Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 35: Chương 35: Tạ: HIỂU RA (THƯỢNG)




Gặp Sở Mạch Lăng ở đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến, mặc dù biết trước tận thế hắn đi tới thành phố C học cao học, nhưng gặp mặt hắn lại là ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng.

Tôi và hắn quen biết trong lễ nhập học tân sinh năm nhất.

Lúc đó, hắn là hội trưởng hội học sinh hăng hái, muôn người chú ý, theo đuổi vô số. Mà tôi chỉ là tay mơ năm nhất mới ra đời, ngây ngô non nớt, không có tiếng tăm gì, bởi vì cùng là đồng hương nên có nhiều cơ hội giao lưu hơn, thường xuyên qua lại liền quen thân.

Mẹ tôi An Tình trước khi về hưu từng là một giáo sư đại học ngành sinh vật, trùng hợp Sở Mạch Lăng cũng là một học sinh ngành sinh vật, vô cùng tôn sùng luận văn học thuật mà mẹ tôi từng phát biểu, đối với con gái của thần tượng cũng là yêu ai yêu cả đường đi.

Bởi vì một mối quan hệ này, chúng tôi giao lưu thường xuyên hơn, cuối cùng thuận lý thành chương phát triển thành quan hệ yêu đương.

Thẳng thắn mà nói, tôi thích hắn -- anh tuấn tiêu sái, phong độ thanh lịch, lại là hội trưởng hội học sinh, hắn hầu như phù hợp hết thảy điều kiện nên có về bạch mã hoàng tử mà mọi thiếu nữ tưởng tượng, lúc ở bên hắn, lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn vô cùng.

Chỉ là, chúng tôi ở chung luôn điềm đạm một cách tế thủy trường lưu, tựa như bằng hữu nhiều năm, luôn thiếu đi mấy phần cảm xúc mãnh liệt. Tôi không để bụng, còn hắn dường như khó mà chịu đựng.

Vào lúc tôi năm hai, cũng chính là mấy ngày trước khi tận thế bạo phát, hắn xin đi tới đại học Khoa học Tự nhiên tại thành phố C học cao học, trước khi đi, chúng tôi ở trong đình giữa hồ thường hay hẹn hò, và chia tay trong hòa bình.

"An An, em thật sự thích anh sao? Tại sao anh không cảm giác được trái tim em."

"An An, anh yêu em, vì thế anh hi vọng cũng nhận được tình cảm như vậy."

"An An, chúng ta xa nhau một quãng thời gian, đôi bên cho nhau chút khoảng lặng, nghĩ rõ xem bản thân muốn cái gì."

Hắn vẫn trước sau như một ôn hòa nho nhã, bên trong con mắt màu mực là nhu tình đong đầy mà tôi quen thuộc. Nhưng mà đối mặt với ánh mắt như thế, tôi lại không thể nào động lòng, có phải là mỗi một mối tình trở nên nhạt nhẽo đều không ngăn nổi sự mài giũa của thời gian?

Hắn nói tôi không yêu hắn. Tôi không hiểu, phải làm sao mới xem như là yêu?

Cùng học môn học bắt buộc, cùng đi thư viện ôn tập, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ sao?

Tôi quen hình thức ở chung không có chút rung động nào như vậy, nhưng lại không biết hắn lại bài xích.

Xa nhau cũng tốt, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Tôi không có lên tiếng giữ lại, dù cho trong lòng dâng lên thương cảm và vô lực sâu đậm. Vào thời khắc ấy, tôi có thể khẳng định chính mình thật sự lưu ý chút tình cảm này, chỉ là lại vào lúc kết thúc.

"Tạm biệt." Hắn ôm tôi một cái, xách theo vali, xoay người rời đi.

"Tạm biệt." Tôi chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm thở dài.

Không nghĩ tới mới trôi qua hơn một tháng, lúc gặp lại, hắn đã chật vật đến thế.

Trên gương mặt đã từng anh tuấn mọc kín râu ria màu xanh rối tung, hốc mắt sâu tiều tụy mà lõm xuống, cái người học trưởng vạn người mê hăng hái kia giờ đây trở nên luộm thuộm như vậy, khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn có chút khó có thể tiếp thu.

Cũng may, tiếng nói của hắn vẫn ôn hòa sạch sẽ, ngay cả khi gọi tên tôi ngữ âm ngữ điệu đều nhu hòa như vậy, trong đó chan chứa tình cảm khiến mũi tôi đau xót, trong lòng trào dâng cảm xúc phức tạp. Trước mắt lướt qua từng khoảnh khắc khi chúng tôi quen nhau, những hồi ức đó đầy ắp trong đầu của tôi, để tôi cảm giác lòng chua xót. Trong lúc nhớ lại, cũng hiểu ra một ít chân tướng tôi trốn tránh đã lâu.

Tôi có thể thản nhiên mà đối diện hắn, đối diện với khuôn mặt anh tuấn cùng tiếng nói mê người của hắn. Bởi vì, tôi đã buông xuống quá khứ. Bởi vì, tôi đã tìm thấy một nơi khác để cho ánh mắt tôi lưu luyến hồi lâu. Tôi vừa giúp hắn rửa sạch vết thương, vừa vô thức nhìn lướt qua Tiêu, nàng đang quay lưng về phía tôi, nhìn chằm chằm vào Ngô Phóng Ca đang xử lý não tinh xác sống, vẻ mặt lãnh đạm, làm tôi không nhìn thấu ý nghĩ của nàng.

Đó cũng là ánh trăng sáng tôi với không tới.

Tôi cười khổ thu hồi tầm mắt, tiếp tục chăm chú giúp Sở Mạch Lăng và hai người khác rửa sạch vết thương.

Dù sao giữa chúng tôi đã từng có một mối tình, không tính là ghi lòng tạc dạ, nhưng khi nhớ tới cũng đủ để khiến tôi hiểu ý mỉm cười. Đương nhiên tôi không hi vọng hắn bị nhiễm mà biến thành một bộ xác sống không có suy nghĩ. Tiêu đã từng đề cập tới như vậy có thể giảm thiểu tỷ lệ biến dị của họ, vậy thì ngựa chết chữa thành ngựa sống, tôi cũng phải thử một lần. Dù sao cũng phải dốc hết toàn lực, không để lại tiếc nuối mới tốt.

Nghe Sở Mạch Lăng giải thích, tiểu đội của họ vốn dĩ bảy người ra ngoài, bốn người biến dị giả, ba người dị năng giả, thực lực bố trí tại cả căn cứ Đại học thành cũng là có tên tuổi, không nghĩ tới thuận buồm xuôi gió quen rồi vào lúc này lại thất bại.

Dọc đường đi không phát hiện nhân vật gì lợi hại, không ngờ ở sâu trong rừng cây này lại ẩn nấp một con xác sống, không những tốc độ sức mạnh lớn quá mức, thậm chí còn biết giấu giếm khí tức của mình, nấp ở một cái góc nào đó lặng lẽ đợi thời cơ, giống như dã thú đi săn, đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt tha mất người lạc đàn. Không lâu sau đó lại tiếp tục đánh lén, ba lần bốn lượt, dựa vào loại chiến thuật khó lòng phòng bị này, vậy mà lại liên tiếp ăn mất bốn người biến dị giả của tiểu đội. Nếu không phải ba người bọn họ luôn luôn cảnh giác, ra sức cẩn thận đọ sức, sợ là cũng khó thoát vận rủi.

Con xác sống này mỗi lần ăn một người, năng lực đều phải tăng cường một chút, đây cũng là nguyên nhân ba người dị năng giả thực lực không kém như họ liên thủ cũng không cách nào đối kháng.

Nếu thật sự như hắn nói, thông qua ăn uống chất lượng cao không ngừng sẽ khiến đẳng cấp của xác sống tăng cao, giống như khi chúng ta chơi game online cày quái được nâng EXP thăng cấp, vậy sẽ còn có bao nhiêu xác sống khó mà đối phó xuất hiện?

Chuyện này thật là đáng sợ!

Tôi từ trong túi đeo lưng lấy ra băng và gạc giúp bọn họ băng bó vết thương cẩn thận. Tuy rằng những việc này để bác sĩ như Tiêu phụ trách thì tốt hơn, thế nhưng nàng đang ngồi xổm ở bên cái tàn thể của con xác sống kia nghiên cứu não tinh được móc ra, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc khiến người ta không đành lòng quấy rối. Trong tư tâm, tôi cũng không muốn để nàng có tiếp xúc nhiều với Sở Mạch Lăng.

Cái viên tinh thể kia lại có sự khác biệt với những viên chúng tôi tìm được trước đây, độ lớn không có khác biệt, nhưng màu sắc lại đậm hơn mấy phần, giống như màu máu nhàn nhạt lan ra thành quầng trong tinh thể hỗn tạp, làm cho cảm nhận vẩn đục vốn hơi trong suốt cũng biến thành long lanh tinh khiết. Nếu không nói đây là não tinh xác sống, ngược lại giống như là hàng mỹ nghệ bằng thạch anh xinh đẹp hơn.

Tiêu dùng cái kẹp cắp lên viên tinh thể, hướng về phía ánh mặt trời nheo mắt đánh giá một lúc, sau đó dùng nước cọ rửa một phen, cho vào một túi nhỏ đóng kín, thuận tay bỏ vào túi áo bên người. Mấy người chúng tôi đều không cảm thấy kinh ngạc mà thu hồi ánh mắt, chỉ có Sở Mạch Lăng lại há miệng, như đang muốn nói gì.

Tiêu chú ý tới biểu hiện muốn nói lại thôi trên mặt hắn, nhíu mày, ngữ điệu vẫn là hờ hững quen thuộc, nhưng ánh mắt nhìn xuống hắn lại mang theo lạnh lùng hiếm thấy: "Anh, có ý kiến?"

Từ góc độ của tôi rõ ràng nhìn thấy nụ cười mỉm ôn hòa luôn trên khóe miệng Sở Mạch Lăng cứng ngắc lại, điệu bộ tao nhã quý công tử mà hắn trước giờ luôn thể hiện trước mặt người khác hơi rụt về sau một cái, tránh đi ánh mắt của Tiêu, lắp ba lắp bắp trả lời: "A... Không, không có..."

Trong lòng tôi không khỏi cười trộm: Ánh mắt Tiêu lãnh đạm mà uy nghiêm, phong thái nữ vương mười phần, cũng khó trách hắn kinh sợ.

Hắn rất nhanh liếc mắt ra hiệu với tôi, cười khổ một tiếng cúi đầu, dựa vào sự ăn ý bồi dưỡng ra trong một năm ở chung, tôi biết hắn đang than phiền với tôi: "Đây là ai? Thật là nữ nhân ngang ngược..."

Tôi lập tức không chút nào yếu thế trừng lại, kiên định mà biểu đạt thái độ tôi cùng Tiêu ở chung một chiến tuyến.

Tiêu mới không có ngang ngược đâu!

Nghĩ như vậy, tôi lại vô thức lỡ để bản thân gần như là sùng bái và bảo vệ mù quáng, không cho phép người khác nghi ngờ nàng, không nghe nổi một câu nói nàng không tốt. Phản ứng như thế, đại biểu cho cái gì?

Thu thập xong hiện trường, chúng tôi rất nhanh lên đường về, may mà Land Rover không gian đủ lớn, bảy người trưởng thành, chen chúc một chút vẫn ngồi được.

Tôi rúc ở chỗ ngồi kế bên tài xế, nắm chặt đai an toàn, không hề dám lia mắt nhìn sang bên cạnh. Chẳng biết vì sao, khóe miệng Tiêu mỉm cười tao nhã đến mức không thể bắt bẻ, nhưng quanh thân dường như toả ra hàn khí vô hình, đường đi lúc đến rõ ràng bằng phẳng rộng rãi, tại sao đến đường về liền xóc nảy không chịu nổi?

Tôi từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy năm người chen chúc ở ghế sau khi xe nhấp nhô thì bất ổn ngã đông ngã tây, mấy người đó vốn trên người bị thương còn bị đụng sưng mặt sưng mũi, thương càng thêm thương, thê thảm không thể tả.

Rốt cục, sau cái rẽ nhanh thứ tư, Mặc Mặc không nhịn được một chưởng vỗ vào trên lưng người điều khiển, tức giận nói: "Họ Tiêu cô đến cùng có biết lái xe không hả! Đổi người đổi người!" Mặc Mặc vốn oán niệm không ngớt với chuyện phải chen chúc với mấy gã đàn ông ở ghế sau, lập tức nắm lấy cơ hội đề xuất đổi người. Đương nhiên, dựa theo tính cách của Tiêu, làm sao sẽ dễ dàng đáp ứng chứ?

Chỉ thấy Tiêu nhìn kính chiếu hậu khẽ mỉm cười, lập tức đột nhiên giẫm xuống chân ga. Trong tiếng kêu thê thảm như mổ lợn của mấy người ghế sau, chúng tôi trở lại bên ngoài Đại học thành.

Kiểm tra theo lệ, khi thấy trên người mấy người Sở Mạch Lăng bọc lại băng gạc, nhân viên kiểm tra kia biến sắc liền muốn gọi người tới, nhưng máy kiểm tra trên tay lại lấp lóe ánh sáng xanh lục ôn hòa.

Hắn chần chờ đánh giá Sở Mạch Lăng vài lần, sau đó chiếu vào mấy người chúng tôi, liền nghe giọng nói thánh thót của Tiêu ung dung thong thả vang lên: "Không cần tra xét, bọn họ đúng là bị xác sống cào trầy, có điều được xử lý đúng lúc, tỷ lệ biến dị nhỏ đi không ít, với việc ở đây làm kiểm tra vô dụng, không bằng mau mau báo cáo cấp trên của anh, chắc hẳn bọn họ sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với cái nghiên cứu này. Bỏ lỡ thời gian phân tích tốt nhất, trách nhiệm này, anh có thể đảm đương nổi?"

Hắn chần chờ chốc lát, thu hồi máy kiểm tra, giơ tay ra hiệu đội hữu phía sau cho qua. Land Rover của chúng tôi liền trực tiếp lái vào căn cứ Đại học thành, dưới sự chỉ dẫn của mấy binh lính cầm trong tay vũ khí nóng lái thẳng đến trước một tòa nhà toàn thân đều là gạch tường màu trắng.

Mặc Mặc nói cho tôi biết, nơi này là sở nghiên cứu của căn cứ, tôi đã từng bị đưa tới đây truyền máu.

Vẻ mặt của Tiêu vô cùng lạnh lùng, lúc xuống xe lực đóng cửa so với lúc trước nặng nửa phần. Nếu không phải tôi luôn luôn chú ý đến cử động của nàng, sợ cũng khó có thể phát hiện điểm này, nàng đang mất hứng sao?

Bằng vào sự hiểu biết của tôi về nàng, nàng từ trước đến giờ đều là hỉ nộ không lộ, mất hứng rõ ràng như thế, có thể thấy được là tức giận vô cùng. Rốt cuộc là cái gì làm cho tâm tình của nàng chấn động dữ dội như vậy chứ?

Để tay lên ngực tự hỏi, đáp án này khiến tôi vừa đau lòng lại vừa chua xót, còn có một loại lĩnh ngộ như ẩn như hiện.

Tôi thích nàng sao?

Người phụ nữ mỹ lệ mà tao nhã đó, người bác sĩ ngoại khoa cao ngạo mà lý trí đó, Tiêu... người mà đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt nhưng sẽ mỉm cười dịu dàng với tôi.

Tôi không biết.

Hay là, tôi chỉ là không muốn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.