Cam Nguyên đi tuốt đằng trước, đoàn người mênh mông đi về phía đại sảnh.
Xa xa, hắn liền nhìn thấy Bạch Phi mang theo một đám người đứng ở cửa đại sảnh, cười nhìn hắn.
Cong môi, Cam Nguyên nghiêng mặt hướng Tiểu Cao phía sau nói: “Chú ý động tác của Phương Phỉ!”
Tiểu cao bất động thanh sắc gật đầu, tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua Phương Phỉ mang kính râm phía sau, lặng lẽ bước chậm lại.
Diệp Cẩn nghiêng đầu nhìn Diệp Thu đang cúi đầu bóc kẹo, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
“Của anh đâu?”
Tay Diệp Thu bóc giấy gói kẹo dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Gấp cái gì, lập tức xong ngay.”
Khóe môi nhẹ cong, Diệp Cẩn giơ tay sờ đầu hắn, “Anh không vội, em cứ từ từ làm.”
Diệp Thu bĩu môi, cẩn thận tìm được chỗ tiếp hợp trên giấy gói kẹo, chậm rãi mở ra.
Tầm mắt từ trên người Diệp Thu chuyển đi, Diệp Cẩn thu lại ý cười trong mắt, quay đầu nhìn về phía đoàn người cách đó không xa đi tới.
!
Đồng tử đột nhiên co rút lại, Diệp Cẩn sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Phương Phỉ?!
“A!” Diệp Thu đột nhiên mở miệng kinh hô, tay dùng sức tránh cái tay Diệp Cẩn không biết từ khi nào nắm hắn.
“Đau!” Diệp Thu nhíu mày nhìn Diệp Cẩn, nói: “Ca ca, anh làm sao vậy?”
Diệp Cẩn lúc này mới phục hồi tinh thần, tầm mắt xẹt qua cổ tay bị nắm tới hồng của Diệp Thu, đối diện hai mắt hắn.
Trong suốt, sạch sẽ, chỉ có nghi hoặc, không có cảm xúc khác.
Diệp Cẩn trong lòng vừa động, duỗi tay làm như vô tình đem Diệp Thu mặt đối mặt kéo vào lồng ngực mình, nói: “Cùng anh đi.”
Động tác nhanh chóng xoay người, Diệp Cẩn ôm lấy bả vai Diệp Thu, dùng chính bả vai rộng lớn của mình ngăn trở tầm mắt người phía sau.
Diệp Thu trong lòng khó hiểu cực kỳ, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Cẩn biến thành màu đen cùng cả người áp suất thấp khiến hắn sáng suốt ngậm miệng, bước chân nhanh hơn đuổi kịp Diệp Cẩn hướng đại sảnh đi đến.
Diệp Cẩn gắt gao nhấp môi, hai tròng mắt như tỏa ra băng, bước chân vội vàng không nói một lời.
Diệp Đông cùng Diệp Tây đang ở bên bếp lò chuẩn bị cơm trưa, giữa hai người màu hồng phấn phao phao không ngừng dâng lên, trên mặt biểu tình càng ngày càng ngọt ngào.
Chợt, Diệp Cẩn lôi kéo Diệp Thu bước đến gần, thanh âm làm người phát lạnh: “Đi theo Bạch Phi, bảo Trần Thần chú ý, chúng ta đi trước.”
Dứt lời không đợi hai người phản ứng lại, Diệp Cẩn liền lôi kéo Diệp Thu hướng một bên cửa sau khác của đại sảnh đi đến.
Diệp Thu không hiểu được mà bị lôi kéo đi trước, bởi vì thân cao chênh lệch, hắn thậm chí phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp Diệp Cẩn.
Vô thố quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở lối vào đại sảnh, người hai bên đang hàn huyên.
Diệp Cẩn trên tay đột nhiên dùng sức, Diệp Thu quay đầu lại thiếu chút nữa bị túm tới lảo đảo.
Sắc mặt đen trầm, Diệp Cẩn không màng Diệp Thu tức giận, đem người khiêng lên, bước nhanh đi ra đại sảnh.
Diệp Thu bị khiêng trên vai đầu sung huyết, sắc mặt xoát đỏ bừng.
Động tác dừng trong chốc lát, Diệp Đông nháy mắt nhìn hai vị thiếu gia đi ra đại sảnh, chớp chớp mắt, chần chờ nói: “Ta không nhìn lầm chứ?”
Diệp Tây cũng phản ứng lại, ở trên đùi mình véo một cái, một bên kêu đau một bên nói: “Không phải ảo giác! Thiếu gia làm sao vậy, sao bỗng nhiên đi rồi?!”
Diệp Đông cũng không hiểu ra sao, lắc đầu nói: “Không biết, bất quá vừa rồi thiếu gia nói, muốn chúng ta đi theo bạch tướng quân, còn bảo Trần Thần phải chú ý?”
“Phải!” Diệp Tây gật đầu, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đi tìm Trần Thần hỏi một chút đi! Nói không chừng hắn biết.”
Phương Phỉ thật sâu nhăn lại mi, tầm mắt xuyên thấu qua kính râm nhìn một vòng, cũng không phát hiện ra người mình muốn tìm.
Cam Nguyên cùng Bạch Phi không biết đang nói cái gì, biểu tình hai người đều có chút nghi hoặc.
Phương Phỉ tạm buông xuống nóng nảy trong lòng, chậm rãi đi lên trước.
Bạch Phi quay đầu lại nhìn một vòng, nhíu mày nghi hoặc nói: “Aiii, vừa rồi bọn họ còn ở a!”
Cam Nguyên không rõ nguyên do nhìn nhìn, nói: “Đi vào?”
Bạch Phi nói muốn giới thiệu bằng hữu cho hắn, không nghĩ tới vừa quay đầu người đã không còn.
Bĩu môi, Cam Nguyên vỗ cánh tay hắn, nói: “Trước đừng nói tới cái này, ta có kinh hỉ.”
Hai chữ “Kinh hỉ” bị nhấn mạnh, Bạch Phi trong lòng vừa động, đè thấp thanh âm nói: “Đã xảy ra chuyện?”
“Không sai......”
“Bạch tướng quân, đã lâu không thấy!” Phương Phỉ thướt tha đến gần, tháo kính râm cười cùng hắn chào hỏi, đánh gãy lời nói của Cam Nguyên.
Bạch Phi chớp mắt, tầm mắt bất động thanh sắc mà xẹt qua biểu tình nháy mắt khó chịu của Cam Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Phương Phỉ, nói: “Phương tiểu thư.”
“Cái gì mà phương tiểu thư!” Phương Phỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, cười nói: “Ngươi là con rể lão Tần, cùng Tiểu Hàm gọi ta là dì đi!”
“......” Bạch Phi cong cong môi không trả lời Phương Phỉ, ngược lại xoay người hướng trợ lý nói: “Ngươi trước tiên mang Phương nữ sĩ vào nghỉ ngơi, ta cùng Cam tướng quân còn có chuyện quan trọng trao đổi.”
Dứt lời, Bạch Phi nhìn về phía Phương Phỉ, gật đầu nói: “Xin lỗi không tiếp được.”
“Phương nữ sĩ.” Trợ lý ngăn lại Phương Phỉ muốn đi ra trước, tươi cười đầy mặt cung kính: “Mời theo ta”
Phương Phỉ dừng chân oán hận nhìn Bạch Phi cùng Cam Nguyên đi xa, đeo lại kính râm, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
Cơ hội còn nhiều, nàng cũng không tin, Bạch Phi có thể cả đời cùng Cam Nguyên ở bên nhau?
Chỉ cần tìm được cơ hội......
Kính râm che lấp sát ý trong mắt, Phương Phỉ cong cong môi, đuổi kịp trợ lý dẫn đường phía trước.
Xem xong náo nhiệt rồi, Trần Thần lôi kéo Thủy Tiếu đi theo đám người phía sau trở về đại sảnh, biểu tình lại phức tạp đến cực điểm.
Phương Phỉ a......
Làm cái gì a! Chết chắc rồi!!!
Tầm mắt ở trong đám người tìm tòi một trận, Trần Thần nhăn mi, hướng Thủy Tiếu bên người hỏi: “Ngươi nhìn thấy Diệp Thu cùng Diệp Cẩn không?”
Thủy Tiếu như cũ là một bộ dáng cười tủm tỉm, nắm chặt tay hắn, nói: “Vừa rồi còn ở cửa, hẳn là đi vào trước rồi.”
Trần Thần rối rắm thở dài, phiền toái a!
“Trần Thần!” Diệp Đông gọi lại Trần Thần cùng Thủy Tiếu đi ngang qua, nói: “Vừa rồi thiếu gia của chúng ta bảo ta nói cho ngươi một câu.”
“......” Trần Thần cảnh giác ôm lấy cánh tay Thủy Tiếu, nhìn một vòng vẫn không phát hiện tung tích hai người Diệp Cẩn, lúc này mới chần chờ mở miệng nói: “Nói cái gì?”
“Hắn chưa nói rõ ràng, chỉ bảo ngươi phải chú ý.” Diệp Đông nhún vai, hắn dù sao cũng không rõ lời này là có ý tứ gì.
“Bảo ta chú ý?” Trần Thần biểu tình càng thêm rối rắm, đây là ý gì? Nắm chặt cánh Thủy Tiếu, Trần Thần hỏi: “Vậy thiếu gia các ngươi đâu?”
“Đi rồi.” Diệp Đông biểu tình cũng thập phần rối rắm, “Bảo chúng ta đi theo bạch tướng quân, bảo ngươi chú ý, bỏ xuống những lời này liền đi.”
“Nga......” Trần Thần một bên đáp lời một bên gật đầu, “Cái gì?! Đi rồi?!”
Diệp Đông hồ nghi nhìn Trần Thần lúc kinh lúc rống, nói: “Xác thật đi rồi, ngươi biết cái gì?”
“Không a!” Trần Thần nháy mắt phản ứng lại, nói sang chuyện khác: “Ta chỉ là kinh ngạc bọn họ làm thế nào trên đường rời khỏi đội ngũ, rốt cuộc Diệp Cẩn vẫn là đội trưởng sao!”
“Thật sự không biết chuyện khác?” Diệp Đông nheo hai mắt, hắn cảm giác Trần Thần giấu chuyện gì.
“Không biết a! Chúng ta đi về trước ha! Còn chưa ăn cơm trưa đâu!” Trần Thần lắc đầu, lôi kéo Thủy Tiếu xoay người liền đi.
Diệp Đông nhìn bóng dáng hai người bước chân vội vàng, nhíu mày sờ cằm.
“Làm sao bây giờ a a a a a!!!” Trong lều trại, Trần Thần rối rắm túm tóc của mình.
Ý Diệp Cẩn là gì a! Bảo hắn chú ý! Là chú ý cái gì?!
Phương Phỉ!
Nhưng hắn chú ý kiểu gì a!!!
Một bên Thủy Tiếu nhưng thật ra dị thường bình tĩnh, rót chén nước ngồi xuống bên cạnh Trần Thần, thảnh thơi thỉnh thoảng uống một ngụm.
“......” Trần Thần oán niệm nhìn hắn, nói: “Ngươi sao có thể nhẹ nhàng như vậy?”
“Cần khẩn trương sao?” Thủy Tiếu đem cái ly đưa tới, nói: “Ý Diệp Cẩn đơn giản là bảo ngươi hỗ trợ che dấu một phen, yêu cầu này rối rắm sao?”
“Không nên rối rắm sao?!”
“Thực dễ làm a, ngươi trực tiếp đem việc này nói cho Bạch Phi không phải được rồi?” Thủy Tiếu nhún vai, kéo tay hắn, đem ly nước đặt lên trên.
“Hắn nói như vậy sao?” Trần Thần nhăn mặt, nỗ lực hồi tưởng.
“Không phải thực rõ ràng sao?” Thủy Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Diệp Cẩn nếu bảo bọn Diệp Đông đi theo Bạch Phi, tự nhiên là tin được hắn, bọn họ đột nhiên rời đi, Diệp Cẩn lại thân là đội trưởng, như vậy lý do liền càng thêm yêu cầu hợp lý, chuyện của Phương Phỉ cũng không phải bí mật, Bạch Phi cũng sẽ không đối với chuyện này hoài nghi, cho nên kết luận còn không rõ ràng sao?”
“......” Trần Thần hắc tuyến, chuyện chín khúc mười tám cong như vậy, rõ ràng chỗ nào?!
“Cho nên, ngươi chỉ cần phụ trách nói rõ chân tướng cho Bạch Phi là tốt rồi.”
Trần Thần: “...... Hảo......”
“Ngươi nói cái gì?!” Bạch Phi khiếp sợ nâng lên thanh âm, nhìn Cam Nguyên nói: “Ngươi nói Phương Phỉ có dị tâm?!”
“Đương nhiên!” Cam Nguyên đương nhiên gật đầu: “Còn không rõ ràng sao? Bà ta chỉ là tình nhân của Tần thị trưởng, trong tay sao có thể có mệnh lệnh ký tên của căn cứ?”
“......” Bạch Phi yên lặng bỏ qua xưng hô của Cam Nguyên với Phương Phỉ, mở miệng nói: “Cho nên ngươi liền hoài nghi bà ta?”
“Đương nhiên không chỉ vậy!” Cam Nguyên đắc ý nhướng mày, “Tiểu Cao nhà chúng ta có dị năng gì ngươi cũng biết, nếu không thì hắn sớm đã bị nữ nhân kia độc chết!”
“Hạ độc?!” Bạch Phi thật sâu nhăn mi, nghĩ đến lần trước Tần Hàm trúng phải độc thủ nguy hiểm, trong lòng tức khắc nảy lên một cỗ chán ghét: “Xác định là Phương Phỉ làm?”
“Thiên chân vạn xác!” (Candy: Cực kỳ chắc chắn)
Sắc mặt Bạch Phi tức khắc trở nên cực kém, ngữ khí lo lắng nói: “Nếu đúng như lời ngươi nói, trong căn cứ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“......” Cam Nguyên sờ đầu, dọc theo đường đi hắn chỉ lo đề phòng Phương Phỉ, thật đúng là không nghĩ tới căn cứ sẽ có chuyện gì nhiễu loạn.
“Không được!” Bạch Phi đột nhiên đứng lên, “Ta phải phái người trở về xem!”
Diệp Thu trầm mặc ngồi trong xe, yên lặng cúi đầu chơi giấy gói kẹo trong tay.
Xác định hiện tại khoảng cách tới z thị đã rất xa, Diệp Cẩn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bất động thanh sắc nhìn về phía Diệp Thu.
“Muốn uống nước không?” Diệp Cẩn thanh thanh giọng nói, làm như không thèm để ý mà mở miệng hỏi.
“......” Diệp Thu lắc đầu, tiếp tục chuyên chú với giấy gói kẹo trong tay, đem nó vặn vào lại mở ra, vặn vào lại mở ra, tuần hoàn lặp lại.
Trong lòng hụt hẫng qua vài phút, Diệp Cẩn làm bộ không thèm để ý mà từ không gian lấy ra một chuỗi quả nho, nói: “Nho lại chín, ăn không?”
Diệp Thu trầm mặc nhìn quả nho, thanh âm bình tĩnh: “Ca ca, em thấy rồi.”
Đột nhiên dẫm phanh lại, Diệp Cẩn quay đầu nhìn Diệp Thu, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên: “Nhìn thấy cái gì?”
“Mẹ.”
Diệp Thu cũng quay đầu hướng tầm mắt Diệp Cẩn, hốc mắt nháy mắt đỏ, trong thanh âm cũng mang nức nở.
“Đó chính là mẹ phải không?”
Không nói gì.
Diệp Cẩn chậm rãi thu hồi quả nho trong tay, quay đầu mặt không biểu tình nhìn thẳng phía trước, thanh âm lạnh đến mức tận cùng.
“Đó không phải mẹ em.”