Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 3: Chương 3: Tạ: GẶP GỠ (HẠ)




Chỉ thấy nàng thả xuống rèm cửa sổ, nhìn tôi, đột nhiên duỗi chân nhảy lấy đà, lòng bàn chân như chứa lò xo vậy, nhảy cao hơn tận ba mét, đụng tới đèn treo trần nhà dễ như ăn cháo, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, lại cảm thấy hoa mắt, một giây sau, bóng người Mặc Mặc đã hiện ra ở vị trí cửa.

"Đây là... Teleport (dịch chuyển tức thời)?" Tôi lẩm bẩm hỏi, trong lòng vẫn khó mà tin nổi, phải biết, trước đây thân thủ của Mặc Mặc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào đạt được hiệu quả sánh bằng treo dây thép.

Mặc Mặc nhún nhún vai, trên mặt lại là ý cười vênh váo: "Ai biết chứ! Tỉnh lại đã như vậy...đúng rồi, cậu thử một chút xem, chính mình có nơi nào bất thường không?" Nói xong, nàng nháy mắt to như búp bê, chờ mong nhìn chằm chằm tôi.

"Tớ? Tớ có thể có cái gì bất thường..." Tôi hơi phản đối mở ra hai tay, lòng bàn tay hướng lên trên lại cảm thấy nóng hừng hực, trong ánh mắt kinh ngạc đến hoảng sợ của nàng, lòng bàn tay của tôi lại dâng lên một ngọn lửa đường kính chỉ 3 cm, lung lay thiêu đốt, "A!"

Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, liều mạng nắm tay, làm thế nào cũng không tắt được ngọn lửa nhỏ này, còn thiếu chút nữa đốt luôn vỏ chăn rồi.

"Trấn định, trấn định!" Mặc Mặc lui vài bước lớn, làm một cái động tác tay bình tĩnh với tôi, nhìn ngọn lửa trong tay tôi, tò mò đồng thời cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Tôi tức giận trợn mắt nhìn cái tên tiểu gia hỏa không nghĩa khí này, nhưng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm ngọn lửa suy yếu nhưng không có dự tính tiêu tan này trong lòng bàn tay, chợt một ý nghĩ lóe qua, trong đầu hiện ra ý muốn kiềm chế, ngọn lửa kia dường như nghe hiểu tiếng lòng của tôi vậy, thông minh biến thành một đốm lửa, tiến vào trong tay tôi.

Thấy chiêu này hữu hiệu, tôi cảm thấy thú vị, lại sai bảo muốn hô hoán nó đi ra, không ngờ lật tay lại, nhưng kết ra một cục bông tuyết, vẫn tỏa ra hàn ý thấm lạnh, mà bị tôi theo bản năng dùng lực nắm chặt, bông tuyết kia vậy mà hóa thành một bãi nước trong, cứ như vậy mà chảy vào khe hở, rơi vào mép giường trên sàn nhà, thấm ướt một vùng.

Tôi sững sờ, ngơ ngác mà nhìn bàn tay của mình, thầm nghĩ: Chuyện này là sao nữa? Hỏa? Băng?

"Cục cưng của tớ! Tiểu An Tử, cậu lúc nào học được ảo thuật rồi!" Đã thấy Mặc Mặc hoan hô một tiếng nhào tới, kéo hai bàn tay của tôi lăn qua lộn lại nhìn tỉ mỉ, thỉnh thoảng chà chà mấy lần.

Tôi mất tự nhiên rút tay về, lại ngẫm nghĩ cảm giác ý động vừa rồi, lần này lòng bàn tay lại tóe ra tia lửa; tôi lại mở rộng một lòng bàn tay khác, bỗng chốc lòng bàn tay như một quả bóng nước bị màng mỏng vô hình bao vây, mà trong ánh mắt vui sướng của Mặc Mặc, tôi rốt cuộc không chống đỡ được, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi!

Hiện tượng lạ trong bàn tay đột nhiên biến mất cùng lúc, tôi tựa vào mép giường, vô lực xoa xoa huyệt thái dương sưng lên, chỉ cảm thấy cả người thoát lực, khó chịu, thật giống như bị người đánh mười mấy ám côn, ngực nặng nề thở, uống một cốc nước lớn lại nghỉ ngơi hơn mười phút, lúc này mới đỡ mệt.

Tôi liếc mắt nhìn Mặc Mặc ôm cánh tay trầm tư, cau mày hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

Kinh hỉ ngắn ngủi qua đi, vấn đề cũng theo nhau mà tới, đạo lý "phúc tới họa theo" tôi luôn rõ ràng, thiên hạ xưa nay sẽ không có cơm trưa miễn phí.

"Tiểu An Tử, còn nhớ nội dung trong phim ''Resident Evil" và "Thánh bài" không?" Mặc Mặc liếc nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi tôi.

"Ừ, làm sao vậy?" Một cơn thảm họa do bệnh độc gây ra, ngày tận thế của nhân loại, xác sống hoành hành. Nhưng cái sau là một bộ hài kịch của Chu Tinh Trì, hai cái này có liên hệ gì sao?

Chờ chút, lẽ nào ý của nàng là...

Nhìn thấy ánh mắt của tôi, nàng nặng nề gật đầu: "Những thứ bên ngoài cùng với xác sống giống nhau như đúc, mà tình huống của chúng ta, không cảm thấy rất giống khả năng đặc biệt sao?"

"Nói là giống khả năng đặc biệt, không bằng nói giống như là siêu năng lực, ví như Alice, lại ví như Spider Man, Iron Man vậy..." Tôi tưởng tượng các loại anh hùng truyền kỳ trên màn hình, càng ngày càng cảm thấy rất vui, nhưng trong lòng nghiêm nghị không chút nào giảm, "Then chốt là, loại năng lực này xuất hiện đại biểu cái gì? Tiến hóa? Biến dị? Chúa cứu thế? Tớ có linh cảm không lành... Tóm lại không phải chuyện tốt."

Tôi nhìn bàn tay bóng loáng trắng nõn, ngoại trừ vết chai lưu lại do nhiều năm cầm bút, đây thực ra cũng được cho là một bàn tay nhỏ dài mỹ lệ, mà bàn tay này, sau khi có sức mạnh đặc biệt, lại sẽ mang đến cái gì đây?

"Này, người khác có siêu năng lực đều mừng rỡ, còn cậu lại tâm tư nhiều!" Mặc Mặc vỗ tôi một cái, trấn an cười cười, "Với những quái vật bên ngoài kia, dù sao cũng phải cho chúng ta chút năng lực tự vệ chứ! Tớ xem, đây gọi là ý trời!" Nàng ăn không nói có mà sờ sờ cằm, giả động tác đặc trưng của một học sinh tiểu học nào đó, vẻ mặt đần độn "chân tướng chỉ có một".

"Tốt cho cậu." Tôi bị dáng dấp nàng chọc cười, tối tăm trong lòng ít nhiều tản đi một ít.

Thảo luận không có kết quả, chúng tôi tạm thời quyết định ở lại trong phòng.

Mặc Mặc ở một bên lướt weibo xem tin tức thực tế, tôi thì gọi điện thoại đến bàn tiếp tân, yêu cầu một ít thức ăn.

Nghe được, khu vực tiếp tân vô cùng ầm ĩ, thật giống như vây tụ rất nhiều người, giọng nữ dịu dàng thong dong kia cũng có vài phần không kiên nhẫn, qua loa vài câu liền cúp điện thoại.

Sau khi tôi gọi điện lại hai lần, không người tiếp nghe.

Tôi ý thức được không ổn, đã thấy Mặc Mặc cầm điện thoại di động mặt mũi tái xanh, vội hỏi nàng có tin tức gì.

Nàng lắc lắc đầu, nói: "Phần lớn tin tức đều bị cắt bỏ, thế nhưng còn lại một ít manh mối có thể suy đoán, tình huống rất không lạc quan, có người nói là bệnh chó điên, có người nói là bệnh độc, có điều nhìn từ trong hình, những người bị bệnh đã không thể gọi là con người... Hơn nữa, hình như chính phủ cũng vô lực ngăn chặn tình thế phát triển."

Tôi nhìn máy buôn bán tự động trong phòng, ôm bụng có chút đau, rốt cục hạ quyết tâm, cầm cái ghế mạnh mẽ đập nát kính bên ngoài, từ bên trong lấy ra một hộp sô cô la ném cho nàng, chính mình thì lại chọn một bình nước trái cây cùng một túi bánh mì.

Mặc Mặc há to miệng nhìn tôi, đến nửa ngày mới giơ ngón tay cái lên nói: "An đại nhân uy vũ, tiểu nhân khâm phục."

Tôi trừng nàng một chút, nhanh nhẹn ăn xong đồ ăn, bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp theo.

Xem tình huống, tiết kiệm như thế nào đi nữa, đồ ăn nơi này chỉ đủ cho chúng tôi ăn ba ngày, sau đó bắt buộc phải ra ngoài kiếm thức ăn rồi. Nhưng quấy nhiễu tôi là: Nếu thật sự giống như trong phim, tận thế đột kích, xác sống hung hăng ngang ngược, hai nữ sinh viên đại học bình thường như chúng tôi làm sao bảo vệ mình được đây? Cha mẹ Mặc Mặc vốn ở ngay đây, nhưng mẹ của tôi lại ở thành phố B xa xôi, tôi làm sao có thể vượt qua nguy hiểm tầng tầng, cùng người nhà hội hợp? Sau khi hội hợp thì sao?

Liên tiếp vấn đề, càng nghĩ, lòng càng chìm xuống.

"Mặc Mặc, chúng ta phải lên kế hoạch thật kỹ càng một chút." Tôi nghe thấy giọng mình trầm thấp chưa bao giờ có.

Mấy ngày kế tiếp, tôi cùng Mặc Mặc bắt đầu có kế hoạch rèn luyện năng lực mà tôi gọi là dị năng.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, tôi phát hiện dị năng của Mặc Mặc thiên hướng nâng cao về phương diện tốc độ, bản thân nàng đã là cao thủ có trị số sức mạnh cường hãn, hiện giờ còn ra tay như điện, thân nhanh như gió, trong lúc hành động chỉ có thể lưu lại tàn ảnh, nhanh đến mức người khó lòng phòng bị.

Mà dị năng của tôi thiên về duy tâm, hoàn toàn lật đổ nhận thức xưa nay của tôi, khó có thể dùng khoa học giải thích. Thế nhưng nó rất hữu hiệu, tuy rằng uy lực không lớn.

Tôi có thể bỗng dưng nhóm lửa, ngưng tụ bóng nước, cũng có thể để cho nước kết thành băng. Như vậy cho dù đang dã ngoại cũng không cần lo lắng nguồn nước cùng nhóm lửa. Thế nhưng quy mô đều nhỏ đến đáng thương, liên tục thả năm đốm lửa thì tôi cần nghỉ ngơi mười phút, nếu không sẽ thoát lực mà ngất.

Trải qua luyện tập, tôi đã có thể khống chế đốm lửa cùng với hình thái dòng nước, chỉ khi nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, liền không cách nào điều khiển.

Sau khi không ngừng luyện tập, đối với dị năng mình nắm giữ cũng dần dần thông thạo lên, mà sau mỗi lần nghỉ ngơi khi tôi luyện đến sức cùng lực kiệt, tổng số lượng dị năng của lần sau hình như cũng sẽ có tăng lên, cho dù chỉ là nhỏ bé không thể nhận ra, nhưng cũng đủ để tôi hưng phấn chăm chỉ nỗ lực.

Trong lúc đó, chúng tôi cũng từng thử liên lạc với người nhà của mình. Nhà Mặc Mặc đều trong trạng thái không có người nhận nghe, mẹ của tôi cũng căn bản liên lạc không được, lòng như lửa đốt chúng tôi quyết định đi ra ngoài thử vận may.

Ngày 28, tháng 5, năm 20xx. Trong khách sạn lại cắt nước cúp điện, điện thoại di động mất tín hiệu, đồ ăn trong máy buôn bán tự động cũng ăn sạch, chúng tôi phải rời đi nơi tránh gió nho nhỏ này. Trên thực tế, không có được tin tức cha mẹ, Mặc Mặc sắp phát điên, tuy nói cha nàng cũng là cao thủ võ lâm, nhưng thân là con gái, lại có thể nào yên tâm chứ?

Sau khi tôi cùng nàng thương lượng, vẫn quyết ý chia làm hai đường.

Tôi để nàng tìm cha mẹ mình trước, mà tôi, thì lại muốn đi lân cận tìm một siêu thị cỡ lớn kiếm một chút tiếp tế.

Hai chúng tôi cẩn thận đi tới cửa sau bằng lối thoát hiểm của khách sạn, nhưng trong nháy mắt mở cửa liền nghe thấy một trận gào thét như dã thú, biểu hiện thẫn thờ, động tác cứng ngắc, thân thể không trọn vẹn, vết máu cứng lại... nhân vật từng ở trên màn ảnh được chuyên gia trang điểm chế tạo rất sống động, bây giờ đang thiết thiết thật thật trình diễn ở trên thực tế, không khỏi khiến người sởn cả tóc gáy.

Một người đàn ông cả người đẫm máu, cái cổ cứng ngắc đi tới phía chúng tôi, hắn ăn mặc đồng phục tiếp khách của khách sạn, thịt trên mặt hơn một nửa bị mục nát, một đôi mắt vô thần lồi ra, như là trong hốc mắt trống trơn cố gắng nhét vào hai quả gôn, nhìn thấy mà giật mình trong lòng, hầu như muốn thét chói tai.

Tôi gắng nhịn xuống tiếng động sắp muốn xông ra miệng, sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, coi như chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thình lình nhìn thấy, vẫn còn có chút hoảng sợ.

Nhưng Mặc Mặc lại là kiểu ma nữ mười phần, chơi quen game đánh lộn hình ảnh máu tanh rồi, cho dù thân lâm kỳ cảnh, tố chất tâm lý của nàng cũng thật là khiến người ta không theo kịp.

Chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng, chân giẫm một cái chủ động tấn công tới xác sống đó, bay lên một cước đạp ngay vào đầu xác sống, sức mạnh lớn, đá cho đầu nó bay ra ngoài.

Đầu mục nát nổ tung giữa không trung, máu thịt cùng với huyết thanh trắng hồng mang theo mùi hôi bắn tung tóe khắp nơi, dù thân thủ của nàng nhanh hơn nữa, cũng dính một chút máu trên quần áo.

Sắc mặt nàng xanh lại, đá thật mạnh vào thi thể ngã trên đất, nổi giận mắng: "Khốn nạn! Dám làm bẩn quần áo của bổn tiểu thư, mày chán sống rồi!".....Kính nhờ, nó sớm đã chết rồi. Một đòn vừa nãy, càng triệt để ngỏm rồi! Cậu hãy bỏ qua cho người ta đi.

Chút hoảng sợ ban nãy của tôi đều bị động tác khó hiểu của nàng đánh tan, kéo ống tay áo của nàng, lôi kéo nàng nhanh chóng rời đi từ cửa sau, sợ bị nhiều xác sống quấn lấy hơn. Dựa theo phim với phần lớn truyền thuyết, loại sinh vật này đặc biệt mẫn cảm đối với âm thanh, vẫn là cẩn thận mới là tốt.

Nhà xe ở khách sạn không ít xe, đáng tiếc đều không có chìa khoá.

Chúng tôi tìm một lúc, mới phát hiện một chiếc xe tải nhỏ đang dỡ hàng, chìa khóa vẫn còn, nhưng lại không thấy bóng dáng tài xế.

Không nghĩ ngợi nhiều được, tôi cùng Mặc Mặc nhảy lên xe, chỉ thấy cái người mới vừa lấy được bằng lái không lâu đạp mạnh chân ga một cái, đánh bay hai ba tên xác sống chầm chậm đi về phía chúng tôi, chạy đến siêu thị gần nhất.

Sau khi nghiền nát tên xác sống thứ ba cản đường và đánh bay tên thứ tư, Mặc Mặc dừng xe, tôi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, dặn nàng cẩn thận sau đó không quay đầu lại chạy vào siêu thị.

Tôi biết Mặc Mặc phía sau vẻ mặt muốn nói lại thôi, cũng biết nàng không yên lòng, lo lắng muốn theo tôi, thế nhưng, tôi làm sao có thể gây trở ngại việc nàng đi tìm người nhà chứ? Người nhà, là quan trọng nhất. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy. Mà tôi cũng phải nỗ lực tìm mẹ, lúc này, tôi không thể ngã xuống

Bước đầu tiên, chính là tìm đồ ăn tiếp tế, rời đi nơi này, đi tới thành phố B.

May mà những xác chết không hồn này dù khứu giác nhạy cảm, thính giác phát triển, nhưng hiện nay hành động còn vô cùng chậm chạp, chỉ cần động tác nhanh một chút, cũng sẽ không bị bắt được.

Hơn nữa sau khi tôi tỉnh lại thể chất mạnh lên không ít, cơ hội sống sót đi ra ngoài cùng Mặc Mặc hội hợp lại nhiều hơn.

Cẩn thận tránh ra từng con xác sống, tôi dựa vào ký ức đi về phía phòng an ninh, hi vọng có thể tìm được một ít vũ khí, không lâu sau nhặt được ống nước trong tay, tôi càng ngày càng cẩn thận.

Lúc này, một người phụ nữ thu hút sự chú ý của tôi. Nàng hẳn là một người sống, sắc mặt khỏe mạnh, động tác nhạy bén, hai tay đút trong túi áo, nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì, vẻ mặt hờ hững nhưng có chút lo lắng.

Mái tóc dài nhu thuận giống như tảo biển, cùng với nét mặt lãnh đạm, tôi híp híp mắt, nhớ ra người phụ nữ này dường như đã từng quen biết, là nàng?

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy khúc quanh phía sau nàng có một con xác sống đang chậm rãi tới, mà nàng không có phát giác còn đang bất động tại chỗ, tôi cả kinh, không chút suy nghĩ liền chạy lên trước, kéo lại tay nàng, dẫn nàng nhanh chóng thối lui về một bên khác.

Tay nàng rất mềm, nhưng thật lạnh, giống như một viên đậu phụ ướp lạnh, không có một tí nhiệt độ.

Trốn đến một góc an toàn, tôi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng rất phức tạp, như là kinh hỉ, như là vui mừng, lại hàm chứa một ít mê man và đau khổ; đó như là ánh sáng nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, niềm vui sướng mất mà tìm lại được khiến tôi nghĩ mình hoa mắt.

Cặp mắt kia không hề lạnh lùng mà lóe lên rất nhiều tâm tình, nhanh đến mức tôi không bắt được.

Nhưng mà chỉ nháy mắt, nàng nở nụ cười.

Nụ cười rất đẹp, nhưng dường như tôi lại cảm thấy nàng đang khóc.

Nàng nói: "Tôi tên Tiêu Minh Dạng, rất hân hạnh được biết cô."

Tôi cũng cười, nói: "Tôi tên Tạ An Nhiên, tôi cũng rất hân hạnh được biết cô."

Sau đó tôi từng hỏi chính mình vô số lần, nếu như lúc đó không có lựa chọn một mục đích kia, một con đường kia, một thời gian ra ngoài kia, kết quả sẽ có chỗ khác biệt hay không?

Đáp án là không biết.

Thế nhưng tôi luôn cho rằng, cho dù trên đường sẽ gặp phải cái gì, trải qua đau khổ thế nào, tôi và nàng quen nhau giống như là tình cờ gặp gỡ đã sớm định trước trong cõi u minh, đủ để cọ rửa tất cả bước nệm xấu xí cho lúc này.

Loại phát triển không thể lẩn tránh, không thể nghịch chuyển nhân quả này, gọi là vận mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.