Mạt Thế Chi Cô Thành

Chương 2: Chương 2: Giết boss




“Tích, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ”

“Tích, nhiệm vụ chính tuyến, thành lặp căn cứ Sinh tồn Giả”

“Yêu cầu {Kí chủ} trong vòng nửa năm thành lập một căn cứ Sinh tồn Giả. Ban thưởng nhiệm vụ: Chó tuần tra năm đầu, một lọ thuốc thức tỉnh.”

“Tích, nhiệm vụ phụ tuyến 1, hoàn thành giết boss.”

“Yêu cầu {Kí chủ} ra khỏi tòa nhà, đánh chết một con zombie, hoàn thành giết boss, thời gian thực hiện 24 giờ. Ban thưởng nhiệm vụ: súng ngắn giảm thanh, viên đạn sử dụng 100 phát, 02 bình khôi phục thể lực.”

“Tích, nhiệm vụ thất bại, {Kí chủ} sẽ bị gạt bỏ.:

Kiều Vũ Thần sau khi nghe xong liền đen mặt, “Mịa, cái này không phải là muốn ép lên Lương Sơn à? Thất bại coi như tự mình end game.”

“Hệ thống, cái thuốc thức tỉnh kia là gì?”

“Tích, thuốc thức tỉnh, con người sau khi sử dụng có khả năng nhận được khả năng kích hoạt dị năng.”

“Dị năng? mả mẹ nó, là kiểu kỹ năng trâu bò như trong phim sao. Nói như vậy, hiện tại có người sở hữu dị năng rồi?”

Kiều Vũ Thần suy tư, trước đây hắn vẫn chưa thấy người sở hữu dị năng trong hiện thực, dù sao hắn vẫn ít rời khỏi nhà kho này.

Nhìn vật tư đằng sau, Kiều Vũ Thần suy nghĩ, hôm nay mình không thể không đi ra ngoài được rồi, huống hồ cái hệ thống này nhìn cũng có vẻ không tệ. ít nhất có ban thưởng. Hơn nữa còn giống như rất khá.

Kiều Vũ Thần hít một hơi thật sâu. Cầm lấy cây gậy bong chày bên cạnh, lại tìm một con dao găm cắm vào phía trong đoi giày quân đội của mình,

“Xem ra chỉ có thể liều mạng, chim chết vì ăn tuyệt đối không chết vì đói.”

Rất nhanh Kiều Vũ Thần đã tiếp nhận sự thật, dù sao cái thế giới này đã như vậy, hiện tại bản thân mình lại chiếm được một cái hệ thống trâu bò như vậy, vì sao lại không vì chính mình mà ra sức.

Nhìn đồng hồ, không thể không nói, cái đồng hồ này nhìn rất tốt, điện thoại đã không thể sử dụng, Kiều Vũ Thần lấy được một hộp đồng hồ bên trong kho hàng, tuy nhiên nhìn có vẻ cũng không đáng tiền.

Bây giờ là bốn giờ chiều, mùa hè trời lâu tối, lúc này đi ra ngoài, vận khí tốt có thể gặp được zombie du đãng một mình, nhặt cái rò cũng được.

Ban đêm Kiều Vũ Thần không dám đi, trước kia có một lần đi ra ngoài ban đêm, Kiều Vũ Thần tận mắt thấy một đội người sống sót bị hơn trăm con zombie nuốt hết. Cho dù hắn muốn cứu cũng không có cơ hội.

Đi lên tầng một, mặt trời bên ngoài vẫn rất lớn, nhưng lại có cảm giác như sương mờ mù mịt, từ khi zombie xuất hiện, thế giới này đều như vậy, rất ít khi thấy được ánh mặt trời chiếu trực tiếp.

Rời khỏi khu dân cư, Kiều Vũ Thần đi qua hai con đường, ngay cả một con zombie cũng không thấy.

“Kỳ quái, zombie đã trốn đi đâu hết a. Trước đây vừa ra ngoài liền thấy đó mà.”

Một đường không gặp zombie, Kiều Vũ Thần lớn gan thêm một tí, đi về phía cửa hàng dày đặc zombie ở ngay cạnh.

Bên tuyến phố phía trước có một cái siêu thị cỡ lớn, lúc dị biến phát sinh, Kiều Vũ Thần đã nhìn thấy qua cửa sổ.

Lúc đó quả thật là thảm họa, trong lúc siêu thị đang hoạt động, đột nhiên có rất nhiều người bỗng nhiên té nhào trên đất và co giật.

Ai cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, ai ai cũng trở nên hiếu kì, thấy có người ngã xuống và co giật nhưng lại không dám tới gần, cũng không cách quá xa.

Mà những người bị té ngã cũng không thiếu người thân, bạn bè, tự nhiên sẽ có người quan tâm.

Chỉ với một thời gian ngắn, những người co giật kia liền trực tiếp cắn lên người bên cạnh.

Lúc này đám người mới bị hù dọa chạy trốn khắp nơi, nhưng những người xuất hiện dị biến này lại có tốc độ rất thần kì, những người chạy chậm từng bước bị xô ngã, cắn xé. Máu tươi đầm đìa, chân tay đứt gãy, các bộ phận cơ thể…rơi vãi đầy đất.

Những người bị cắn, cho dù tán phế nhưng chưa hơn 10s lại bò lên, cứ như thế lặp lại. Dị biến cũng càng ngày càng nhiều.

Những người may mắn sống sót cũng bắt đầu,,,khắp nơi tìm chỗ trốn.

Đi tới bên ngoài siêu thị, Kiều Vũ Thần chậm chậm di chuyển tới cửa, nhanh chóng đưa tay và liếc nhìn vào bên trong. Sau đó lập tức co lại.

Tình hình bên trong siêu thị.

“Nhức trứng thật, không nhìn rõ.”

Kiều Vũ Thần vỗ trán, che mặt, chính hắn cũng tự thấy buồn cười, vừa rồi tốc độ quá nhanh, Kiều Vũ Thần cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy.

Hai tay cầm chặt chiếc gậy bóng chày, Kiều Vũ Thần lần nữa thăm dò,lúc này hắn cẩn thận từng li từng tí lộ đầu nhìn qua.

Bên trong siêu thị rất mờ, nhìn không rõ lắm, mặc dù vậy, Kiều Vũ Thần phỏng đoán bên trong có lẽ không có zombie.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. nghĩ nghĩ, Kiều Vũ Thần có chút muốn bỏ qua siêu thị, hắn cảm thấy chỗ này quá lớn, không thể xác định bên trong có bao nhiêu zombie.

“Cạch lang lang”

Ngay lúc Kiều Vũ Thần đang muốn rời khỏi, đi đến nơi khác kiếm zombie thì bên trong siêu thị truyền ra tiếng vang của vật thể kim loại rơi trên mặt đất.

Vừa nghe âm thanh này, trong lòng Kiều Vũ Thần nhanh chóng xiết chặt.

Âm thanh rất quen thuộc, cách thức tạo ra cũng có chút quen thuộc.

“Hống a, hống.”

Quả nhiên, bên trong siêu thị truyền ra tiếng gào thét.

“Bành, bành, bành.”

Âm thanh va đập truyền đến liên tục, Kiều Vũ Thần ló đầu ra, nhìn thấy 7,8 tên zombie đang đâm đầu vào cánh cửa lớn của siêu thị.

“Rầm rầm.”

Cánh cửa siêu thị không biết đã bị ai dùng dây xích khóa lại từ bên ngoài. Lần này zombie đập cửa, tiếng xích khóa cũng vang lên theo. Âm thanh so với tiếng của vật bằng kim loại rớt trên mặt đất không phải lớn bình thường.

“Không tốt.”

Kiều Vũ Thần kinh hãi, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ đưa tới nhiều zombie, tuy nhiên hắn không biết zombie đang trốn ở nơi nào.

Nhìn bốn phía, Kiều Vũ Thần lập tức chạy tới tòa nhà dân cư gần nhất, muốn quay lại tòa nhà kia của của hắn, phải vượt qua ba con phố, Kiều Vũ Thần không chắc chắn mình nhất định sẽ an toàn.

“Trước tiên cứ trốn ở đây một chú.” Sau khi trốn vào tòa nhà, Kiều Vũ Thần tự nói.

Đây là một tòa nhà cũ, cầu thang cũng không lắp đặt mấy kiểu cửa an ninh chống trộm kiểu mới.

Kiều Vũ Thần cẩn thận đi dọc theo cầu thang lên tầng, lỗ tai luôn dựng đựng lên để nghe ngóng. Hắn sợ zombie sẽ đột nhiên xuất hiện.

Không chỉ bên ngoài, Kiều Vũ Thần cũng biết những người dân tại tòa nhà này cũng rất là nguy hiểm, nói không chừng trong một căn nhà nào đó mọi người đều đã biến thành zombie.

“Ách ách ách”

Ngay lúc Kiều Vũ Thần lên tới tầng ba, đã nghe được âm thanh không giống người.

“Không biết có bao nhiêu zombie đây.”

Kiều Vũ Thần nhẹ chân cân thận bước tới chỗ hành lang, duỗi ra nửa đầu, và nhìn bằng một mắt.

“Hắc hắc, chuyện tốt nha. Nhiệm vụ có thể hoàn thành.”

Kiều Vũ Thần can đảm xông ra, một tay cầm gậy đập đập vào lòng tay còn lại, khóe miệng đang nhếch lê, dáng vẻ như lưu manh đùa giỡn cô gái nhỏ ngay đầu đường.

“Ai yo, đại gia, ngài bò có mệt hay không?”

“À? A, Ta biết ngài mệt mỏi.”

“Ừ, nhìn ngài như vậy, khổ cực như vậy, ta nên sớm một chút tiễn ngài đi đầu thai nha.”

“Ách, mà nói, zombie chết cho đầu thai sao? hắc hắc, mặc kệ nó, đại gia ngài lên đường vui vẻ nhé.”

“Hô, bành.”

Cây gậy được Kiều Vũ Thần vung lên, sau đó một tiếng va chạm với vật cứng vang lên, sau đó liền im lặng.

Chỉ thấy trước mặt Kiều Vũ Thần là một zombie già, nửa người dưới dường như đã bị ăn hết chỉ có thể bò trên mặt đất.

Cũng khó trách Kiều Vũ Thần cảm thấy vui vẻ như vậy, đã già lại còn tàn phế, zombie yếu như vậy không phải là thứ hắn đang cần hay sao.

Một gậy gõ chết zombie, Kiều Vũ Thần nhìn thân thể hư thối nghiêm trọng trước mặt, đầu bị nện lõm, hỗn hợp chất lỏng gồm máu đỏ và não trắng chảy ra.

“Oẹ ọe”

Kiều Vũ Thần không nhịn được bắt đầu nôn mửa…, tuy trước đó đã nhìn thấy không ít hình ảnh zombie ăn thịt người, nhưng hắn chưa từng nhìn một con zombie gần như vậy đâu.

Lại càng chưa động tay giết chết con zombie nào, nhìn lại, tuy đã zombie hóa nhưng trước đó cũng từng là con người, việc này khiến cho Kiều Vũ Thần cảm giác giống như hắn đang giết một con người vậy, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Trước đó vì phải hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Vũ Thần cũng không có nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại có phản ứng.

Sau một hồi, Kiều Vũ Thần ngồi trên bậc thang, ánh mắt có chút dại. Hắn ngẩn người, khóe mắt có vệt nước rơi xuống.

Kiều Vũ Thần lầm bẩm, “Cha, mẹ, có lẽ lúc này hai người không còn sống ở thế giới này chính là hạnh phúc.”

“Chị, không biết chị có sao không? Vũ Thần không nên thân, chỉ ở chỗ này trốn nhủi hai năm.”

Kiều Vũ Thần lau khóe mắt, ánh mắt trở nên kiên nghị.

“Chị, chị phải tiếp tục sống, Vũ Thần sẽ tìm được chị.”

“Tích, nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành. Đã ban thường nhiệm vụ.”

Âm thanh của hệ thống cắt đứt suy nghĩ của Kiều Vũ Thần.

“Hệ thống, làm sao có thể nhận được thưởng?”

“Tích, túi sơ cấp của hệ thống đã mở, {Kí chủ} chỉ cần tập trung ý thức tự nhiên sẽ thấy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.