Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 36: Chương 36: Tạ : HIỂU RA (HẠ)




Chúng tôi vừa mới đến cửa tòa nhà thuần trắng kia, ngay lập tức bị một đám hộ vệ bao vây, không nói lời gì mang chúng tôi vào trong một gian phòng tại lầu hai.

Mấy người mặc bộ đồ kháng khuẩn màu xanh lam tiến lên đón, cầm đầu là một người đàn ông đã hơi có tuổi, râu tóc hoa râm, nhưng tinh thần rất khỏe mạnh. Lão nhìn thấy chúng tôi lập tức nở nụ cười hòa ái: "Ta đã nghe nói tình huống của các cháu... Tiểu Lăng à, bọn cháu đi xét nghiệm máu trước đi, đừng lo lắng, xem khí sắc, tỷ lệ bị nhiễm cũng không cao."

Nụ cười của lão tựa hồ có một sức động viên, khiến người ta không tự chủ được nghe theo lão.

Mặc Mặc ở bên tai tôi thì thầm: "Tiểu An Tử, chính là Hồ lão nhân này truyền máu cho cậu... Có điều cậu yên tâm, tớ lúc nào cũng trông chừng cậu đấy! Lão không có cơ hội ăn đậu hũ của cậu!"

Lúc nói lời này cậu dám lớn tiếng một chút nữa xem... Bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt không thể hình dung, tôi thật hận không thể bóp chết đứa trẻ trâu không giữ mồm giữ miệng kia!

Một chưởng đẩy ra cái đầu xáp lại gần của nàng, không đếm xỉa nàng giả vờ giả vịt kêu đau, tôi nhìn giáo sư Hồ với gương mặt cười có mấy phần cứng ngắc gật đầu nói lời cảm ơn, lão cũng rất nhanh khôi phục phong độ, cười híp mắt xua tay cho biết không ngại, phân phó cho trợ lý phía sau dẫn mấy người Sở Mạch Lăng đi vào phòng trong lấy máu xét nghiệm, sau đó ra hiệu chúng tôi cùng lão tới phòng làm việc.

Mới vừa ngồi xuống, liền thấy lão xoa xoa tay, quay sang Tiêu từ khi xuống xe đến giờ mặt vẫn không hề cảm xúc nói rằng: "Đa tạ chư vị đã cứu mấy đứa học sinh không nên thân kia của ta... Không biết, các cháu có thu thập được não tinh của con xác sống đó không?"

Chỉ bằng một câu nói như vậy, giáo sư Hồ trước đó tạo nên hình tượng đức cao vọng trọng ở trong lòng tôi liền bị hủy hoại trong chốc lát.

Lão hỏi ra lời này tôi liền có thể khẳng định lão đã sớm biết não tinh của con xác sống ở trong tay chúng tôi, một câu hỏi này nói là hỏi thăm không bằng nói là thăm dò thì chuẩn xác hơn, phía sau câu hỏi này cũng có thể thể hiện mấy phần thái độ của lão: Đối với chúng tôi không tín nhiệm, thậm chí là kiêng kỵ.

Không kiểm tra chúng tôi nhiều lần, cũng không tỉ mỉ vặn hỏi, chắc hẳn bọn họ phải có cách giám thị chúng tôi của riêng họ, vì thế có thể biết rõ mọi nhất cử nhất động của chúng tôi. Mà điều này cũng chứng tỏ thực lực khoa học kỹ thuật của căn cứ Đại học thành cùng với giá trị của não tinh xác sống.

Theo những gì đã biết trước mắt, kết hợp với tin tức Tiêu đã từng nói cho tôi biết và quy luật tôi tự phát hiện xâu chuỗi, công hiệu của não tinh xác sống đại khái có thể chia làm hai loại là cải biến tố chất thân thể con người và cung cấp năng lượng. Cái đầu cần trải qua thống khổ rất lớn, đánh cược một ván tỷ lệ thành công cũng không cao. Cái sau phải loại bỏ tạp chất tránh lãng phí, vượt qua các loại cửa ải khó về kỹ thuật. Nhưng bất kể là loại nào, một khi thành công, đối với cá nhân hay tập thể đều là một tin mừng lớn.

Chỉ là, dựa vào não tinh xác sống để nâng cao tố chất thân thể của mình cũng không phải là phương án đáng tin cậy, vừa phải đối mặt với cực hạn thống khổ, còn phải gánh chịu nguy hiểm chưa biết đến. Vì thế, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi chắc chắn sẽ không lựa chọn bước đi này, dù cho dị năng của tôi vô bổ, không có cách nào mang đến nhiều ưu thế hơn cho đội của tôi.

"Không sai." Tiêu hai tay ôm ngực, thoải mái thừa nhận, nhưng lại khẽ nâng cằm có vẻ nghiền ngẫm nhìn lại Hồ lão nhân, không nhanh không chậm nói, "Chiến lợi phẩm sau khi giải cứu thôi."

Ba chữ chiến lợi phẩm liền cho thấy thái độ sẽ không dễ dàng giao đồ ra của Tiêu.

"Chắc hẳn Tiêu tiểu thư cũng biết, thu thập não tinh xác sống cũng là một trong những nhiệm vụ chủ yếu mà chúng ta ban bố, năng lực của con xác sống này rất mạnh, não tinh của nó giá trị cũng càng thêm cao, đối với nghiên cứu của chúng ta lại là vô cùng trọng yếu!" Hồ Duy Khang vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa đọ sức với chúng tôi, không hề tức giận bởi vì Tiêu lạnh nhạt. Điều này cũng gián tiếp nói rõ sự coi trọng của họ với não tinh.

Lẽ nào não tinh này còn có tác dụng gì khác?

"Xin lắng tai nghe." Tiêu mỉm cười gật đầu, nhưng không buông tha.

Mấy người chúng tôi cũng đều dựng thẳng lỗ tai, muốn xem đến tột cùng có thể từ trong miệng ông lão này moi ra chút tin tức hữu dụng gì.

Hồ Duy Khang vuốt ve chòm râu của mình, đắn đo mở miệng: "Ta nghĩ, các cháu hẳn phải biết thông qua hấp thu não tinh xác sống, có tỷ lệ nhất định có thể khiến người bình thường trở thành biến dị giả thậm chí là dị năng giả nhỉ."

Chúng tôi gật đầu.

Lão cười cười nói tiếp: "Đàm Lạc khả chắc cũng giới thiệu qua cho các cháu não tinh xác sống có thể dùng làm nhiên liệu thay thế... Như vậy, các cháu có biết, đối với xác sống mà nói, ăn máu thịt con người, đặc biệt những người có năng lực, cũng có thể khiến cho nó tiến hóa?"

Sắc mặt của lão dần nghiêm nghị, lòng tôi cũng không khỏi chùng xuống theo: Khả năng mà lão nói cũng không khó suy đoán, chẳng qua là mệnh đề nghịch của nhân loại hấp thu não tinh xác sống thôi... Nhưng đằng sau cái này kỳ thực còn liên quan tới một cái mệnh đề khác, không thể không làm người ta suy nghĩ sâu xa. Nếu trong đầu xác sống có thể tồn tại tinh thể ẩn chứa năng lượng, cũng đạo lý như vậy, trong đầu dị năng giả phải chăng có khả năng cũng tồn tại loại tinh thể năng lượng này?

Nếu như có, đối với người bình thường cùng với dị năng giả có tác dụng gì?

Hơn nữa, để lấy được loại tinh thể này, phải chăng cũng phải áp dụng thái độ như đối xử với xác sống, bổ đầu lấy ra?

Vấn đề này một khi đi sâu vào, liền trở thành một loại khảo nghiệm.

Tôi chú ý tới khóe miệng Tiêu mang theo một nụ cười lạnh, hiển nhiên là xem thường lời nói của lão: "Cho nên?"

"Cho nên, chúng ta cần càng nhiều não tinh xác sống để tiến hành nghiên cứu tương quan, gắng nghiên cứu ra thuốc an toàn mà hữu hiệu đạt được mục đích xúc tiến cơ năng thân thể con người, chống lại xác sống, mưu tính cho tương lai nhân loại!" Hồ Duy Khang nói rất dõng dạc, tôi lại phát hiện vẻ mặt Tiêu có biến hóa nho nhỏ, ánh mắt thanh lãnh so với trước có thêm một ít sắc bén. Nàng làm sao vậy?

"Vũ khí sinh hóa?" Tiêu âm cuối hơi lên cao, ý cười nhưng không còn sót lại chút gì.

Hồ Duy Khang lắc lắc đầu, nghiêm túc nói rằng: "Không, thứ đó không phải vũ khí, chỉ là một loại thuốc thôi, hết sức cố gắng lấy điều kiện không làm thương hại thân thể con người làm cơ sở. Hơn nữa, những cái này đều chỉ ở giai đoạn nghiên cứu sơ bộ... Đều do nguyên nhân vật thí nghiệm quá ít." Lão mặt đầy đáng tiếc không giống như là giả bộ.

"Hết sức cố gắng... A." Tiêu cười khẽ một tiếng, tiện tay vứt cho lão một viên tinh thể, chính là tinh thể màu đỏ nhạt đào được ở trong đầu con xác sống đó, xoay người rời khỏi phòng. Bóng lưng quả quyết mà cao ngạo, lộ ra một luồng lạnh lùng khó mà diễn tả bằng lời, tôi nhìn mà đau lòng.

Hồ Duy Khang lời thề son sắt như vậy, cũng không thể che giấu bản chất họ làm.

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra thống khổ mà những người bị giam ở trong phòng thí nghiệm làm các loại nghiên cứu phải đối mặt.

Mà những điều này chỉ vì chụp lên đầu cái mũ cao "Quên mình vì người, tạo phúc xã hội" liền có thể đường đường chính chính hợp thức hoá... Tôi không khỏi hoài nghi, chính nghĩa mà chúng tôi giữ vững, chính là chính nghĩa chúng tôi tin tưởng đó sao?

Những chính nghĩa nghĩa hẹp và tương đối đó, trên thực tế lại tổn thương một nhóm người khác.

Không nghĩ nhiều nữa, tôi bước nhanh hơn Tiêu, cách ở sau lưng nàng nửa bước, định khuyên lơn, cũng không biết khuyên thế nào.

Tôi có thể cảm giác được cảm xúc nôn nóng khó hiểu của nàng. Nhưng mà, ngoại trừ ở sau lưng nàng lo lắng suông, tôi cái gì cũng không làm được. Tôi như vậy, có tư cách gì đứng ở bên người nàng lớn tiếng nói ra tình cảm của chính mình đây?

Tôi chậm rãi dừng bước lại, mất đi dũng khí bước tiếp.

Ngay lúc tâm trạng tôi đang cực kỳ kém, bàn tay lại bị nắm lấy, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng vẫn cao ngạo thẳng tắp lúc đi nhanh của Tiêu.

Bị kéo làm tôi lảo đảo mấy bước, nhưng tôi siết chặt hai tay đang nắm lấy nhau, nhanh chân theo nàng rời khỏi phòng nghiên cứu. Cho dù bàn tay của nàng trước sau như một lạnh lẽo, tôi lại cảm thấy một nguồn ấm áp từ lòng bàn tay chảy xuôi đến đáy lòng, tâm trạng kém bay sạch sành sanh, sau đó lại lan ra một ít ngượng ngùng.

Chạng vạng ngày hôm sau, Sở Mạch Lăng nhờ người nói muốn gặp tôi, do dự chốc lát, tôi vẫn quyết định đi thăm hắn. Cũng không biết thân thể của hắn thế nào rồi, tuy rằng cuối cùng kết quả biểu thị ba người bọn họ cũng không có bị nhiễm vi rút xác sống, thế nhưng thời gian dài căng thẳng thần kinh cùng với tham gia chiến đấu cường độ cao sẽ gây tổn thương rất lớn về cả thể xác lẫn tinh thần. Cho dù tôi đã hiểu rõ quan hệ giữa chúng tôi, cho nó thuộc về thì quá khứ. Nhưng chỉ là từ góc độ của bạn học, bằng hữu, tôi cũng rất lo lắng cho hắn.

Ngô Phóng Ca trở về phòng đơn của mình hắn, bày tỏ muốn ở trong phòng rèn luyện tinh thần lực. Tôi đưa ánh mắt hỏi dò nhìn sang Tiêu: Nói thật, chuyện muốn đi gặp bạn trai cũ này luôn làm tôi lúc đối diện nàng có hơi mất tự nhiên, dù cho trong lòng tôi cũng không nghĩ là có chỗ nào đáng để chột dạ.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc." Tiêu thuận miệng đáp một tiếng, quay lưng về phía tôi, bình thản ung dung cởi ra áo khoác, cởi ra từng cái cúc áo sơ mi. Từ cằm đến eo nhỏ, đường cong đẹp đẽ liếc mắt một cái là rõ mồn một. Hình như nhận ra được ánh mắt quá nóng rực của tôi, nàng nhàn nhạt liếc đến, đuôi lông mày khẽ nhướng lên một độ cong tú lệ, trong nghi hoặc có mấy phần ngây thơ vô tội, nhưng không tự chủ mà ẩn giấu phong tình mê hoặc.

Tôi chỉ cảm thấy ngực cứng lại, không dám ở lại trong cái phòng tràn ngập xa lạ sợ hãi này lâu thêm một giây, kéo Mặc Mặc ở bên cạnh đang bận gặm chân gà một cách ung dung liền chạy trối chết. Tôi thậm chí không muốn vẻ xinh đẹp toát ra trong lúc lơ đãng của nàng bị Mặc Mặc nhìn thấy, cho dù hai người này đều không hề ý thức được, mọi thứ đều là một mình tôi tưởng bở và suy nghĩ lung tung thôi.

Mặc Mặc "bẹp bẹp" cắn nát xương gà, mút ngón tay mặc cho tôi kéo nàng một đường dài ra khu B, đi nhanh về phía khu A, trên gương mặt lười biếng mang theo ý cười bất cần đời, nhưng mà hiểu rõ tính tình của nàng, tôi lại có thể nhìn ra một chút hưng phấn trong nụ cười này. Mỗi khi nàng nổi lên tâm tư trừng trị kẻ nào, chính là ý cười như vậy, ánh mắt như vậy.

"A, cậu muốn đi thăm thằng đó, tớ không thể đi cùng đâu ~ bằng không, tớ sẽ không nhịn được đánh hắn," nàng nhân tiện lên tiếng chào hỏi với một đội nhân viên tuần tra đi qua, thấy đối phương mắt nhìn thẳng lùi ra sau cũng không để ý, vỗ vỗ bờ vai của tôi có vẻ tâm tình rất tốt, "Nghe nói Hồ lão nhân đã phân phó đám tuần tra viên này không cần cản tớ, nhân cơ hội này tớ dự định ở khu A đi dạo chơi, tiện thể tìm người quen, ôn chuyện một chút chẳng hạn..."

"Cậu ở khu A có người quen?" Đừng nói là khu A, dù là trong căn cứ Đại học thành to như vậy, Mặc Mặc cũng không thể nào có người quen gì đó chứ?

Tôi hoài nghi nhìn nàng, suy đoán nha đầu này lại đang có ý đồ xấu gì đó.

"Ha ha, cậu đừng có mà xem thường người ta! Bổn tiểu thư đây chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, quen biết mấy bạn mới còn không phải là chút chuyện nhỏ! Không cần sùng bái chị! Chị chỉ là một truyền thuyết!" Mặc Mặc đắc ý vẩy vẩy tóc mái của mình, mặt đầy khoe khoang nói khoác.

"Được rồi được rồi đừng chém gió nữa! Tớ còn không biết rõ cậu ý! Đừng có mà suốt ngày gây sự nữa, tớ liền muốn thắp nhang cảm tạ Phật tổ!" Tôi chọc chọc gò má của nàng, bất đắc dĩ thỏa hiệp nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở nàng hết lần này đến lần khác, "Vậy tớ đi thăm A Lăng một lát, tự cậu đi dạo loanh quanh... Đừng quấy rối biết chưa?"

"An đại nhân ngài cứ yên tâm đi!" Mặc Mặc phất phất tay với tôi, cười đến thấy răng không thấy mắt, cái dáng vẻ đơn thuần khả ái kia khác một trời một vực với hình tượng hổ báo cáo chồn trước giờ của nàng, rất có tính mê hoặc. Nhưng tôi lại càng không yên lòng với nàng.

Quên đi, xác định A Lăng không có chuyện gì thì nhanh đi tìm tiểu ma vương này thôi!

Nghĩ như vậy, tôi rất nhanh tìm được tầng 4 nhà C khu A mà người nhắn lời nói.

Nhà ở khu A khác biệt cũng không lớn so với khu B, chẳng qua là trông mới hơn một ít, có lẽ thiết bị bên trong cũng sẽ tân tiến một chút, nhưng nếu nói đến mức độ phòng hộ an toàn, tôi thấy cũng chưa chắc cao hơn bao nhiêu so với khu B. Chỉ lắp đặt máy thu hình theo dõi ở chỗ rẽ hành lang, đội tuần tra ít đến nỗi gần như không có, nhân viên ra vào vàng thau lẫn lộn, không hề kiểm tra thân phận. Có điều cẩn thận ngẫm lại: Có tư cách vào ở khu A đều là những tinh anh thực lực hơn người, nào sẽ có người dám cả gan làm loạn trong này chứ?

Tôi lắc lắc đầu, quăng đi những suy nghĩ không đâu của mình, giơ tay gõ gõ cửa.

Cửa rất nhanh mở ra, khuôn mặt dán thuốc cao của Sở Mạch Lăng mỉm cười trong sáng thân thiện, khi nhìn thấy tôi thì ánh mắt sáng ngời một cách rõ rệt: "An An, em đến rồi."

"Ừm, anh vẫn khỏe chứ?" Tôi gật đầu, theo hắn đi vào trong phòng, gian phòng mười mấy mét vuông, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, xem ra chỉ có dấu vết một mình hắn ở.

"Không có gì đáng ngại, đây cũng là nhờ có em kịp thời giúp anh rửa sạch vết thương đó!" Hắn mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, từ trong máy lọc nước rót một cốc nước cho tôi, sau đó ngồi đối diện với tôi, cười nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc.

Tôi nhấp một miếng nước, tránh đi ánh mắt của hắn: "Chỉ là việc nhỏ thôi."

Tiếng nói của hắn nhỏ xuống, nhẹ nhàng, mang theo một ít yếu đuối cùng thăm dò: "An An... Mấy ngày nay, em vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt." Bầu không khí có chút lúng túng, tôi có thể cảm giác được tình cảm trong mắt hắn, cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, chỉ là, tôi không muốn tiếp nhận, cũng không có ý định chủ động vạch trần, chỉ hi vọng hắn biết khó mà lui, miễn cho nói trắng ra sau đó nhận lấy tổn thương.

Chỉ là, hắn vẫn hi vọng quay lại với tôi.

"An An, em biết không, từ khi xa em, anh vẫn luôn hối hận, " hắn rốt cục vẫn mở miệng, tôi ở trong lòng thở dài một hơi, còn giương mắt nhìn lại hắn, "Anh phát hiện chính anh sai lầm đến vô lí! Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh không nên nghi ngờ tình cảm của chúng ta! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh! Đều là anh không chín chắn... Em đồng ý cho anh một cơ hội bù đắp được không?"

Lời sám hối của hắn rất thành khẩn, thổ lộ rất xúc động, nhưng tôi thầm cười khổ một tiếng, sau đó nghe thấy mình bình tĩnh mà quả quyết từ chối: "Xin lỗi nhưng... đã quá muộn."

"Tại sao?" Hắn vừa ngạc nhiên vừa đau lòng nhìn tôi, không tài nào tin được, kích động hỏi, "Không thể tha thứ cho anh sao? An An, em đang trách anh không có ngay lập tức đi tìm em sao? Em nghe anh giải thích..."

Tôi ngắt lời hắn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng trả lời: "Không, em không trách anh...Chỉ là, em sợ rằng, em yêu người khác rồi."

Tôi chỉ dám thừa nhận ở trước mặt người không quá quan trọng, tôi yêu một người, khả năng mãi mãi cũng sẽ không thuộc về tôi.

"Răng rắc --" một tiếng vang nhỏ, kéo về tâm tư mơ màng của tôi, cảnh giác nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ vắng vẻ chỉ có thể nhìn thấy nhà lầu đối diện, ngoài ra không có thứ gì khác, dường như tiếng động ban nãy chỉ là ảo giác của tôi, nhưng tôi biết, không phải.

Sẽ là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.