Mạt Thế Chi Cô Thành

Chương 3: Chương 3: Hệ thống giao dịch




Kiều Vũ Thần nghiêm túc cảm ứng, trong đột ngột xuất hiện một cái không gian, khoảng chừng bốn mét vuông, chính giữa để một cây súng lục ngắn, bên cạnh cây súng là các hộp đạn dược đặt chỉnh tề. Lại có thêm hai cái chai lớn đựng dung dịch.

“Cái kia có lẽ là thuốc khôi phục thể lực? Lấy ra nhìn xem?”

Kiều Vũ Thần vừa mới muốn, không gian trong ý thức đã ít đi một chai thuốc, mà trên tay hắn có thêm một chai thuốc. Đúng là chai thuốc hắn vừa mới nhìn thấy kia.

“Ơ a, rất thuận tiện nha, chỉ cần muốn là có thể xuất hiện. Vậy có phải là chỉ cần muốn là có thể cất vào nhỉ?”

Kiều Vũ Thần lần nữa nghĩ muốn bỏ chai thuốc vào, sau một khắc chai thuốc trong tay đã về tới không gian. Phát hiện ra điểm này, Kiều Vũ Thần rất hưng phấn.

“Bây giờ thử xem có thể bỏ được những vật khác vào không gian hay không.”

Lấy ra dao găm ở trong giày, tập trung ý thức, trong tay chợt nhẹ, dao găm đã biến mất không thấy nữa. Nhìn lại không gian, quả nhiên đã có thêm một cây dao găm.

“Trước đó ở trong tay ta bỏ vào, nếu như không ở trong tay thì sao.”

Kiều Vũ Thần lại lấy dao găm ra, đặt trên bậc thang, tập trung ý thức.

Dao găm đặt trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

“Ách, xem ra phải tự mình tiếp xúc mới có thể bỏ vào, Hắc hắc, như vậy cũng tốt rồi, trở về liền đem thực phẩm nhét vào một ít, nói không chừng còn có thể mở rộng thêm, đến lúc đó tìm một nơi có ít người ngẩn ngơ. Nghĩ thôi đã thấy thật thoải mái.”

Kiều Vũ Thần muốn vô cùng thoải mái, thế nhưng hệ thống lại không chiều theo ý hắn.

“Tích, hệ thống cảnh cáo, {Kí chủ} không được rời khỏi thành phố này, nếu không sẽ bị gạt bỏ.”

“Mịa ngươi, muốn chơi cái kiểu gì vậy, để cho ta cô độc một mình ở cái thành phố này suốt quãng đời còn lại sao? Anh còn muốn cưới vợ, còn muốn làm cha, hơn nữa anh còn đặc biệt là trai trinh, như vậy mà được à?”

Hệ thống cơ bản không để ý đến Kiều Vũ Thần, mà chỉ là đưa cho Kiều Vũ Thần một nhắc nhở mới.

“Tích, kiểm tra phát hiện nguồn cung ứng năng lượng, mời {Kí chủ} thu hồi.”

“ Hở? Nguồn năng lượng? cái gì nguồn năng lượng?” Kiều Vũ Thần nhìn xem bốn phía, không có phát hiện vật gì có thể gọi là nguồn năng lượng.

“Hệ thống, không phải ngươi đang chơi ta chứ, ở đây làm gì có nguồn năng lượng chứ?”

“Tích, nhắc nhở {Kí chủ}, trong đầu zombie có nguồn năng lượng hệ thống cần, mời nhanh chóng thu hồi.”

“Đầu não”

Kiều Vũ Thần nhìn về phía cái đầu bị mình đập nát, cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng.

“Ha ha, hệ thống, ngươi xác định không phải là vật do ông trời phái tới chơi xỏ ta chứ? Ngươi muốn ta từ trong cái đầu rách rưới này lấy đồ ra?”

“Tích, mời {Kí chủ} nhanh chóng thu hồi.”

“Phốc”

Kiều Vũ Thần thiếu chút nữa phun máu: “Ngươi đây là đang bốc lột sức lao động, không quan tâm đến người lao động, giết hại thể xác và tinh thần người lao động, ngươi như vậy là khôn đúng, ta kháng nghị.”

“Tích, mời {Kí chủ} nhanh chóng thu hồi.”

Kiều Vũ Thần: “…”

Kiều Vũ Thần pó tay rồi, hệ thống nhiều lần chỉ nói câu đó, sau đó, Kiều Vũ Thần nhặt dao găm dưới đất lên, ngồi xổm xuống trước xác zombie, dung dao chọc tới cái đầu nát của zombie, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

“Xin lỗi nha, vì sự sống của tôi, chỉ có thể để cho ngươi chịu tội rồi, a di đà phật, tội lỗi, tội lỗi.”

Miệng thì nói nhưng tay không chậm, cuối cùng lúc dao gặm chọc tới cái ót giống như đụng phải một vật thể cứng.

“Ở đây sao?”

Kiều Vũ Thần dung dao mở một cái lỗ hổng thật sâu, dung sức tách ra làm hai, một tinh thể màu xám xuất hiện trước mắt hắn. Dùng dao găm cẩn thận nạy tinh thể kia ra.

Đây là một tinh thể màu xám hình thoi, bên trên còn dính chút máu, Kiều Vũ Thần dung trang phục của zombie cẩn thận lau lau. Tinh thể tuy có màu xám nhưng lại có chút trong suốt.

“Kì quái, người này đã biến thành zombie, tại sao lại có thể có thứ này? Chẳng lẽ vì nó mới biến thành zombie?”

Kiều Vũ Thần nghĩ mãi mà không rõ, hắn cũng không biết người khác có biết được lai lịch của zombie hay không, dù sao hắn cũng chưa có rời khỏi cái thành phố này.

“Tốt rồi, hệ thống, thứ này đã cầm được, ngươi muốn dùng như thế nào?

“Tích, mời {Kí chủ} đem nguồn năng lượng thu vào không gian.”

Ý thức Kiều Vũ Thần khẽ động, tinh thể hình thoi màu xám lập tức xuất hiện bên trong không gian.

“Tích, có nguồn năng lượng có thể sử dụng, {Kí chủ} có muốn sử dụng không?”

“Ơ, còn muốn ta cho phép, xem ra cái chức chủ nhân này cũng không phải nói không nha. Sử dụng chứ, dù sao cũng không biết cái thứu đồ chơi này làm được cái gì.”

Kiều Vũ Thần không biết giá trị của tinh thể, tự nhiên sẽ không để ý.

“Tích, sử dụng nguồn năng lượng cấp, được 10 điểm năng lượng.”

“Tích, điểm năng lượng có thể mở ra hệ thống giao dịch, {Kí chủ} có muốn mở ra?”

“Ừ? giao dịch? Quyết định mở ra.”

“Tích, hệ thống giao dịch mở ra, điểm năng lượng 0”

Kiều Vũ Thần vẫn luôn chú ý vào sự tha đổi, chỉ nhìn thấy ở một góc trong không gián xuất hiện một thứ giống như máy bán hàng tự động.

Kiều Vũ Thần điều động ý thức, cái máy kia lập tức xuất hiện đến trước mặt, cái máy này thật sự chính là một cái máy bán hàng. Bên trên có tổng cộng ba ngăn, để một loạt các vật phẩm, phía dưới ghi rõ số điểm năng lượng cần thiết để trao đổi.

Số điểm thấp nhất để mua được là 5000, dựa trên giá trị một cái tinh thể của zombie, vậy cần phải giết 500 con zombie mới có thể giao dịch.

“Hệ thống, mời ngươi nhận lấy cái đầu gối của ta.”

“Tích, {Kí chủ}, hệ thống không cần cái đầu gối của ngươi.”

“Móa, ý ta là đặc biệt muốn quỳ xuống với ngươi, đừng có chơi khăm ta được không. Với cái thứ đồ chơi này thì khi nào ta mới có thể trao đổi được.”

Cây dao găm của Kiều Vũ Thần được bỏ vào trong không gian, có không gian rồi sau này mọi thứ đều sẽ thuận tiện hơn.

Nắm lấy gậy bóng chày, đi dọc theo cửa sổ tầng ba, những động tĩnh lúc trước không biết có đưa tới zombie hay không. Kiều Vũ Thần thò đầu ra nhìn, đang tính tiếp tục bước đi.

“Xuyyyyyy”

Kiều Vũ Thần an toàn đi ra, phía trước không có zombie. Thế nhưng Kiều Vũ Thần có chút cảm giác kỳ quái, theo lý bên trong nội thành số lượng zombie không phải ít, vì sao động tĩnh lớn như vậy lại không đưa tới con zombie nào.

“Mặ kệ, nếu không có zombie thì phải tranh thủ thời gian về cái ổ chó của mình trước đã.”

Kiều Vũ Thần dáng vẻ xun xoe quay lại đường cũ trở về kho hàng dưới mặt đất.

Đường cao tốc bên ngoài Du Dương thành.

Một chiếc Jeep đang chạy về hướng Du Dương thành. Nhìn từ cửa xe có thể thấy được bên trong có hai người, một nam, một nữ.

Mặt mũi hai người đều tràn đầy vết máu, người nam lái xe, tinh thần có chút uể oải, mái tóc của người nữ đã buộc cao một chỗ, gió bên ngoài thổi vào cũng không lay động bao nhiêu, tuy mặt mũi nhiều vết máu nhưng cũng không che được dung nhan tuyệt mỹ.

Trên người mặc một bộ trang phục đổi màu (đồ dung để ngụy trang), trong tay lại nắm thật chặc một chiếc mp5. Trên cánh tay quấn băng gạc đã bị nhuộm đỏ máu.

Cô gái khép hờ mắt nghỉ ngơi, lông mày cau lại. Đôi mắt đóng chặt, lông mi thật dài, khi mí mắt nhúc nhích có thể nhìn thấy con ngươi đang chuyển động nhẹ, giống như không có ngủ say, mồ hôi trên trán kéo dài từ má xuống cằm.

Hẳn là vết thương chỗ cánh tay khiến cho đau đớn.

Nhận thấy sắp đến đoạn cuối của đường cao tốc Du Dương thành, người nam chậm rãi ngừng xe bên lề đường.

Xe vừa ngừng, cô gái liền tỉnh lại.

“Làm sao vậy Tiểu Long?”

Sắc mặt Tiểu Long không tốt, chỉ trạm thu phí phía xa, “Chị, nhìn xem.”

Cô gái nhìn sang, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chỉ thấy trạm thu phí phía trước tràn đầy xe, thậm chí không ít xe đụng chồng lên nhau, nhìn từ xa có thể thấy được không ít zombie đang bị kẹp bên trong, phía trạm thu phí cũng không ít zombie đang du đãng, tính ra cũng không ít hơn 20 con.

Hiện tại chắc chắn xe không thể đi qua được rồi, muốn vào Du Dương thành, nhất định phải tự đi bộ qua, nhưng phải nhảy khỏi cao tốc, đi từ phía dưới. Cũng may ở đây cũng không tính là quá cao.

“Chị, nếu không chúng ta quay đầu lại.” Thân thể Tiểu Long có chút run rẩy.

“Không được, bọn Lâm Hạo rất nhanh sẽ đuổi tới, nếu như quay lại, chún ta nhất định trốn không thoát.” Cô gái kiên định nói.

Cơ hội duy nhất của chúng ta là đi vào Du Dương thành, tới được Diêu Thủy ở Du Dương thành chúng ta sẽ an toàn. Có chú Kim ở đó, chúng ta nhất định sẽ an toàn.”

“Thế nhưng mà…”

“Tiểu Long, đừng nói nữa, lúc này chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.