Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 34: Chương 34




Edit: Miu

Mạc Dịch Phàm dĩ nhiên có thể đoán được Kỳ Ninh lần này nhất định sẽ tìm được phòng điều khiển và hủy diệt video cùng camera giám sát. Chỉ có điều, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhìn thấy một Kỳ Ninh đang phát ngốc xoa đầu con Ngao, yên lặng đứng trong phòng điều khiển.

“Kỳ Ninh! Em tại sao vẫn còn ở chỗ này?”

Mạc Dịch Phàm nhíu nhíu mi, đang suy nghĩ có nên giáo huấn thiếu niên không nghe lời này một chút hay không, lại đột nhiên thấy Kỳ Ninh ngẩng đầu, mở to đôi mắt hoa đào, mang theo ba phần khẩn trương nhìn mình.

“Em... Vừa mới nãy đã giết chết chồng tương lai của em gái anh.”

Kỳ Ninh liếc nhìn Mạc Dịch Phàm một cái, chậm rãi nói.

Mạc Dịch Phàm có chút sững sốt, mới nhớ được “chồng tương lai của em gái mình” trong miệng Kỳ Ninh chính là chồng tương lai của Tưởng Yên Nhiên. Thấy sắc mặt Kỳ Ninh có chút không tốt, Mạc Dịch Phàm lại tưởng rằng cậu là lần đầu tiên giết qua người vẫn còn đang sống sờ sờ, nên ở trong lòng vẫn chưa thích ứng được, liền cười nói.

“Tiểu Ninh không phải đã nói sự tồn tại của hắn ta đối với tương lai không tốt hay sao? Giết thì giết. Không sao cả.”

Mạc Dịch Phàm đem thi thể Lý Sơn đặt xuống đất và đấy chiếc giường bệnh của Hàn Miểu ở bên cạnh. Sau đó bước đến trước mặt Kỳ Ninh, cúi đầu muốn hôn môi cậu, lại bị cậu nghiêng đầu né tránh.

“Em sẽ không chỉ giết hắn ta.”

Kỳ Ninh tránh đi cái hôn của Mạc Dịch Phàm, sau đó ánh mắt thật sâu nhìn anh tiếp tục nói.

“Tưởng Yên Nhiên, cô ta ước chừng nhất định cũng phải chết. Tiểu Ngao lúc nãy đã đem một phần cánh tay của Tưởng Yên Nhiên cắn đứt. Nếu không có người đồng ý tận lực chữa trị cho cô ta, cô ta nhất định phải chết không nghi ngờ. “

Mạc Dịch Phàm chưa bao giờ nghĩ tới tiểu Ninh của anh cũng sẽ có lúc cẩn thận thử anh như vậy, e sợ chọc giận anh. Trong lòng Mạc Dịch Phàm hơi hơi lạnh lẽo, lần nữa tới gần Kỳ Ninh, nhẹ nhàng nâng cằm cậu, hai mắt thâm tình nhìn thẳng Kỳ Ninh sau đó gằn từng chữ.

“Tiểu Ninh! Đối với anh mà nói em vĩnh viễn là quan trọng nhất. Trước đây anh không hi vọng em vô duyên vô cớ giết người, nhưng cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Mặc dù Tiểu Ninh thực sự chỉ là bởi vì ngứa tay mà giết Tưởng Yên Nhiên, cho dù Tiểu Ninh sau đó sẽ phải gánh vác trách nhiệm, thì cũng sẽ có anh theo bồi em. Chúng ta sẽ cùng nhau gánh. Huống chi hiện tại, Tưởng Yên Nhiên đã tạo thành uy hiếp cho anh và em. Cho dù chúng ta không giết cô ta đi nữa, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Chứ đừng nói đến cái gì hậu quả. “

Mạc Dịch Phàm hơi nhếch khoé môi, nhích vào bên người Kỳ Ninh, nhe răng trợn mắt trừng chú chó Ngao chưa thành niên phía sau.

“Lại nói tiểu.... Tàng Ngao chỉ cắn rời một đoạn cánh tay của cô ta mà thôi. Sống hay chết đều do chính cô ta vậy. “

Kỳ Ninh nghe vậy liền nở nụ cười. Cậu sớm biết, nếu cậu thực sự giết chết Tưởng Yên Nhiên Mạc Dịch Phàm cũng sẽ không bất ngờ. Thế nhưng dù sao Tưởng Yên Nhiên cũng có quan hệ huyết thống với Mạc Dịch Phàm, cũng là người thân duy nhất hiện tại của anh ấy, giữa tình yêu với tình thân này, trong lòng cậu vẫn có chút băn khoăn. Hiện tại, Mạc Dịch Phàm nói lời này, Kỳ Ninh rốt cuộc yên lòng.

Quả nhiên, cậu mới là quan trọng nhất!

Kỳ Ninh nhếch cao khoé môi, vừa lòng vỗ đầu Tàng Ngao.

“Đi! Đem cánh tay ngươi vừa mới cắn đứt tới đây cho anh ấy xem.”

Con Ngao nhỏ tuy giận mà không dám nói gì, nhe răng với Kỳ Ninh. Nó được Kỳ Ninh cho uống nước suối trong không gian, chỉ số thông minh cũng cao hơn một chút. Ít nhất nó đã hiểu được, người chủ nhân Kỳ Ninh này sẽ không đánh nó, mà nhất định sẽ cắt xén đồ ăn lúc nó không nghe lời, còn có cái loại nước ngọt ngọt uống vào thoải mái kia nữa.

Mạc Dịch Phàm ban đầu còn không rõ vì sao Kỳ Ninh muốn cho anh xem cánh tay kia. Nhưng đợi đến khi con Ngao đưa cho anh ánh mắt xem thường, lắc lắc đuôi kéo cánh tay ném đến trước mặt anh, Mạc Dịch Phàm lần nữa giật giật môi. Cái này nào có phải như lời Tiểu Ninh “là một phần nhỏ”? Căn bản đây chính là toàn bộ cánh cánh tay của Tưởng Yên Nhiên.

Mạc Dịch Phàm day day trán. Tưởng Yên Nhiên bị mất toàn bộ cánh tay như vậy, nếu ở trước mạt thế có máy móc hiện đại thì không sao, khẳng định còn có thể sống sót. Nhưng hiện tại... Mac Dịch Phàm mơ hồ nhớ được căn cứ Hoa Nam trước mắt chỉ có một bệnh viện, mà khoảng cách từ sở nghiên cứu đến đó rất xa. Hơn nữa không có đủ máy móc thiết bị và nhân lực, căn bản sẽ không ai quản người bệnh chết hay sống.

Kỳ Ninh thấy gương mặt Mạc Dịch Phàm lộ ra thần sắc không vui. Ánh mắt mới từ từ nhìn đến thi thể Lý Sơn và đứa bé trên giường bệnh bên kia. Hiển nhiên cậu cũng không nhận ra đây là Lý Sơn.

“Anh mang theo thi thể để làm gì? Còn đứa bé này nữa... A! Trên người nó còn hơi thở.”

Kỳ Ninh khịt khịt mũi, lập tức trừng mắt nhìn Mạc Dịch Phàm.

“Anh cho nó uống linh tuyền!?”

Mạc Dịch Phàm sờ sờ mũi, ngượng ngùng giải thích.

“Thi thể này, chờ đến khi ra được bên ngoài anh sẽ tìm một chỗ để hạ táng cho cậu ấy.”

Lý Sơn theo anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Anh rốt cuộc cũng không thể nhìn thi thể Lý Sơn bị những người trong sở nghiên cứu kia giẫm đạp, hoặc là bị tang thi coi như đồ ăn.

Mạc Dịch Phàm cũng không nói thi thể này là ai, cũng không nghĩ rằng chuyện này sẽ làm cho Kỳ Ninh sốt ruột, anh chỉ là nhìn đứa bé trên giường nói.

“Đứa bé này hẳn là không gian dị năng giả Hàn Miễu, cũng là chủ nhân của đồng hồ không gian. Anh đã lấy được một phần thuốc cải tạo, cũng có được không gian trong đồng hồ kia. Tính ra đứa bé này đã giúp chúng ta hai lần. Vừa nãy anh đã đem linh tuyền đút cho nó. Nếu có thể cứu nó một mạng, cũng coi như là phúc của nó.”

Mạc Dịch Phàm vẫn có một câu chưa nói. Nếu đứa bé này thực sự có thể sống sót, anh nhất định sẽ thu thập dị năng giả không gian là đứa bé Hàn Miễu này. Dù sao đây cũng là mạt thế, đối với một đứa bé không có năng lực tự bảo vệ như Hàn Miễu, kết cục nhất định rất thê thảm. Hiện tại mà nói vì bảo vệ con cái mà cha mẹ chết đi có không ít. Thậm chí lấy thịt mình cho con ăn cũng không phải không có.

Kỳ Ninh xoay chuyển tròng mắt. Lúc này mới không còn để ý đến đứa bé và thi thể kia nữa. Ngược lại nói đến việc khác.

“Tùy anh thôi. Dù sao linh tuyền cũng còn rất nhiều. Anh đem hai người bọn họ để vào không gian đi. Chúng ta hiện tại lấy hết tài liệu nghiên cứu ở đây đem hủy. Tránh những nghiên cứu viên kia khi tỉnh lại sẽ tiếp tục đem tính mạng dị năng giả làm thực nghiệm. “

“Hủy tài liệu nghiên cứu?”

Mạc Dịch Phàm có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại nghĩ đến, mặc kệ mạt thế tiếp tục đến bao lâu, chỉ cần dị năng giả vẫn còn tồn tại, vô luận là người nắm quyền nơi nào cũng sẽ không bỏ qua việc nghiên cứu thuốc tiến hóa.

Nếu những nghiên cứu viên này không dừng lại, hơn nữa những tài liệu này còn có thể giúp cho các nhà nghiên cứu khác thuận lợi hơn, hại chết càng nhiều dị năng giả và người thường. Như vậy còn không bằng đem những tài liệu này hủy đi hoặc giao cho một người nắm quyền có chút tính người để họ mau chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc cải tạo người thường, nhưng không cần phải hi sinh tính mạng dị năng giả hoặc bất kỳ ai. Nếu có thể sớm ngày nghiên cứu ra thuốc cải tạo thì cũng chính là lúc kết thúc thời kỳ mạt thế này.

“Được! Chúng ta đến xem văn phòng của những nghiên cứu viên này, tìm xem những tài liệu đó đang ở đâu.”

Nói xong hai người liền bắt đầu chia ra tìm kiếm phòng lưu trữ tài liệu trên camera trong phòng điều khiển.

Thế nhưng Mạc Dịch Phàm không hề biết, Kỳ Ninh caen bản không phải muốn lấy những tài liệu kia hay vì hòa bình của nhân loại sớm đuổi được tang thi, mà chỉ thuần túy muốn đem tinh hạch trong đầu La Dật Lỗi để cho tiểu Tàng Ngao hấp thụ. Tốt nhất có thể khiến nó bộc phát được dị năng hệ lôi.

Kỳ Ninh ở một bên rạo rực ảo tưởng, trong tương lai linh thú của mình có thể sẽ ngày càng lợi hại. Như vậy cậu cũng sẽ có được một thủ đoạn bảo mệnh bên người.

Mạc Dịch Phàm ở một bên cũng tính toán. Nếu như ở thời hòa bình thì không nói, nhưng đây là mạt thế, không phải người của mình nhất định sẽ sinh ra ác ý

Tuy rằng bản thân là một dị năng giả cao cao tại thượng, nhưng dị năng giả nào mà không có người thân? Một khi người thân họ bị khống chế, một khi trong tay người thường có súng và bắt đầu nổi dậy trả thù, dị năng giả cũng sẽ không làm được gì cả.

Thay vì người không có dị năng bị cô lập, thì không bằng khiến cho khả năng tồn tại của dị năng giả cao lên. Tốt nhất là trở thành tồn tại phổ biến nhất ở mạt thế. Như vậy sẽ không còn phân biệt đối xử. Mọi người mới có thể đồng tâm hiệp lực hoàn toàn đánh đuổi tang thi.

Có điều ý tưởng này của Mạc Dịch Phàm chỉ là bước đầu của kế hoạch. Lại nói sau khi tìm được tài liệu, anh có muốn vào giao rahay không, giao cho ai, ai mới là người anh tin tưởng hay chính anh sẽ trở thành người cầm quyền hoặc kế hoạch này rốt cuộc có thực hiện hay không, còn chưa biết được.

Điều hiện tại anh có thể làm chính là đem tài liệu trong tay các nghiên cứu viên vào tay mình càng sớm càng tốt.

Không gian của Kỳ Ninh không chứa được người sống, cho nên Hàn Miễu vẫn bị Mạc Dịch Phàm đưa vào không gian trong đồng hồ. Còn thi thể bị hủy dung kia Mạc Dịch Phàm ánh mắt phức tạp thu vào không gian.

Phòng thí nghiệm bởi vì bị Kỳ Ninh cố ý thả ra dị năng giả và người thường để “quấy rối”, hiển nhiên đã loạn thành một đoàn. Lại nói, phòng thí nghiệm ngầm này vô cùng đặc thù, những quân nhân bình thường căn bản sẽ không được phép tiến vào. Chỉ có những người cầm quyền mới có thể đi vào. Mà bọn họ hiện vẫn đang công kích kỹ năng giả và người thường bên ngoài cũng chính là nhiệm vụ hàng đầu, nhằm bảo toàn hết khả năng những nghiên cứu viên kia. Cho nên hiện tại phòng thí nghiệm còn chưa chính thức bị khống chế.

“Chúng ta đến phía trước đem những thực nghiệm thể kia thả ra.”

Mạc Dịch Phàm chỉ chỉ nơi giam giữ nói.

“Bọn họ bị thí nghiệm những loại thuốc không xác định được hiệu quả nhiều nhất, cũng bị thí nghiệm nhiều nhất. Họ đối với người cầm quyền căn cứ và nghiên cứu viên nhất định cũng sẽ sâu nhất. Đem bọn họ thả ra cũng có thể giúp chúng ta dời đi lực chú ý của quân đội.”

Kỳ Ninh gật đầu. Bọn họ cho các thực nghiệm thể kia một cơ hội báo thù và tự do. Họ có thể giúp hai người dời đi lực chú ý của quân đội, cũng coi như hai bên cùng có lợi. Đương nhiên những thực nghiệm thể kia lựa chọn báo thù hay là tự do cũng sẽ không liên quan đến hai người Kỳ Ninh...

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ thanh triệt trong suốt cùng miên dương thân tìm ra địa lôi =3=

Lúc trước có người nói Tàng Ngao không phải Mãnh Thú. Ta đã nỗ lực tra xét một chút, phát hiện ở trong nước mãnh thú dường như là một trong những danh xưng của Tứ đại Mãnh Thú. Đương nhiên trong tứ đại Mãnh Thú không bao gồm Tàng Ngao. Như vậy cái xưng hô này ta đã nghĩ sai rồi. Về sau cái xưng hô này sẽ không xuất hiện nữa, Sai lầm phía trước ta cũng sẽ chậm rãi sửa đổi.

Cảm tạ đã chỉ ra chỗ sai, moah moah =3=

Editor:

Khi dùng giọng nói để edit... Đọc Kỳ Ninh thì nó lại ra chị Linh, đọc Mạc Dịch Phàm thì nó lại ra mệt dịch vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.