Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 2: Chương 2: Tạ: GẶP GỠ (THƯỢNG)




Tôi tên Tạ An Nhiên, hai mươi tuổi, chòm sao Ma Kết, là sinh viên năm hai chuyên ngành tâm lý đại học A. Cha mất sớm, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn. Để đến học đại học A nổi danh toàn quốc, tôi rời khỏi quê nhà ở thành phố B, mang theo sự tha thiết chờ đợi cùng lưu luyến của mẹ, một mình ở thành phố này chìm nổi.

Tôi không có gia thế dọa người và khuôn mặt đẹp kinh diễm, tính tình cũng trầm, tình nguyện ngâm mình ở trong thư viện mà không phải đi tham gia giao lưu quan hệ hữu nghị, vì thế vòng tròn xã giao của tôi vẫn luôn duy trì độ lớn ở hai cái tay là có thể đếm hết. Mấy ngày trước, tôi chia tay với bạn trai. Từ đó, bên trong toàn bộ phạm vi đại học A, cũng chỉ còn sót lại Kiều Tử Mặc bằng hữu duy nhất kiêm bạn thân làm bạn với tôi.

Mặc Mặc là một người có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt luôn vui vẻ trẻ con, rất phù hợp với định nghĩa về "loli" trong văn hóa của otaku, mà ngược lại chính là, tính cách nàng ngay thẳng nóng nảy, và đối với đánh lộn thì gần như yêu quý, si mê. Người xa lạ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tuyệt đối khó có thể nghĩ nàng là cao thủ học võ nhiều năm đắm chìm thái quyền, tán đả, Tiệt Quyền Đạo. Nhưng mà cũng là người tài cao lớn mật, tiểu ma tinh này yêu gây chuyện thị phi, hàng ngày đều xích mích với người ta, trên người máu ứ đọng càng là chuyện thường như cơm bữa. Tôi khuyên mãi cũng vô dụng, đơn giản không thèm quan tâm nàng, chỉ giúp đỡ nàng chỗ ở qua một đêm khi thân thể bị thương không dám về nhà, thuận tiện giúp nàng xử lý vết thương.

Biết tin tôi chia tay, nàng còn phẫn nộ hơn so với người trong cuộc như tôi, điệu bộ như tội phạm liều mạng, khuyên can đủ đường mới ngăn được nàng lại. Đến buổi tối cuối tuần, hay lôi kéo tôi một mạch đi tới quán bar, nói là giải quyết ưu sầu, còn không đợi tôi kịp uống một ngụm rượu, nàng lại cùng một nhóm tiểu lưu manh vớ va vớ vẩn phát sinh xung đột. Kết quả là, một đám lưu manh đều bị đánh ngã xuống, mà tiểu ma tinh cũng bị một chai bia đập vỡ đầu.

Tôi ai thán một tiếng, dở khóc dở cười đỡ nàng đi tới bệnh viện. Bởi vì chia tay mà lưu lại một ít thương cảm nhưng cũng dần tiêu tan thành mây khói. Vì bệnh viện số ba thành phố cách đây gần nhất, tôi gọi một chiếc xe taxi, mười mấy phút liền tới.

Trong lúc đó, Mặc Mặc vẫn ôm cánh tay của tôi, mặc kệ chỗ nứt kia còn thấm máu, khuôn mặt béo mập sượt trên cổ tôi: "Tiểu An Tử, người ta không cần đi bệnh viện mà ~ "

"Bác tài, phiền phức đi nhanh một chút." Tôi không có để ý đến nàng, lấy ra khăn tay xoa xoa vết máu, cẩn thận tránh ra vết thương. Tiểu ma tinh này không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đi bệnh viện.

"Huhuhu Tiểu An Tử cậu không thương người ta ~" thấy tôi không hề bị lay động, Mặc Mặc "Hừm" một tiếng, đặt đầu lên vai tôi, từ bỏ giả khóc tranh thủ đồng tình

"Không diễn nữa?" Tôi liếc mắt nhìn nàng.

"Không diễn!" Nàng thở phì phò trợn mắt liếc tôi, "Cậu vẫn không bị lừa."

Tôi cười cười, không nói gì. Nếu như những người khác bị lừa không dưới mười mấy lần, chắc chắn sẽ không bị nàng giả khóc lừa đảo được. Đến bệnh viện, tôi kéo nàng vào, nhìn nàng bị y tá mang tới khoa ngoại khâu. Xem đồng hồ trên tay một chút, đã mười một giờ, nếu quay về, ký túc xá cũng đã giới nghiêm ban đêm rồi. Nhà Mặc Mặc ngay ở bản địa, bình thường đều sống tại nhà mình, nhưng tôi lại sống ở ký túc xá sinh viên, chỉ là tình huống bây giờ này, nàng nhất định là không dám về nhà, tôi có ký túc xá mà không thể quay về. Lắc đầu một cái, tôi thở dài một hơi, bỏ kính mắt xuống cho vào túi áo, xoa xoa huyệt thái dương, ngồi đợi trên ghế, chờ Mặc Mặc làm xong giải phẫu đi ra, tính toán nơi đi lát nữa.

Bệnh viện vào lúc này, ngoại trừ một ít người cấp cứu cùng nhân viên làm công có trách nhiệm, cũng không còn người nào. Trên hành lang trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh. Tôi đang từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ xung quanh có một tiệm net nào hoàn cảnh tốt chút, lại nghe thấy một trận tiếng vang lanh lảnh của giày cao gót giẫm trên mặt đá cẩm thạch. "Cộp, cộp, cộp" không nhanh không chậm mà tản bộ, trong đầu thậm chí hiện ra một bức hình tao nhã.

Tôi mở mắt ra, nhìn lại theo tiếng vang, đầu tiên ánh vào trong mắt tôi chính là một đôi chân nhỏ độ cong duyên dáng, lên trên nữa là áo blouse màu trắng, ống nghe bệnh cùng với hai ngọn núi ưỡn lên thanh tú. Tôi ngẩn người, đối diện một gò má thanh ngạo mà xinh đẹp dễ thương.

Thật xinh đẹp. Tôi thầm nghĩ.

Nàng không có dừng lại, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, hình như là quen thuộc chú ý, vẻ mặt không hề có một chút biến hóa. Nhìn từ tướng mạo, nàng hẳn là một đại gia khuê tú đoan trang mà thanh tao, lịch sự, khóe môi mơ hồ cong lên, hiện ra một nụ cười kiêu căng yếu ớt, cho dù nàng cũng không có ý cười. Nhưng tôi cảm giác được một loại ích kỉ cùng lạnh lùng từ trên người nàng, như là tĩnh lặng ngăn cách toàn bộ thế giới ở bên ngoài, loại đau thương thắm thiết đó, còn hơn những người bệnh tâm lý bị tổn thương tôi gặp trong ca bệnh giáo viên hướng dẫn, là ảo giác sao?

Người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, tại sao có thể có loại vẻ mặt bi ai với tâm chết đó?

Rất nhanh, nàng sượt qua người tôi, như hai con đường cắt nhau, vừa chạm liền tách ra, càng đi càng xa. Nhưng tôi tinh mắt nhớ được thẻ ngực của nàng rồi: Ngoại khoa số hai, Tiêu Minh Dạng. Tuổi trẻ xinh đẹp lại còn là bác sĩ ngoại khoa, nhất định có rất nhiều người theo đuổi? Có điều, bề ngoài nữ thần, khí tràng nữ vương, sợ là rất khó cưa đổ đây. Tôi thầm nghĩ, lập tức bị ý nghĩ không đâu của mình chọc cười: Thật đúng là, người ta có người theo đuổi hay không, mắc mớ gì đến mình? Không có chuyện gì liền yêu thích đoán mò, bệnh chuyên ngành. Tự mình nghĩ lại chuyện đã qua một hồi, tôi sờ sờ cái bụng sôi lột rột, quyết định về sau sẽ không bao giờ phóng túng cho cái tên Mặc Mặc này gây chuyện thị phi.

Khi kim đồng hồ đeo tay chỉ về hướng mười một giờ rưỡi, rốt cuộc Mặc Mặc trên trán cột băng cùng đi lững thững rề rà với cô y tá. Cảm ơn y tá dịu dàng, tôi đỡ Mặc Mặc với khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nghe nàng lải nhải quở trách bác sĩ băng bó cho nàng là cỡ nào nghiêm khắc, cỡ nào hung hãn, cỡ nào không hiểu thương hương tiếc ngọc. Vẫn là lôi kéo nàng đi tới khách sạn gần nhất, mướn phòng.

May là khi ra ngoài mang theo thẻ tín dụng, so sánh thức ăn trong căn tin trường học với thức ăn dinh dưỡng trong khách sạn, tôi khẽ cắn răng đi về phía trước quầy tiếp tân muốn một gian phòng hai người, đặt trước ba ngày.

Một lần chi tiêu bên ngoài này, có thể lấy đi phí sinh hoạt một tháng của tôi. Tôi biết sắc mặt của tôi chắc chắn là âm trầm dọa người, bằng không hỗn thế ma vương ngang ngược bá đạo quen rồi sẽ không rụt cổ lại, đỏ mặt, dùng ánh mắt cẩn thận từng li từng tí lén lút đánh giá tôi. Đứa nhỏ này là tộc Nguyệt Quang*, mỗi tháng trong nhà cho nàng không ít phí sinh hoạt, không tới nửa tháng liền bị nàng tiêu xài hết sạch, hôm nay đã là ngày 20, nghĩ đến trong túi nàng hẳn là sạch sẽ hơn cái mặt rồi. Vậy cũng nói, số tiền kia, tạm thời sẽ không trở lại, nghĩ đến đây, tôi càng ngày càng khẳng định về sau kiên quyết không thể lại dung túng tâm tư của tiểu ma tinh này.

(*tộc Nguyệt Quang: Chỉ người tiêu hết tiền mỗi tháng kiếm được.)

Quẹt thẻ, đỡ nàng tiến vào gian phòng, nhìn bốn phía một chút, không hổ là khách sạn bốn sao, gian phòng quét tước vô cùng sạch sẽ, khó chịu trong lòng tôi cuối cùng cũng coi như dễ chịu một ít, sắc mặt cũng không khó coi nữa. Thấy tôi dịu mặt, Mặc Mặc mau mau nhào lên bày tỏ trung thành: "An đại nhân cậu tốt nhất chụt chụt! Tháng sau tớ nhất định trả cậu tiền! Lại mời cậu đi ăn bữa tiệc lớn!"

Tôi bất đắc dĩ đẩy nàng ra: "Nhanh đi tắm, một luồng mùi nước khử trùng." Nàng ngoan ngoãn đáp lại, nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía phòng tắm.

"Đừng để vết thương dính nước!" Thấy nàng nhảy nhót vui vẻ, tôi vội nhắc nhở, lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy mình nhiều chuyện, quả thực như là mẹ già, rõ ràng nàng còn lớn hơn tôi một tháng...

Thừa dịp nàng rửa mặt ở bên trong, tôi gọi điện thoại bảo phục vụ đưa tới chút đồ ăn. Gian phòng của chúng tôi ở tầng hai mươi mốt, kéo màn cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành thị, đèn neon lấp loé tô điểm giữa màn đêm tối, như trời đầy sao, rất là xán lạn. Tôi nhìn nhập thần, thấy tháp chuông đồng hồ của thành phố phát ra một tiếng "Đương" nặng nề, nửa đêm 12 giờ, một ngày mới đến. Đột nhiên, trong mắt dường như xẹt qua cái gì, tôi cả kinh, đeo kính mắt nhìn lại, chỉ thấy một vệt ánh sáng trắng chói mắt từ trên trời kích xạ mà đến, từ xa đến gần, càng chói mắt, mà khí thế hung hăng quyết chí tiến lên này, dường như nó tới chỉ vì để hủy diệt. Tôi khiếp sợ nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh sáng trắng kia, gần như cho rằng là hoa mắt, thời gian thật dài giống như một thế kỷ, lại dường như chỉ dài bằng một cái nháy mắt, vệt ánh sáng trắng kia rơi vào trong đường chân trời, chẳng biết đi đâu.

Toàn bộ thế giới đều như là bị thứ ánh sáng trắng kia thu hút, giống như bỗng nhiên cắt nguồn điện, đột nhiên rơi vào trong bóng tối, nhưng mà ngăn ngắn mấy giây sau, nguồn sáng lại liên tiếp khôi phục lại, thật giống trục trặc trong nháy mắt đó là ảo giác của mọi người. Nhưng tôi biết, có chuyện gì đã lặng lẽ đến, bóng đêm đèn đuốc sáng choang, vẫn mỹ lệ, lòng tôi lại bị bất an lạ lùng bao phủ.

Ngày 21, tháng 5, năm 20xx. Ở trên giường khách sạn, tôi lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được. Một giường khác, mặc dù Mặc Mặc không có động tĩnh, nhưng tôi biết, nàng nhất định cũng tỉnh.

Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.

Trong đầu của tôi vẫn nhiều lần hồi tưởng thứ ánh sáng trắng chói mắt kia nhưng nghĩ mãi mà không ra. Hiện tượng lạ? Thiên thạch? Hay là UFO? Bỗng nhiên trong yên tĩnh, giọng nói của Mặc Mặc vang lên yếu ớt: "Tiểu An Tử, cậu có cảm thấy...hơi nóng hay không?"

"Nóng?" Tôi vươn người xuyên qua đèn ngủ tối tăm nhìn nàng, "Điều hòa nhiệt độ ổn định 23°, nên chỉnh thấp một chút không?" Nàng nói chưa dứt lời, tôi cũng cảm thấy gò má nóng lên, ngay cả đầu cũng hỗn loạn, thật giống như ở trong phòng tắm hơi. "Tiểu An Tử, tớ nóng quá, đầu cũng sắp ngất... Có phải là di chứng sau khi khâu không?" Giọng của Mặc Mặc có chút suy yếu truyền đến, tôi muốn trả lời nàng đương nhiên không phải, nhưng cuống họng lạnh lẽo từng cơn, nói không ra lời.

Mắt tối sầm lại, cuối cùng tôi mất đi tri giác.

Ngày 23, tháng 5, năm 20xx. Tôi bị một nguồn sức mạnh xô đẩy lay tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện Mặc Mặc mắt đỏ như thỏ, tôi nghi hoặc mà hỏi: "Sao vậy?" Cõi đời này người có thể khiến tiểu ma tinh khóc sợ là vẫn chưa có sinh ra nhỉ?

"Quá tốt rồi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Dọa chết tớ rồi huhuhu...'' Nàng vừa khóc vừa cười nhào vào người tôi, suýt chút nữa đè tôi chết.

"Khụ khụ..." Không dễ dàng làm yên lòng cảm xúc dữ dội của nàng, tôi lắc lắc đầu còn có chút đần độn, vỗ vỗ nàng, "Khóc cái gì, tớ còn chưa có chết đâu..."

Nàng vừa bị tôi nói, lập tức nín khóc mỉm cười, đỡ tôi ngồi ở trên giường, đưa cho một chén nước, vỗ ngực vẫn còn sợ hãi nói: "Cậu không biết, cậu đã mê man hai ngày, cả người nóng lên như quả cầu lửa, tớ đều sắp gấp chết rồi."

Tôi uống một hớp nước, cảm giác cổ họng tốt lắm rồi, liền lại hỏi nàng: "Thật không?" Tôi đã mê man lâu như vậy?

"Không tin chính cậu xem!" Nàng giơ lên đồng hồ đeo tay tới trước mắt tôi, "Hôm nay đã là ngày 23."

Tôi cả kinh, nhưng chuyện đầu tiên nghĩ đến là ——

"Không được, chúng ta phải nhanh nhanh trả phòng, quá 12 giờ phải trả thêm tiền một ngày!" Tôi vén chăn lên muốn ngồi dậy, nhưng Mặc Mặc lại ngăn cản tôi, tiếc hận lắc lắc đầu, "Đã qua rồi."

"Trời..." Tôi ngã trên giường, hận hận đập nện gối.

"Ôi chao, đừng tính toán chút tiền này, cậu có biết khi cậu mê man, bên ngoài đều thay đổi lớn!" Mặc Mặc cầm lấy tay tôi, trên mặt không nhận rõ là căng thẳng hay là hưng phấn.

Nhưng tôi vẫn chìm đắm trong đau khổ bóp tiền chảy máu, tức giận liếc nàng một cái: "Cậu cũng nói là lúc tớ mê man, làm sao tớ biết?"

Nàng kéo rèm cửa sổ một cái, chỉ vào dưới lầu nói: "Chính cậu xem đi."

"Làm cái gì thần thần bí bí..." Tôi lẩm bẩm, lê dép đi tới bên cửa sổ, ló đầu nhìn xuống dưới, nhất thời bị những gì chính mình nhìn thấy nghe thấy kinh ngạc đến ngây người. Cảnh tượng trên đường hoàn toàn đại loạn, ô tô đâm đuôi nhau, người đi đường bị thương khóc gào, còn có người hôn mê không biết sống chết ở đầy đất, xe cứu thương mệt mỏi vì bận rộn.

Trong đó còn có mấy bóng người kì quái, lảo đảo nhào tới những người khác, há mồm cắn ngay, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, nhưng chậm chạp không thấy bóng dáng cảnh sát trị an.

"Đến cùng, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tôi nghe thấy giọng nói của mình lắp ba lắp bắp, cùng với nhịp tim đập mạnh.

"Tớ không biết...tạm thời không quan tâm những chuyện đó, " Vẻ mặt của Mặc Mặc trở nên nghiêm nghị, "Không chỉ bọn họ có vấn đề, chúng ta cũng như thế."

"Cái gì?" Tôi sợ hết hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.