Từ khi tôi bắt đầu ghi nhớ, loại cảm xúc phẫn nộ này đã rất ít khi xuất hiện tại trên người tôi. Cho dù bị cha mẹ xem nhẹ, bạn học cô lập, cũng chỉ là vài nét ấn tượng trong trí nhớ khi còn nhỏ, sau khi nhớ lại, cũng không hề để lại chút cảm xúc nào nữa.
Mãi đến khi tôi rời nhà một mình đi tới thành phố S công tác, thời gian dài làm một bác sĩ ngoại khoa bôn ba bên bờ sinh tử, nhìn quen nhân sinh bách thái, tâm tôi dần dần bị một lớp lạnh lùng ngăn cách, hầu như không có chuyện gì có thể khiến tôi thay đổi sắc mặt. Tôi từng cho rằng, tình hình này sẽ mãi duy trì đến khi sinh mệnh tôi kết thúc —thế nhưng, tôi sai rồi.
Khả năng tự kiềm chế và giữ bình tĩnh mà tôi luôn lấy làm kiêu ngạo, khi nhìn thấy cổ An Nhiên máu bắn tung tóe thì hoàn toàn tan vỡ.
Thứ nắm trong tay tôi, là dao giải phẫu tôi tín nhiệm nhất, tôi đem nó chặn ở ngực người đàn ông kia, ban đầu chỉ định dùng để uy hiếp. Nhưng mà một khắc đó, tôi quả thực muốn đâm thật mạnh chuôi dao giải phẫu sắc bén vào trong lồng ngực hắn.
Với lại ả đàn bà sử dụng lưỡi dao băng kia, sao mày dám!
Trong tâm trạng đang vô cùng kích động, tay tôi mơ hồ run rẩy, trước mắt tôi dường như phủ đầy sương mù màu máu. Loại trạng thái cuồng loạn đó, như là muốn chiếm lấy thân thể của tôi, nuốt chửng linh hồn tôi, cướp đoạt chút ít sự tỉnh táo cuối cùng của tôi.
Cũng may, trong tích tắc đấu tranh nội tâm, lý trí của tôi cuối cùng vẫn chiếm thượng phong. Trước khi tôi phát tác, đã cố đè xuống kích động, điều chỉnh lại hơi thở, đem lửa giận đột nhiên dâng trào khóa chặt lại ở một nơi rất nhỏ trong lòng. Việc cấp bách bây giờ là giúp An Nhiên cầm máu, mà thủ cấp của bọn tôm tép nhãi nhép này, cứ tạm thời gửi ở trên cổ bọn chúng là được rồi, đợi tôi có thời gian đi lấy lại, hiện tại thì... không vội.
Tôi đẩy ra người đàn ông kia, trước khi An Nhiên sắp ngã xuống kịp thời đỡ lấy thân thể của nàng, để Ngô Phóng Ca vỗ về Kiều Tử Mặc đang nổi trận lôi đình, cũng mặc kệ có thể bại lộ không gian hay không, trực tiếp lấy ra các loại đồ dùng cấp cứu như bình xịt cồn, bông khử trùng, băng và gạc v.v, nhanh nhẹn băng bó cẩn thận vết thương trên cổ nàng, vết thương cũng không dài, vào khoảng 5 đến 7 cm, nhưng rất sâu, cắt thẳng sâu vào trong da, có thể thấy được lực tránh thoát lúc đó của An Nhiên rất lớn, tâm trạng vội vàng. Nghĩ đến đây, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác khác thường, giống như cảm động, giống như hối hận, thế nhưng nếu muốn tôi đặt cho cái cảm giác này một định nghĩa chính xác thì... tôi không biết.
Sau khi tôi nhanh chóng giúp An Nhiên xử lý tốt vết thương, nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, ở trạng thái bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, sắc môi nhợt nhạt, như là triệu chứng thiếu máu. Bên cạnh tôi cũng chỉ có một ít loại nước truyền dịch vitamin glucose, thế nhưng tình huống của nàng, phải truyền máu mới tốt. Như vậy, tôi cần dụng cụ truyền máu cùng với nhóm máu phù hợp.
Ôm An Nhiên, tôi nhìn mấy người lúng ta lúng túng khi gặp phải biến cố, hơi mỉm cười nói: "Phòng cứu thương ở đâu?"
Người đàn ông cầm đầu cũng bị kinh ngạc một chút bởi sự cố, mặc dù bởi vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ có địch ý khó hiểu với mấy người chúng tôi, nhưng cũng không thể nói là có thâm cừu đại hận gì, nghĩ đến nếu An Nhiên vì vậy mà có gì bất trắc, bọn họ cũng sẽ chọc phải phiền phức.
Hắn đang muốn trả lời, giọng của Đàm Lạc Khả đã vang lên, mang theo vài phần may mắn mừng rỡ: "Giáo sư Hồ, sao ngài lại tới đây? Cháu đang có chuyện cần gọi phòng cứu thương..."
Trong tay nàng cầm một chiếc điện thoại vô tuyến loại nhỏ, hẳn là thừa dịp hai đám người đang hỗn chiến thì lặng lẽ truyền tín hiệu cho khu căn cứ.
Ha, hiện tại mới nghĩ đùn đẩy trách nhiệm, không cảm thấy hơi muộn sao?
Một đội người cầm trong tay súng ống vũ trang đầy đủ từ một hướng khác đi tới, như là người tuần tra, đều là người bình thường, không có khí tức dị năng giả, trong đội người này còn có một ông lão đeo kính mắt, râu tóc bạc trắng, nhưng sống lưng rất thẳng, nhìn từ góc độ Trung y, tinh khí thần của ông ta đều rất sung mãn, cường tráng khỏe mạnh, so với người trẻ tuổi bình thường còn cường tráng hơn.
Đàm Lạc Khả gọi ông ta là "Giáo sư", thái độ vô cùng cung kính, mấy người nam nam nữ nữ kia nhìn thấy ông ta cũng khiêm tốn cúi người vấn an, không hề nhìn ra vẻ ngang ngược lúc gây khó dễ với chúng tôi. Lão già này địa vị không thấp.
Tôi lạnh lùng nhìn lão ta, không nói gì, lão này đúng là rất có tu dưỡng, bước nhanh đến bên cạnh tôi ngồi xổm xuống, đưa tay ra liền muốn đi dò mạch đập của An Nhiên. Xem điệu bộ này, lão có vẻ rất có hiểu biết về Trung y. Tôi kiềm chế kích động tự tay mình đẩy lão ra, chờ lão ta trầm ngâm một lúc mới hỏi: "Sao rồi?"
Lão cười nhạt, giọng điệu rất thoải mái: "Không có vấn đề gì lớn, có chút thiếu máu, lát nữa truyền cái 200cc, nghỉ ngơi hai ngày nữa là không sao."
Rất tốt, không khác lắm dự đoán của tôi.
Tôi quyết định thu hồi dự định thanh tẩy toàn bộ căn cứ, chỉ xử lý mấy kẻ không biết phải trái này thôi.
Nhẹ nhàng ôm lấy An Nhiên, nàng rất gầy, khéo cân nặng còn chưa bằng tôi, rau quả lấy được trong vườn trái cây đủ để duy trì cung cấp vitamin trong thời gian rất lâu, xem ra tôi nên nghĩ biện pháp để nàng bổ sung chút protein và chất béo. Tôi nhìn ông lão kia: "Truyền máu ở đâu?"
Xem ý của lão, cũng không định hỏi đến xung đột giữa chúng tôi, cũng không có dấu hiệu thiên vị bất kỳ bên nào, có lẽ từ chỗ lão ta có thể có được tin tức tôi cần.
"Đi theo ta." Lão lại cười cười, ánh mắt nhanh nhẹn đảo qua mấy người kia, bọn họ như là hổ thẹn trong lòng không dám nhìn thẳng lão, dồn dập cúi đầu, "Tất cả giải tán đi. Tiểu Trịnh à, ta không hi vọng về sau phát sinh chuyện như vậy nữa, biết chưa?"
"Vâng, vâng! Giáo sư ngài yên tâm! Cháu bảo đảm sẽ không!" Người đàn ông kia vội vội vàng vàng đáp.
Xem phản ứng của bọn họ, ông lão này quả là không đơn giản ha. Để tôi đoán chút xem: Dị năng giả? Không không, nhân viên nghiên cứu thì có vẻ khả thi hơn; bọn họ gọi lão là giáo sư, điều này nói rõ lão rất có khả năng là học giả trong trường, những chiếc máy kiểm tra kia, phải chăng là nhờ tay lão?
Thậm chí, hiểu biết của lão về não tinh xác sống sẽ có bao nhiêu?
Dù chuyện này có nghĩa là tăng cao tỷ lệ thân phận của tôi bị vạch trần, thế nhưng cảm giác hưng phấn không giảm mà lại tăng...
Kiều Tử Mặc làm một động tác tay tràn ngập uy hiếp đối với đối phương, hung tợn nói rằng: "Bọn ngươi tốt nhất là cầu khẩn Tiểu An Tử nhà ta không có chuyện gì, bằng không, bà đây nhất định sẽ khiến cho các ngươi hối hận không có chết sớm hơn một chút trong tay xác sống!"
Ngô Phóng Ca hừ lạnh một tiếng, trong mắt cũng tràn ngập ý nghĩ giống vậy.
Ngu xuẩn.
Bây giờ buông lời độc ác, nếu lát nữa bọn chúng xảy ra chuyện gì, há chẳng phải là trở thành đối tượng hoài nghi hàng đầu.
Tôi thật muốn dùng dao giải phẫu của tôi mổ xẻ cái đầu của nha đầu Kiều Tử Mặc này ra xem thử, bên trong ngoại trừ chân gà muối, phải chăng cũng chỉ còn lại rơm rạ.
Có điều, nể tình An Nhiên, hay là bỏ đi.
Theo ông lão đi gần mười phút lộ trình, tiến vào một tòa nhà nhỏ xây toàn bộ bằng tường gạch màu trắng, trong lòng tôi nổi lên cảm giác hoài niệm phức tạp, nơi này thật giống nơi tôi đã từng làm việc— bệnh viện.
Đội bảo vệ cầm trong tay vũ khí kia đều tự giác ở lại bên ngoài nhà nhỏ, ông lão không nói gì, chúng tôi liền theo lão tiếp tục đi, lão đi đứng rất là lanh lẹ, đi liền một mạch tới lầu ba mới dừng lại, quay đầu lại ra hiệu với chúng tôi.
Tôi để ý rằng nơi đây mặc dù rất yên tĩnh, nhưng cũng tồn tại rất nhiều khí tức, có người bình thường, có dị năng giả, thậm chí còn có vài con xác sống. Ha, chẳng lẽ nơi này chính là cái gọi là trung tâm nghiên cứu sao.
Xét nghiệm, giải phẫu, thậm chí còn thí nghiệm, tự nhiên nhớ tới điều tôi gặp phải, sát ý trong lòng lại từ từ bốc lên. Thoáng nhìn An Nhiên đang ôm trong lòng, tôi dằn lòng lại, vẫn là xem tình hình đã rồi tính sau.
Lão đẩy ra cửa một gian phòng trong đó, bên trong không có người khác, chỉ có mấy bộ máy móc kì lạ đang lập lòe đủ loại đèn chỉ thị, dùng thẻ căn cước của mình quẹt lên khóa mật mã trên tủ quầy, lấy ra một túi máu tươi, mặt trên đánh dấu loại O.
Lão chỉ vào một chiếc giường đơn duy nhất trong phòng: "Đặt con bé xuống đi."
Nhìn lão thuần thục đâm kim cho An Nhiên, tôi mới tỉ mỉ quan sát phòng làm việc này của lão. Tôi kết luận đây cũng không phải phòng cứu thương giúp người trị liệu tầm thường, tuy rằng từ trên người lão không cảm giác được ác ý, nhưng tôi cũng không dám lơ là.
Kiều Tử Mặc là cái đứa đến chỗ nào cũng không yên tĩnh được, thừa dịp lúc Hồ lão nhân xử lý cho An Nhiên, sờ này sờ nọ, thấy cái gì cũng tò mò, đến khi ông lão tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn sang thì nàng mới ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Thế, nên gọi ông như thế nào?"
"Ta họ Hồ, Hồ Duy Khang, cháu có thể giống như những người ở đây gọi ta là giáo sư Hồ, đương nhiên, nếu như cháu muốn gọi ông lão ta cũng không ý kiến." Lão khoan dung cười cười.
Kiều Tử Mặc hơi đảo mắt, lập tức nói theo: "Đúng rồi giáo sư Hồ, vừa nãy mấy người kia là học sinh của ngài sao? Bọn họ xem ra rất tôn kính ngài ha...Gặp người khác ngông cuồng tự đại, gặp ngài thì giống như chuột gặp phải mèo, chỉ có thể cụp đuôi..."
A, nha đầu này đúng là biết nói xấu, có điều ông lão này không giống như là người sẽ tiếp chiêu.
Quả nhiên chỉ thấy lão ta nở nụ cười, ánh mắt nhìn thấu liếc nhìn Kiều Tử Mặc: "Tiểu nha đầu, bọn họ tuy không phải học sinh của ta, nhưng ta cũng biết nhân phẩm của bọn họ, tuyệt đối không phải cái hạng người đại gian đại ác gì, hai bên xảy ra xung đột, còn làm loạn suýt chút nữa xảy ra mạng người, bọn họ tất nhiên là có lỗi, nhưng cũng vậy, các cháu không phải là cũng nên tìm thử nguyên nhân bên phía mình sao?"
"Xí, biết ngay ông muốn bao che người mình..." Kiều Tử Mặc bĩu môi, lầu bầu.
Hồ Duy Khang lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Tôi cầm lấy một cái máy kiểm tra nho nhỏ trên bàn, hỏi lão: "Hồ lão, đây là thành quả nghiên cứu của ngài sao?"
Máy kiểm tra này, chính là thứ người kia cầm trong tay trước khi chúng tôi đi vào căn cứ.
Hồ Duy Khang có thâm ý cười cười: "Xem ra cháu cũng đoán được ý đồ của ta rồi... Không sai, ta quả thực là vì cái máy kiểm tra này, mới mang bọn cháu tới phòng thí nghiệm của ta; có điều các cháu yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là muốn thỉnh giáo mấy vấn đề mà thôi."
"Thỉnh giáo đúng là nói quá lời... Để bọn cháu trả lời vấn đề của ngài cũng được, chỉ là, đạo lý trao đổi đồng giá, Hồ lão ngài không thể nào không biết... Trong khi hỏi bọn cháu, phải chăng cũng có thể giải thích nghi hoặc cho bọn cháu không đây?" Tôi ngắm nghía cái máy kiểm tra kia, mỉm cười đưa ra điều kiện.
Ông lão này chẳng lẽ vẫn còn sinh ra hoài nghi qua dị thường của máy kiểm tra? Nếu quả thực như vậy, thì không thể giữ lại lão.
"Trao đổi đồng giá sao? Rất công bằng. Như vậy, ta hỏi một câu trước nhé," lão ôn hòa cười cười, đồng ý đề nghị của tôi, "Ta muốn biết, rốt cuộc cháu có dị năng gì."
Lão hỏi chính là "Có dị năng gì" mà không phải "Có dị năng hay không", vậy có phải chứng tỏ, lão vẫn chưa hoài nghi thân phận của tôi.
Tôi gật đầu. Một giây sau, cái máy kiểm tra kia liền biến mất ở trong tay tôi, dưới ánh mắt đột nhiên sáng ngời của ông lão, tôi lại lần nữa lấy nó ra từ trong không gian, cầm trong tay.
"Thay đổi đồ vật? Dịch chuyển vị trí? Đều không phải..." Lão tự lẩm bẩm, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi khiến tôi sinh ra một chút cảm giác không rét mà run, "Lẽ nào là —không gian mang bên mình?"
"Cũng có thể hiểu như vậy," tôi nhún nhún vai, khó có thể tiếp nhận sự cuồng nhiệt của lão, "Giống nhà kho di động thôi, không phải năng lực lợi hại gì."
"Không không không! Cách nghĩ này của cháu không đúng!" Lão kích động ngắt lời tôi, nghiêm túc sửa lại, "Cháu biết loại năng lực này là quý giá nhường nào, lại còn đặc biệt nhường nào không! Trong căn cứ Đại học thành chúng ta hiện tại tổng cộng có sáu ngàn dị năng giả thức tỉnh, cơ bản chia làm hai loại là loại nguyên tố và loại phi nguyên tố, dị năng giả hệ không gian giống như cháu, trong căn cứ chúng ta chỉ có ba người, mỗi người đều được xem như bảo bối mà bảo vệ; cháu nắm giữ loại thiên phú như thế, là một chuyện hết sức may mắn đó!"
"Thật sao." Tôi nhàn nhạt nở nụ cười, đối với giọng điệu tôn sùng của lão từ chối cho ý kiến: Nói cho cùng, loại dị năng hệ không gian này chẳng qua là phụ trợ hậu cần mà thôi, nếu thật sự đối mặt với sự tấn công từ xác sống và dị năng giả khác, ngoài như rùa núp ở trong vỏ, còn có thể làm cái gì đây?
Đạo lý vật hiếm thì quý, cũng không thích hợp với dị năng không gian ha.
"Ôi, cháu thiệt là..." Lão thấy tôi không thèm để ý, thở dài, chuyển qua hỏi một vấn đề khác, đối tượng lại là Ngô Phóng Ca nãy giờ bình chân như vại, "Tiểu huynh đệ, dị năng của cháu có phải là loại tinh thần? Máy kiểm tra của ta biểu hiện tần số sóng não của cháu rất đặc biệt, sức sống đại não cũng cao hơn vài lần so với dị năng giả bình thường!"
"Há, đại khái là vậy..." Ngô Phóng Ca gãi gãi sau ót, cười ngốc nghếch nói, "Cháu có thể khống chế người và vật, nên hẳn là thứ tinh thần lực đó như ông nói."
"Chà chà, mấy người trẻ tuổi các cháu đều rất lợi hại ha! Tiểu cô nương này thì không cần phải nói, biến dị giả loại tốc độ, tuy rằng không phải năng lực gì hiếm thấy, nhưng ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải cô nương vũ lực dũng mãnh như vậy," Hồ Duy Khang rung đùi đắc ý cảm thán một phen, cuối cùng lại nhìn chăm chú vào An Nhiên, nhíu chặt lông mày tràn đầy nghi hoặc, "Ta xem không hiểu nhất vẫn là tiểu cô nương này, khí tức của con bé rất phức tạp, kết quả máy kiểm tra cho ra cứ mãi biến động liên tục, nói chung, ta nhìn không thấu..."
"Em ấy là dị năng hệ băng, giống ả đàn bà đã đả thương em," tôi cắt ngang suy nghĩ của Hồ Duy Khang, chủ động đưa đáp án cho lão, "Hơn nữa cháu cảm thấy, máy kiểm tra của ông còn chưa hoàn toàn hoàn thiện, khả năng là bởi vì từ trường tinh thần lực của Ngô Phóng Ca làm nhiễu, vì thế số liệu kiểm tra cho ra có sai lệch cũng là chuyện dễ hiểu."
Ngô Phóng Ca bị điểm đến tên vô tội xoa xoa tay, bày tỏ chính mình không biết chuyện gì.
Lão mất mát thở dài, không nói lời nào.
A, đối với một học giả say mê nghiên cứu mà nói, còn có cái gì khó chịu hơn so với nghiên cứu thất bại đây.
Tâm trạng của lão không ở trong phạm vi lo nghĩ của tôi, tôi chỉ để ý thông tin tôi muốn có được: "Đến phiên cháu hỏi...Cháu muốn biết tiến triển mới nhất hiện nay về nghiên cứu não tinh xác sống," lúc ánh mắt lão tìm tòi nghiên cứu nhìn tới, tôi mỉm cười nói thêm, "Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp cùng với tò mò của một bác sĩ."
Nghe tôi nói rõ thân phận bác sĩ của mình, sắc mặt Hồ Duy Khang dịu lại, khôi phục hòa ái như lúc gặp mặt chúng tôi. Không thể không nói, nghề nghiệp này tại rất nhiều thời điểm đều dễ dàng nhận được hảo cảm của mọi người, đặc biệt là khi đối tượng cũng là người từng học y.
Lão gật đầu, đứng dậy, lấy xuống vài đĩa petri từ từng dãy trên giá, để ở trước mặt tôi, giải thích: "Người đầu tiên phát hiện não tinh xác sống tồn tại chính là một dị năng giả trong căn cứ, anh ta đang chiến đấu cùng xác sống thì vô tình đập nát đầu của nó, tìm thấy một khối tinh thể đục ngầu. Thông qua nghiên cứu, chúng ta phát hiện vật chất này là thứ chưa hề được mọi người biết đến ở giai đoạn hiện tại, thế nhưng có thể khẳng định rằng, bên trong một mảnh tinh thể nho nhỏ này ẩn chứa năng lượng cực đại, thậm chí có thể sánh ngang với các loại nguyên tố phóng xạ Polonium, Uranium, Plutonium..."
Nhớ tới mười mấy viên não tinh tôi gửi ở bên người An Nhiên, tôi bỗng nhiên có chút lo lắng: Nếu như thứ này quả thực có thể phát ra phóng xạ, liệu có gây ảnh hưởng gì đối với cơ thể con người không? Xem ra vẫn phải tìm một nơi cất giữ đáng tin cậy khác thôi...
Hồ Duy Khang tiếp tục nói: "Nguồn cung cấp năng lượng và tiếp tế của căn cứ chúng ta là dựa vào dự trữ lúc đầu trong Đại học thành cùng với cử tiểu đội dọc đường đến thành trấn lân cận tìm kiếm, phát hiện não tinh xác sống là cho chúng ta một con đường mới. Chúng ta cũng thử nghiệm rất nhiều loại phương pháp lấy ra và chuyển hóa năng lượng bên trong não tinh, thế nhưng tỷ lệ thành công cũng không cao, bởi vì chỉ với kỹ thuật hiện nay mà nói, còn đang trong giai đoạn dùng thử, vẫn chưa có cách nào ứng dụng ổn định, vì thế cung cấp điện của cả căn cứ vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, mặt khác, bởi trước đây không lâu một cơn mưa lớn..."
"Chỗ các ông cũng trời mưa à?" Kiều Tử Mặc không nhịn được chen miệng nói.
"Đúng, một trận mưa rào tầm tã kéo dài ba ngày, ban đầu chúng ta cho rằng trận mưa này tạm thời hóa giải vấn đề cung cấp nước, không ngờ rằng, người tiếp xúc qua nước mưa xảy ra dị biến ở các mức độ khác nhau, có người trực tiếp biến thành xác sống, còn có người thì lại dị năng một lần nữa cường hóa."
"Cái gì? Cường hóa một lần nữa?" Kiều Tử Mặc lại kêu la om sòm, tôi không khỏi lạnh lùng cảnh cáo nàng: Dựa theo âm lượng của nàng, An Nhiên tuyệt đối không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.
"Không sai, sau khi kiểm soát được hỗn loạn, chúng ta tập trung lại toàn bộ nhân viên phát sinh biến hóa bởi vì nước mưa đi kiểm tra, phần lớn người biến thành xác sống là người bình thường không có dị năng cùng với số rất ít dị năng giả, mà người được tiến hóa dị năng càng là hiếm như lá mùa thu. Nhưng không phải là không có." Lão đẩy kính mắt một cái, "Bên trong những nước mưa thu thập được chứa lượng lớn nguyên tố không xác định, có một phần vật chất có phản ứng hóa học giống với vật chất chúng ta từng tìm ra trong não tinh xác sống, suy đoán hẳn là vật chất đồng nguyên."
Trên mặt Hồ Duy Khang lộ vẻ bất đắc dĩ bởi vì không xác định, "Sau trận mưa đó, tốc độ và sức mạnh của xác sống đều tăng lên trên diện rộng. Nếu như nói trước khi mưa mức phản ứng của xác sống nhiều lắm là không quá người bình thường, như vậy sau cơn mưa mức phản ứng của xác sống ít nhất vượt qua người bình thường, có mấy con còn hơn gấp mấy lần nhân loại, thực sự là tiến hóa đáng sợ mà!"
Nguồn năng lượng và tiến hóa, thông tin không tệ, không có làm tôi thất vọng.
Nghe ý của lão, cũng không hề nói tới não tinh của dị năng giả: Là không biết, hay là không muốn nói đây?
Có điều, đều không quan trọng. Nếu lão thật sự đem mọi chuyện nói hết cho chúng tôi mà không hề giấu diếm gì, vậy tôi trái lại phải hoài nghi tính chân thực và động cơ của lời lão nói.
Dù lão có sống ngay thẳng, cười ôn hòa như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giao ra sự tin tưởng của mình.
Bởi thứ hàng xa xỉ như sự tin tưởng này, từ lâu tôi đã không thể có.