Hai giờ sau, An Nhiên tỉnh lại, nhưng vẫn còn hơi mơ màng, chứng thiếu máu của nàng vẫn còn có chút nghiêm trọng, tình trạng mất máu như thế này sẽ dẫn đến hôn mê, xem ra cần phải an dưỡng cho tốt một phen.
Chúng tôi mang nàng trở lại trong ký túc xá phân phối tạm thời tại khu B, Ngô Phóng Ca một gian, ba cô gái chúng tôi một gian.
"Cô chăm sóc tốt Tiểu An Tử, tôi ra ngoài đi dạo." Kiều Tử Mặc nhìn An Nhiên vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt lóe lên một chút lạnh lùng.
Tôi biết, nàng muốn đi tìm đám người xúi quẩy kia. Có điều, tôi cũng không định ngăn cản, giống như lúc trước tôi không có ngăn cản nàng phát sinh xung đột với đám người kia. Kiều Tử Mặc quá mạnh, cũng quá ngu, dùng để làm bia đỡ đạn không thể nào tốt hơn.
Không có nàng chặn tầm mắt của người khác, tôi làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà...đi săn đây.
Kiều Tử Mặc rời đi không lâu, tôi cũng đẩy cửa ra, tiểu tùy tùng Ngô Phóng Ca này thấy tôi cũng muốn đi ra ngoài, nhíu mày: "Chỉ một mình An Nhiên ở bên trong nghỉ ngơi sao?"
"Tôi cần phải đi phòng y tế tìm một ít thuốc." Tôi nhìn hắn một chút, thuận miệng kiếm một cái cớ.
"Như vậy à..." Hắn gật đầu, dừng bước lại, mỉm cười nói, "Vậy tôi vẫn ở lại chỗ này thôi."
Không nghĩ tới tiểu tử này lại rất quan tâm đến An Nhiên... Cũng tốt, tôi đỡ phải nhọc lòng vấn đề an toàn của nàng.
Gật đầu với hắn, tôi bước nhanh đi về phía cầu thang, ở khúc quanh cẩn thận tránh né máy thu hình, đưa tay bám vào lan can phòng hộ ngoài tường, vươn mình treo ở trên tường ngoài.
Nơi ở hiện tại của chúng tôi là ký túc xá đại học trước tận thế, chỉ có sáu tầng, nhìn qua thì khoảng hai mươi mét, mỗi một tầng bên ngoài đều có lan can phòng hộ, chắc là phòng ngừa sinh viên đại học có ý nghĩ tự tử. Sau khi trải qua sự cải tạo của nhân viên căn cứ, nơi khúc quanh ở cầu thang cài đặt camera giám sát.
Hiện tại đã sắp đến thời gian dùng cơm đợt đầu tiên, phần lớn người đều rời khỏi ký túc xá đi đến phòng ăn cách hơn mấy trăm mét, chỉ cần tôi trong vòng một phút rời khỏi tường ngoài, có tỷ lệ rất lớn sẽ không bị người khác phát hiện.
Treo ở tường ngoài thẳng tắp nhẵn nhụi, hoàn toàn nhờ vào sức mạnh cánh tay khó hơn nhiều so với leo núi ngoài trời, thế nhưng vì để né tránh máy thu hình, không để lại sơ hở, tôi vẫn lựa chọn vứt bỏ hình tượng.
Nhanh chóng leo lên tầng cao nhất, tôi dọc theo ống nước trượt xuống từ bên kia tòa nhà, mặc lên một cái áo khoác sẫm màu có chứa miếng lót vai, dựng thẳng lên cổ áo che khuất nửa mặt, đeo vào giày tăng chiều cao, đầu đội mũ lưỡi trai, nhét tóc dài vào bên trong, sửa soạn qua loa chính mình một hồi. Tôi bây giờ, nếu không nhìn kỹ, giống như là một người đàn ông gầy gò cao hơn 1m75.
Tôi chậm rãi rời khu B, liếc mắt chú ý tránh ra điểm quét của máy thu hình. Cái căn cứ này áp dụng máy thu hình quay toàn cảnh, mỗi lần điều chỉnh một góc nhọn 75° cần 1.2 giây, trung bình cự ly 50 mét sẽ lắp đặt một đến hai cái, mà dự tính từ vị trí của tôi hiện nay đến khu A cần khoảng 300 mét, cũng chính là 6 đến 12 cái máy thu hình. Dựa theo xác suất thống kê, nếu nắm bắt thời cơ thỏa đáng, cộng thêm một ít vận may, rất có khả năng đi qua chí ít bốn cái máy thu hình mà không bị phát hiện. Đối với tôi mà nói, vậy là được rồi.
Bỏ ra hơn mười phút né trái né phải, rốt cục cũng đặt chân vào trong khu A, tôi cảm giác được vài chùm khí thế tìm kiếm quét tới, không khỏi cười lạnh. A, quả là một nơi ngọa hổ tàng long, nếu như bất hạnh bị vây đánh, coi như là tôi cũng không chắc có thể toàn thân trở ra.
Càng như vậy, càng để tôi chờ mong không ngớt.
Không để ý tới những cái quan sát tìm tòi nghiên cứu kia, tôi cẩn thận mà lẻn vào khu A. Bởi vì tôi có thói quen che giấu khí tức, vì thế bọn họ chỉ có thể cảm nhận được khí thế của một biến dị giả thể chất so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu. Chỉ nháy mắt, những kẻ thăm dò kia liền thu lại sự chú ý.
Nơi này không giống với khu B, giữa các tòa nhà trống trải hơn, giám thị cũng nghiêm ngặt hơn, chuyện đáng mừng duy nhất chính là ra vào cũng không cần nghiệm chứng thân phận, cũng không có đội tuần tra tới tới lui lui vặn hỏi. Tuy rằng máy thu hình giấu trong bóng tối đủ để ghi lại rõ ràng mỗi một thông tin của kẻ xâm nhập, thế nhưng đối với tôi mà nói vẫn tiện lợi rất nhiều.
Về phần tại sao lại như vậy...Tôi nhìn qua người phụ nữ cũng tiến sâu vào trong khu A giống tôi, khí tức hỗn tạp và phù phiếm, không có dị năng, trên mặt tô son trát phấn dày đặc, ăn mặc hở hang, mọi nét đặc trưng đều móc nối với một loại ngành nghề đặc biệt nào đó.
Ha, dù cho là hoàn cảnh bây giờ, loại nghề nghiệp mãi mãi lưu truyền này vẫn còn tồn tại như xưa ha...
Đồng dạng là phái nữ, nhưng tôi không hề có một chút cảm giác dư thừa đồng tình thương hại biếu cho nàng. Bởi vì, đây là cách nàng sống tiếp, là con đường nàng lựa chọn, làm người đứng xem, tôi có quyền xem thường, nhưng tôi không có quyền can thiệp.
Thấy nàng đi thẳng tới dãy cao ốc thứ hai, tôi mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước. Tôi không biết nơi ở của mấy người kia, cũng không xác định bọn họ có ở bên trong khu A hay không, nguyên nhân đi theo phương hướng này chỉ là xác suất thống kê cùng với một số ít suy đoán trực giác, cũng chính là cái gọi giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Lúc tôi dùng dao giải phẫu chặn ở ngực người đàn ông kia, đã chú ý tới tấm thẻ trên ngực hắn, trong chốc lát, tôi vẫn nhớ con số bên trên. So sánh giữa con số trên thẻ căn cước của Đàm Lạc Khả, Hồ Duy Khang và mấy người chúng tôi nhận được, có thể phát hiện một ít quy luật: Càng là người quyền hạn cấp bậc cao, chuỗi ký tự sở hữu lại càng phức tạp, so với dãy tám chữ số và đánh dấu B của bọn tôi, bọn họ đằng trước đều có chí ít hai chữ cái viết hoa, có thể là chức vị, cấp bậc, cũng có thể là loại dị năng.
Mã số của hắn hai vị trí đầu theo thứ tự là chữ cái A và H, A có thể lý giải là khu A, như vậy H có thể đại biểu một từ đơn tiếng Anh nào đó, có thể đại biểu phụ âm bính âm Hán ngữ... Cũng có thể là số nhà ở.
Tôi nhìn qua căn nhà nhỏ trước mắt treo chữ cái H, khóe môi hơi giương lên. Dù không phải cũng không sao, tôi cần chính là não tinh dị năng giả, cùng với tính mạng của bọn chúng, mà làm cả hai cùng một lúc, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Hai tay đút vào túi, tôi chậm rãi lên lầu, nhắm mắt lại cảm nhận khí tức xung quanh. Tầng thứ hai, có mười mấy dị năng giả, tu luyện, ăn uống, ừm, còn có làm tình, quả là nhàn nhã. Tôi thu hồi cảm nhận, tiếp tục đi tới tầng thứ ba, tầng này nhân số cũng không nhiều, chỉ có vẻn vẹn năm người, a, vừa khéo có khí tức tôi quen thuộc đây... Quả là đắc lai toàn bất phí công phu*.
(*Câu đầy đủ là: Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra.)
Tôi đè xuống vành nón, đi qua dưới máy thu hình, tiếp tục lên lầu bốn, sau đó làm như vừa nãy từ tường ngoài lầu bốn trèo vào hành lang lầu ba, động tác của tôi rất nhẹ, khí tức che giấu đến mức hư vô, cũng không có người nhận ra được.
Tập trung lắng tai nghe, phân biệt những âm thanh kia. Gian phòng thứ ba đếm từ trái sang có hai người đàn ông đang đánh điện tử; gian phòng thứ năm có người đàn ông tên gọi Trịnh Tùng kia, đang nghỉ ngơi; gian phòng thứ sáu bên tay phải, là một nam một nữ, hình như đang tranh chấp cái gì, tên đàn ông thì không quan trọng, người phụ nữ kia chính là kẻ đầu sỏ để lại vết thương ở trên cổ An Nhiên.
Trực tiếp phá cửa mà vào? Không, đương nhiên không, như vậy sẽ thu hút sự cảnh giác của những người khác, cũng sẽ gia tăng độ khó cho kế hoạch đi săn tiếp theo của tôi, có thể nói là hạ của hạ sách.
Vậy, phải như thế nào mới có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện mở cửa đây?
Tôi khẽ dựa vào vách tường, lẳng lặng suy nghĩ. Đúng rồi, sao tôi lại quên mất nó được cơ chứ?
Tôi cười cười, một giây sau xuất hiện ở bên trong không gian.
Nơi này đặt rất nhiều đồ lặt vặt cùng thực phẩm phân theo loại, nhưng vẫn có vẻ trống trải và tịch liêu. Sau khi tôi tiến vào, liền nghe thấy một tiếng chó sủa vui vẻ, một con cún con cả người trắng như tuyết từ đằng xa chạy lại đây, thân thể tròn vo mà chân ngắn, nhìn từ chỗ tôi, trông như một quả cầu "lăn" lại đây -- ngu chết mất.
Nhẹ nhàng nhấc chân lên, trước khi con xuẩn cẩu kia sắp sửa nhào lên thì một cước đạp vào bụng nó, cái bụng mềm mại khiến cái chân đang dùng sức của tôi hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn thu lại sức mạnh không có tàn nhẫn giẫm xuống, chỉ nhè nhẹ cố định lại nó, miễn cho nó lại nhào lên.
Nó trái lại cũng thông minh, bốn chân ngắn nhỏ vùng vẫy qua lại, đầu dùng sức hướng về mu bàn chân tôi, cọ qua cọ lại, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ bé, thật giống như đang làm nũng.
"Ngươi là con chó, không phải mèo." Khinh bỉ dáng vẻ ngu ngốc của nó, tôi bỏ chân ra, khoanh tay nhìn xuống ánh mắt của nó, "Bây giờ ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi đi làm, hoàn thành, ta liền thừa nhận ngươi là sủng vật của ta, làm được không?"
Tôi vậy mà lại đi bàn điều kiện cùng một con chó, kỳ quái chính là tôi lại cảm thấy nó có thể hiểu rõ ý của tôi, chẳng lẽ não tinh xác sống thật sự thần kỳ như vậy, còn có thể thay đổi cấu trúc gen, tổ chức thần kinh, để chó cũng có tư duy của não người, nghe hiểu được ngôn ngữ của con người sao?
Khó mà tin nổi.
Nó le lưỡi một cái, rất là hưng phấn kêu vài tiếng, nếu như nó có thể biến thành người, tôi tin chắc nó sẽ vỗ ngực mình lời thề son sắt mà bảo đảm.
Xem ra, có một con sủng vật, có lẽ cũng không tệ.
Nói ra yêu cầu một cách đơn giản, nhấn mạnh là không thể làm ra động tĩnh quá lớn, nó vẫy đuôi ngắn phía sau, đáp ứng rất sảng khoái.
Tôi mang nó ra không gian, nó sung sướng lộn một vòng trên đất, như là vui sướng vì đã lâu mới nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng vẫn nhớ tới lời tôi dặn không có làm ra động tĩnh quá lớn, tôi trừng nó một cái, trốn ở bên tường, giơ tay gõ gõ cửa.
"Ai vậy?" Bên trong cửa truyền đến tiếng hỏi dò không kiên nhẫn, hiển nhiên là đang trong lúc tức giận.
Một giây sau, cửa bị mở ra, người phụ nữ kia ló ra nửa cái đầu nhìn xem, tự nhủ: "Người đâu?"
Cô ta cúi đầu xuống, khi thấy Nhị Bảo ra sức vẫy đuôi mừng chủ, con mắt trừng lớn, lập tức mặt mày mừng rỡ ôm nó lên, hô khẽ: "Đây là chó nhà ai, thật đáng yêu..."
Cô ta nhìn ra phía ngoài, không có phát hiện tôi trốn ở sau cửa, bèn ôm nó xoay người muốn đi vào, còn quay sang nói với người đàn ông mới vừa cãi vã: "A Tấn, anh xem con cún con này..."
Cô ta chưa kịp nói xong, Nhị Bảo đã phát động tấn công, người đàn ông đó nghe tin đi ra không kịp chuẩn bị thì bị nó chích điện, co giật một hồi, miệng sùi bọt mép hôn mê, mà tôi cũng nhân cơ hội lẻn vào, trước lúc người phụ nữ kia kêu sợ hãi thì một chưởng đao chẻ vào trên động mạch của cô ta, đánh cô ta ngất.
Bước cuối cùng, là tôi quay người nhẹ nhàng đóng cửa.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mười giây đồng hồ.
"Két cạch." Trước khi cửa hoàn toàn khép lại, tôi cố ý tiết lộ một ít khí tức. Tôi biết, người đàn ông đang nghỉ ngơi kia nhất định có thể cảm giác được, về phần có thể dẫn hắn tới hay không, tôi cũng không lo lắng; núi không đến với tôi thì tôi tự đến với núi, nếu hắn không chủ động đi tìm đến, như vậy tôi liền tự đi là được rồi.
Tiện tay cất hai người vào không gian, tôi tham quan căn phòng của họ một hồi, cũng không lớn, bố trí rất ấm áp, xem ra đã ở nhiều ngày, dấu vết sinh hoạt rất rõ ràng, tôi đeo vào găng tay plastic, tùy ý bới tung gian phòng, nhanh chóng mở ra ngăn kéo tủ quần áo, vứt quần áo rơi vãi trên mặt đất, tạo thành hiện trường cãi vã đánh nhau, cuối cùng đẩy đổ cốc nước trên bàn xuống đất.
"Toanh --" Tiếng vỡ tan lanh lảnh vang lên, tôi nghe thấy tiếng người đàn ông cách vách kia tới gần, mà hai người đánh điện tử thì lại chìm đắm trong game không có phản ứng: Ha, độ nhanh nhạy thiệt là hỏng bét, thậm chí ngay cả tiêu chuẩn chống trinh sát cơ bản nhất cũng không đạt được, quả nhiên là môi trường ở căn cứ Đại học thành này quá mức an nhàn ha. Cho dù thực lực mạnh đến đâu, tâm cảnh yếu đuối vẫn khó có thể bù đắp trong khoảng thời gian ngắn.
Tôi núp ở góc tường, thong dong chờ người đàn ông tên Trịnh Tùng đi vào.
Hắn trái lại hết sức cẩn thận, đầu tiên là thăm dò gõ cửa, trầm giọng hỏi: "A Tấn? Tiểu Tuyết? Xảy ra chuyện gì?"
Cửa lặng lẽ mở ra khi hắn chạm nhẹ, hắn nửa tin nửa ngờ đi vào, không cần tôi nháy mắt ra hiệu, Nhị Bảo lập tức phe phẩy cái đuôi chạy tới, tôi cũng thả ra khí tức, tiện tay quăng một cây dao gọt hoa quả về phía hắn.
"Ai?" Hắn cảnh giác chộp đỡ cây dao kia, bắp thịt trên cánh tay nhô lên, vũ khí bình thường căn bản không làm gì được hắn, có điều... con người là thân thể máu thịt, làm sao có thể địch nổi sấm sét điện giật đây.
Lúc hắn tập trung chú ý tới cây dao kia, cùng lúc đó một tia hồ quang điện màu tím đã đánh trúng bờ vai của hắn, mặc dù hắn đã cố gắng kiểm soát động tác, nhưng vẫn ngã trên mặt đất, cuộn tròn cơ thể không ngừng co giật.
Tôi nhìn hắn khẽ mỉm cười, trước khi hắn muốn cử động tay, nhấc chân đạp trúng đầu hắn, đá hắn hôn mê bất tỉnh.
Ném hắn vào không gian, đem hai người hôn mê kia ra, tôi ngẫm nghĩ, giơ tay bóp nát xương cốt toàn thân của người đàn ông kia, tạo thành hình dạng lực đánh rất lớn, cuối cùng bẻ gãy cổ của hắn. Về phần trên người hắn có dấu vết từng bị điện chích, tôi cũng không tính hết sức xóa bỏ: Cái gọi là hư tắc thực chi, thực tắc hư chi*, cho nên bày nghi trận càng dễ bề che giấu chân tướng.
(*Hư tắc thực chi, thực tắc hư chi nghĩa là giả là thật mà thật là giả, khó lòng phân biệt.
Trong binh chiến, hư tắc thực chi là khi phe mình đang ở thế bất lợi, muốn cố ý ngụy trang thành binh lực hùng hậu để uy hiếp đối thủ, khiến cho địch không dám tiến công, đây là sách lược lấy giả giấu thật, mê hoặc địch nhân. Mà thực tắc hư chi thì ngược lại, khi binh lực hùng hậu thì cố ý làm ra vẻ ít ỏi hoặc để lộ một ít sơ hở để dụ dỗ kẻ địch tấn công mà bị mắc bẫy.)
Quẳng người phụ nữ kia ở trên ghế salông, xếp đặt tư thế xong, tôi nhặt lên dao gọt hoa quả trên mặt đất, nghiêng người tránh ra chỗ bắn tung tóe, sau đó đâm thật mạnh vào động mạch cảnh của cô ta.
Máu tươi tranh nhau bắn tung tóe từ trong cổ của cô ta, nhuộm sô pha cùng sàn nhà đều là sắc máu đỏ tươi, trong chốc lát, đến cả tiếng rên cũng không có, cô ta hoàn toàn mất đi khả năng tỉnh lại.
Tôi lạnh lùng nhìn sinh mệnh của cô ta dần dần vụt mất, trong lòng lại không buồn không vui, cũng không có khát vọng khát máu. Mấy người này đối với tôi mà nói, chỉ là sát hại thuần túy, mà không phải là ăn uống.
Ngụy tạo xong hiện trường, tôi kiểm tra lại một lần nữa, xác định không có để lại sơ hở quá lớn, lập tức thu Nhị Bảo vào không gian, nhanh chóng men theo đường cũ trở về.
Một chuyến này dù không có lấy được não tinh, thế nhưng giải quyết hết ba người, còn thử nghiệm năng lực của Nhị Bảo, kết quả vẫn tương đối làm tôi thoả mãn, không nghĩ tới một đòn của con vật nhỏ này, vậy mà có thể chích điện ngất một dị năng giả mà không hề có chút năng lực phản kháng nào, một chiêu này trong lúc hai bên giao chiến dùng làm đánh lén, không thể nào tốt hơn.
Hiện tại ước tính giá trị tối đa loại năng lực này của nó, tham chiếu mức tiêu chuẩn IEC 120V dòng điện áp tiếp xúc dự tính gây nên rung thất, như vậy cường độ dòng điện của nó hẳn là vào khoảng 50~80 mA, nếu tiến hành huấn luyện liên quan, một đòn mất mạng cũng không phải không thể...
Tâm trạng rất tốt tiến vào nơi ở tạm thời của chúng tôi trong khu B, còn không kịp thay quần áo, liền thấy An Nhiên đang vén chăn lên, mặt đầy nghi hoặc nhìn tôi: "Tiêu, chị đi đâu vậy?"
Ánh mắt trong veo như nước, nhìn thẳng vào trong mắt tôi, tựa như khiến ác ma trong lòng tôi đều hiện ra nguyên hình, không chỗ ẩn nấp.