Tại sao nhịp tim của tôi đập nhanh như vậy? Tại sao mặt tôi trở nên nóng như thế?
Tại sao chỉ là bốn mắt nhìn nhau, tôi dường như muốn bùng cháy dưới cái nhìn chăm chú của nàng, cầm lòng không đậu?
Tại sao chỉ là da thịt tiếp xúc, tôi dường như muốn hòa tan dưới cái chạm của nàng, không thể kiềm chế?
Trong nháy mắt nàng quay người, tôi bỗng nhiên hiểu ra một ít.
Khi ánh mắt một người luôn không thể tự chủ đuổi theo bóng người của một người khác, sợ chút khuyết điểm nhỏ nhặt không hoàn mỹ của chính mình rơi vào trong mắt người kia, lại bởi vì một cái nhíu mày mà lòng tràn đầy sầu lo, lại bởi vì một nụ mỉm cười mà vui mừng không ngớt. Điều này đại biểu cái gì, không cần nói cũng biết.
Thế nhưng, tôi không muốn thừa nhận. Chuyện này thật sự có thể sao?
Tôi và Tiêu, đều là nữ nhân...
Ngoan ngoãn tựa vào trong ngực nàng, mặc cho nàng ôm eo tôi, mang theo tôi đi ra ngoài, tôi nhiều lần thầm nhắc nhở chính mình: Cảm xúc của tôi với nàng chẳng qua là nhất thời mê luyến thôi. Nàng xinh đẹp, thông minh, bình tĩnh, quả cảm, gần như ăn khớp với mọi định nghĩa về nữ thần, tôi sẽ sinh ra loại tình cảm hư ảo đó cũng là bình thường.
Khi một người đủ ưu tú, sức quyến rũ của nàng thậm chí không rõ giới tính.
Tôi với Tiêu có thể là bạn bè, có thể là chị em, có thể là tri kỷ. Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn như thế.
Cho nên, thả lỏng tâm thái, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Lấy thẻ căn cước, Đàm Lạc Khả dẫn chúng tôi đi tới khu túc xá, dọc đường nghe nàng rủ rỉ, hảo cảm của tôi đối với cái căn cứ Đại học thành này lại nhiều hơn một ít. Từ nơi chúng tôi đi qua thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đi đường qua lại vội vàng, có học sinh trẻ tuổi cũng có người trung niên trưởng thành, sắc mặt nghiêm túc nhưng không có vẻ chết lặng và tuyệt vọng giống lúc trước tôi nhìn thấy ở trấn Kỳ Thủy. Tôi nghĩ, chí ít nơi này có thể cho người ta chỗ ngủ an giấc.
Nếu quả thật có thể bảo đảm tính an toàn của cái căn cứ này, vậy tôi cũng có thể yên lòng để Tăng Nhu ở lại đây.
Khu túc xá rất lớn, vốn là chỗ ở của bọn học sinh tại Đại học thành, có thể chứa hơn mười vạn người.
Lúc tận thế bộc phát có rất nhiều học sinh đã biến thành xác sống, nhưng cũng có số lượng tương đối người phát hiện mình có dị năng. Sau khi chiến đấu anh dũng một cách gian khổ, dọn dẹp cả khu Đại học thành, chủ yếu dùng sức lao động của dị năng giả hệ thổ mộc kiến tạo xung quanh, cũng chính là tường thành bền vững vừa cao lại vừa dày chúng tôi nhìn thấy, hình thành pháo đài kiên cố.
Trải qua bước đầu quy hoạch, duy trì kết cấu ban đầu, chỉ làm xáo trộn lại tất cả khu vực trường học vốn phân biệt rõ ràng, phân đám học sinh vào cùng một chỗ, để dễ dàng hòa nhập hoàn cảnh tận thế hơn.
Toàn bộ khu túc xá diện tích tám trăm mẫu, sau tận thế bị chia làm ba khối khu vực A, B, C cho người ở. Nghe ý của Đàm Lạc Khả, khu A là khu túc xá cơ sở vật chất bên trong đầy đủ nhất, chỗ ở thoải mái nhất, cứ thế mà suy ra, đám mới đến chúng tôi có thể phân đến khu B, hẳn là nên thấy thỏa mãn.
Nhưng, bất kể là Tiêu hay là Mặc Mặc, ngay cả Tăng Nhu cũng toát ra vẻ không vui nho nhỏ lúc Đàm Lạc Khả nói đến sự khác biệt giữa ba khu, xem ra là có ý kiến rất lớn đối với đãi ngộ khác biệt ở nơi này.
Chúng tôi đang muốn đi về khu B, trước mặt có mấy người lại đây, ngông nghênh đi ở giữa con đường cũng không rộng rãi, tổng cộng là năm nam hai nữ, ai nấy đều đặc sắc, vô cùng bắt mắt.
Dẫn đầu chính là một thanh niên để quả đầu nhím, vóc người rất cao tráng, mặc áo ba lỗ thể thao màu xanh đen, trên cánh tay bắp thịt gồ lên, sức bật tràn trề, da dẻ màu đồng cổ khiến hắn trông càng thêm uy mãnh.
Trên tay hắn cầm theo một thanh Thái Đao* thật dài, vỏ đao màu đen kiểu cổ điển dày nặng, thân đao dài nhỏ, khắc hoa văn phức tạp, loại đao này không hề thường gặp, phần lớn là được người ta dùng để sưu tầm, rất ít được lấy làm vũ khí trong xã hội hiện đại.
(*Thái Đao hay Tachi là loại đao Nhật truyền thống được trang bị cho tầng lớp samurai trong thời kì phong kiến tại Nhật Bản.)
Ánh mắt của hắn khóa chặt chúng tôi, tay nắm thân đao chặt một chút, ánh mắt nhìn về phía chúng tôi không hề che giấu sự tìm tòi nghiên cứu. Tôi nhận ra là phần lớn tầm mắt của hắn đều hướng về phía Tiêu, trong lòng chán ghét, mặt tỉnh bơ bước một bước lên trước, che ở trước người Tiêu.
Đám người bọn họ trông đều rất trẻ trung, độ tuổi trung bình chắc chắn sẽ không quá hai mươi lăm tuổi, rất có thể là học sinh trong Đại học thành, chỉ là ở trên người họ không cảm giác được phong độ của người trí thức nên có, thay vào đó lại là một luồng khí sát phạt hung hãn, khiến tôi kinh ngạc một hồi lâu.
"Chị Khả Khả, lại mang người mới đến à? Xem phương hướng này, lẽ nào là khu B?". Một nữ sinh tóc ngắn xinh xắn trong đám người kia hai ba bước nhảy đến bên người Đàm Lạc Khả, nắm lấy cánh tay của nàng giống như làm nũng hỏi.
Đàm Lạc Khả cười cười, đơn giản giới thiệu một phen. Nữ sinh kia tên là Phùng Y, dẫn đầu chính là Trịnh Tùng, bảy người bọn họ tạo thành một tiểu đội hành động. Đàm Lạc Khả tuy rằng không có nói rõ, nhưng nhìn thái độ của nàng đối với mấy người liền có thể biết bọn họ ở trong căn cứ Đại học thành là có thực lực.
Hóa ra bọn họ là học sinh trong Đại học thành, đều là người may mắn có dị năng, đã tạo đội ra khỏi thành thu thập vật tư và săn giết xác sống nhiều lần, hiện nay ở tại khu A, quyền hạn vô cùng cao.
Nữ sinh kia mặc dù nụ cười xán lạn, nhưng ánh mắt không hề có một chút nào để ý đến chúng tôi, ý tứ xem thường hết sức rõ ràng. Chúng tôi chỉ là người ngoài mới gia nhập, thậm chí còn chưa có quyết định sẽ ở lại chỗ này lâu hay không, tôi thực sự không hiểu lý do vì sao trên người những người này lại tỏa ra địch ý.
Loại cảm giác bị căm thù này không phải tôi quá mức mẫn cảm, Tiêu hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là tính cách lạnh nhạt, chỉ giữ im lặng, thế nhưng đến Mặc Mặc này, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Nàng là cái kẻ tính cách bá vương một lời không hợp dám chọc tới trời đâu chịu được bị đối phương coi thường trong bóng tối, ưỡn ngực nhướng mày liền trừng lại nữ sinh kia: "Nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy mỹ nữ sao! Có chút tài mọn, đuôi liền vểnh lên trời? Quả là ếch ngồi đáy giếng!"
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, đối phương sắc mặt đột nhiên biến đổi, khí tức của đám người kia cũng tiết lộ một chút manh mối, trong lòng tôi biết không ổn, cũng đã không kịp, liền nghe nữ sinh kia cũng không cam lòng yếu thế mà tiến lên một bước, muốn đưa tay đẩy tới: "Ồ! Tôi nói cô..."
Nàng còn chưa đụng tới vai Mặc Mặc, lại giống như là bị người ta dùng Định Thân chú, con ngươi co rụt lại, cả người cứng tại chỗ bất động, Mặc Mặc cười lạnh một tiếng, chân vốn chuẩn bị đạp lên ngực nàng lại hướng về phía sau nhẹ nhàng đá vào Ngô Phóng Ca, không vui mắng: "Ai cần anh lo việc không đâu!"
Một cước kia sức lực nhẹ tênh, không có tý nào tính chất công kích, chỉ là quở trách, mà không phải thật sự tức giận.
Ngô Phóng Ca không tránh không né, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô, hoàn toàn tiếp nhận vui cười giận mắng của Mặc Mặc, tự cảm thấy vui.
Hai người bọn họ ở chỗ này liếc mắt đưa tình, nhưng lại giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, để những người đối diện kia không hẹn mà cùng bao vây chúng tôi vào giữa, người đàn ông dẫn đầu còn chưa lên tiếng, một thanh niên khác trên mặt có sẹo đã mở miệng gào to: "Sao tụi bay có thể tùy tiện động thủ? Có biết quy củ hay không hả!"
Đàm Lạc Khả lập tức đứng ra ngăn lại, gấp giọng nói vuốt đuôi bổ sung, không thấy thành ý, đã ám chỉ lập trường của nàng cũng không thiên về phía chúng tôi: "Trong căn cứ không cho phép tùy ý sử dụng dị năng, cũng không cho phép vô cớ đánh nhau ẩu đả, nhẹ thì khấu trừ điểm, nặng thì đuổi khỏi căn cứ."
"Hừ, vừa nãy cô không có nói ~ người không biết vô tội mà! Với lại, chúng tôi cũng đâu có đánh cô ta~" Mặc Mặc không để ý chút nào xòe tay nhún vai, nhếch miệng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, cùng với tiểu ma nữ phách lối trước đó như hai người khác nhau.
Thiệt là thua với nàng!
Tôi thở dài, bắt đầu suy tính tới việc giải quyết hậu quả. Nhưng Tiêu lại vui vẻ nhếch môi, dường như hứng thú dạt dào đối với xung đột không hiểu ra sao này, nàng nắm tay tôi, kéo tôi lui lại mấy bước, đứng cách không xa chỗ Ngô Phóng Ca cùng Mặc Mặc, ra hiệu tôi im lặng xem biến đổi.
Thấy nàng như vậy, tôi cũng bỏ đi ý nghĩ tiếp tục khuyên nhủ. Nếu là lo lắng thì lúc nào cũng có, chẳng qua là lo lắng Mặc Mặc ra tay không biết nặng nhẹ, đánh người ta đến cực thảm, mang đến một chút bất tiện cho chúng tôi hoạt động ở bên trong căn cứ thôi. Còn việc Mặc Mặc có thể bại hay không, khả năng này tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến.
Thực lực của Mặc Mặc, miễn là quyết đấu quang minh chính đại với người ta, dù nàng không sử dụng tốc độ bổ trợ, hầu như sẽ không thua, hơn nữa có Ngô Phóng Ca phụ trợ khống chế tinh thần quản chế mấy người đối diện còn lại, cho dù bọn họ dùng tới dị năng công kích cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn tạo thành thương tổn đối với Mặc Mặc.
Không thể không nói, hai người bọn họ phối hợp tấn công, đã là tổ hợp vô cùng hoàn mỹ. So ra, năng lực của tôi liền có vẻ không quá quan trọng, thậm chí là dư thừa.
Những người kia cũng không có cùng nhau tiến lên, chỉ nữ sinh phát sinh xung đột với Mặc Mặc tiến lên một bước, mắt hạnh trợn tròn, hai tay chậm rãi ở trước người vẽ một đường vòng cung, theo động tác của nàng, một ngọn lửa màu đỏ bốc lên, khi nàng vẽ đường vòng cung càng ngày càng tròn trịa, ngọn lửa kia đã biến thành một con rắn lửa dài nhỏ, linh động mà nóng rực, tựa như đang phun ra lưỡi rắn thị uy với Mặc Mặc.
Nữ sinh kia điều khiển con rắn lửa quấn quanh ở trên tay, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo tự đắc. Tôi lại biết, ngọn lửa mà nàng ngưng tụ trông có vẻ uy lực không nhỏ, thế nhưng tốn thời gian bảy, tám giây, chỉ là ngân thương lạp đầu*, đẹp mắt mà thôi. Trong lúc nguy cấp, còn hi vọng đối thủ cho nàng đủ thời gian thi triển sao? Dù cho là xác sống không có lý trí cũng sẽ không chậm rì rì chờ nàng đi.
(*Ngân thương lạp đầu: Bề ngoài ưa nhìn, nhưng trên thực tế không dùng được.)
Giống như pháp sư trong game online đang chuẩn bị đại chiêu, phép thuật của hắn hẳn là uy lực vô cùng, thế nhưng ở thời điểm hắn ngâm xướng, một khi bị người ngắt lời, liền khó mà có hiệu lực, cho nên đối với pháp sư không có lá chắn bảo vệ hoàn mỹ mà nói, một võ sĩ tốc độ hơi nhanh liền có thể giết chết hắn trong nháy mắt.
Không may là, Mặc Mặc chính là "võ sĩ" cực mạnh cực nhanh. Ngay cả tôi cũng có thể phát hiện rõ ràng sơ hở của nữ sinh này, vua solo thân kinh bách chiến như Mặc Mặc làm sao sẽ thúc thủ vô sách?
Nàng khinh thường bĩu môi, khẽ nhón chân, sau đó chớp mắt một cái liền di chuyển đến sau lưng nữ sinh kia, vỗ một phát vào trên ót của nàng. Mặc dù là hạ thủ lưu tình cũng không dùng lực nhiều, nhưng đập nữ sinh kia lảo đảo một cái, phong thái mất sạch, mặt mũi mất hết, so với khó chịu nho nhỏ trên thân thể, cảm giác nhục nhã còn mạnh hơn.
Cô nữ sinh dị năng hệ hỏa này còn mạnh hơn tôi không ít, đáng tiếc đối thủ của nàng là Mặc Mặc, nếu như nàng không thể kịp thời mà chuẩn xác bắn trúng đối phương, vậy chuyện thắng thua liền chỉ là vấn đề tâm tình của Mặc Mặc.
Giống như rất nhiều miêu tả trong truyện võ hiệp, thiên hạ võ công, duy khoái bất phá.
(Thiên hạ võ công, vô chiêu bất phá, duy khoái bất phá: Võ công trong thiên hạ, không chiêu thức nào không phá được, chỉ có tốc độ (khoái) là không phá được.)
Nếu là trước đây Mặc Mặc gặp phải những dị năng giả này thì còn có thể hơi chút chật vật, thế nhưng trải qua tốc độ bổ trợ cùng với cơ sở võ thuật nguyên bản của, dị năng giả phổ thông căn bản ngay cả sờ một mảnh góc áo của nàng đều sờ không được...
Đòn tấn công của nữ sinh kia nhiều lần hụt vào khoảng không, lại còn bị Mặc Mặc liên tiếp trêu chọc như vỗ đầu một cái, gõ gõ vai, thậm chí còn bị búng trán, giận đến nỗi sắc mặt đỏ chót, nhưng mãi mà không thể làm gì. Bỗng nhiên, nàng ngừng động tác trên tay, hung hăng giậm chân mấy cái, quay qua phía nam sinh trên mặt có sẹo căm hận nói: "Hình Lượng Vũ anh là người chết à! Bạn gái anh bị người ta bắt nạt anh chỉ đứng đó nhìn thôi à!"
Nam sinh bị điểm tên sắc mặt tối sầm lại, không nói hai lời xắn lên tay áo liền muốn phóng vào giữa hai người, ngay sau đó chợt đứng lại tại chỗ, sắc mặt từ đen chuyển trắng, lông mày nhíu chặt lại, ngũ quan dồn vào nhau làm vết sẹo kia trông càng thêm dữ tợn. Ánh mắt lấp lánh có thần của Ngô Phóng Ca đang khóa chặt lại người đàn ông kia, tiến hành khống chế tinh thần hắn.
Bốn người bọn họ chia làm hai tổ đang giằng co, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Tôi đang tập trung nhìn, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảnh giác, mơ hồ cảm thấy phía sau bên phải có một luồng cảm giác nguy hiểm cực kì mờ nhạt, như là một cây ngân châm sắc bén đâm tới phía tôi, theo bản năng mà xoay người, nhưng không thể nhanh hơn tốc độ của khí thế đó, cái cổ bỗng chốc lạnh buốt, đã bị một loại vũ khí lạnh lẽo nào đó chặn lại, là một nữ sinh khác trong tiểu đội cả người khí thế lạnh như băng, thứ nàng dùng để khóa chặt tôi, chính là một lưỡi dao băng mỏng tang trong suốt.
"Dừng tay!" Cùng lúc đó, một người đàn ông la lớn, chất giọng trầm thấp mà hùng hậu, tràn ngập sức mạnh, chính là người dẫn đầu tiểu đội kia.
Phía giọng hắn vang lên rõ ràng là vị trí Tiêu, trong lòng tôi kinh hãi, vội vã quay đầu nhìn. Đao Thái trong tay người đàn ông tên gọi Trịnh Tùng đang gác ở một bên chiếc cổ nhỏ bé xinh đẹp của Tiêu, hiển nhiên là lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp mấy người Mặc Mặc ngừng tay.
"Vô liêm sỉ!" Trong lòng tôi sốt sắng, phớt lờ lưỡi dao băng trên cổ, xoay người muốn kéo ra người đàn ông kia, nữ sinh kia dường như không ngờ rằng tôi đột nhiên cử động, không kịp thu tay lại, tôi chỉ cảm thấy cần cổ chợt lạnh, nhưng không hề để ý, mà chạy thẳng đến phía người đàn ông kia, "Anh buông cô ấy ra!"
Khi tôi định kéo hắn ra thì lại phát hiện người đàn ông kia sắc mặt vô cùng cứng ngắc, mà Tiêu thì lại nhàn tản cười, dáng vẻ môi xinh khẽ cong, tao nhã mê người không nói lên lời, không hề có chút chật vật bị chế ngự. Lúc này tôi mới nhìn thấy, trong tay nàng nắm một cái dao giải phẫu sắc bén, mũi dao đang chặn ở vị trí ngực của người đàn ông kia.
"Tiêu..." Hóa ra là sợ bóng sợ gió một hồi, hai người cân sức ngang tài, nàng cũng không bị người hiếp bức, tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này, đau đớn ở cổ càng ngày càng rõ ràng, duỗi tay lần mò, sờ thấy một tay sền sệt màu đỏ. Trên cổ bỗng dưng lại bị một vết cắt thật sâu, tuy rằng không phải là vết thương trí mạng trong nháy mắt phá vỡ động mạch chủ, thế nhưng không ngừng chảy máu, còn khiến cho đầu óc của tôi có hơi choáng váng.
Ấn tượng cuối cùng trước khi thế giới hóa thành màu đen, là vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Tiêu, cùng với ánh mắt sắc bén dường như có thể rạch ra linh hồn.