Edit: Miu
Kì thật, thời điểm Kỳ Ninh đem dị năng giả và người thường thả ra, những thực nghiệm thể cũng đã thấy được một tia hi vọng. Chỉ là mục đích trà trộn vào sở nghiên cứu lần này của Kỳ Ninh không phải để cứu bọn họ, cho nên một khi sự tình có biến hóa, bản thân Kỳ Ninh sẽ lập tức chạy khỏi phòng điều khiển.
Hiện tại, Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đã đem cửa phòng giam giữ mở ra. Thực nghiệm thể bên trong mau chóng điên cuồng chạy ra ngoài. Đại bộ phận thực nghiệm thể trực tiếp chạy đến chỗ những nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, kéo bọn họ đi. Đương nhiên, cũng có một phần thực nghiệm thể hiểu được tình hình hiện tại như thế nào, liền lặng lẽ xuyên qua đám người, tìm cách rời khỏi. Đối với bọn họ mà nói “Quân tử báo thù - Mười năm không muộn“. Nỗi hận bị khinh nhục lúc trước, bọn họ đương nhiên sẽ nhớ rõ. Nhưng tự do không dễ gì có được, nên bạn họ không muốn buông tay.
Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đương nhiên sẽ không quản những thực nghiệm thể này nghĩ gì. Hai người thấy mục đích đã đạt được, có rất nhiều thực nghiệm thể từ lúc Kỳ Ninh giải thoát liền điên cuồng chạy ra. Ở bên ngoài cũng có vô số dị năng giả và người thường mang theo cảm xúc phẫn nộ, quân đội vì bận tâm đến tính mạng của những nghiên cứu viên, tạm thời chưa tấn công, nhưng nhất thời cũng không thể phân nhiều người đến nơi khác trợ thủ.
Điều này lại khiến Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm thở nhẹ một hơi. Quân đội và cao tầng đương nhiên hiểu được, tư liệu bên trong phòng thí nghiệm quan trọng như thế nào. Cho nên bên ngoài phòng lưu trữ đều có binh lính canh gác.
Mạc Dịch Phàm hơi hơi nhíu mày. Vừa rồi ở phòng điều khiển anh và Kỳ Ninh không hề nhìn thấy những người này. Nhưng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, họ đã chạy tới đây, thậm chí trên người đều đã mặc áo chống đạn.
“Tiểu Ninh! Em để cho tiểu... Tàng ngao dẫn bọn họ rời đi. Sau đó chúng ta cùng nhau vào lấy tư liệu.”
Mạc Dịch Phàm kề sát vào tai Kỳ Ninh bắt đầu thổi khí vào. Chỉ trong chốc lát liền thấy được vành tai cậu chậm rãi đỏ bừng, trong lòng lại run rẩy. Có điều Kỳ Ninh nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Kỳ Ninh vẫn chưa thích ứng được thói quen cùng Mạc Dịch Phàm quá thân cận, nên rất dễ xấu hổ. Cậu thấp giọng nói.
“Phía bọn họ có quá nhiều người, trước tiên cứ để tiểu Ngao ra ngoài dẫn đi một bộ phận người, số còn lại để anh xử lý.”
Có lẽ là có chút xấu hổ nên Kỳ Ninh vừa nói xong liền đem tiểu Ngao đẩy ra ngoài. Mâu sắc con Ngao loé lên ánh kim, vừa lên sân khấu liền oai vũ hùng tráng. Đầu tiên nó ngửa đầu rống một tiếng, đem toàn bộ gia lông trên người dựng lên. Vừa lộ ra ngoài lập tức nhảy lên cao áp đảo ba người, đồng thời há to miệng cắn đứt cổ một trong số đó.
Lúc trước ở phòng điều khiển, con ngao không thể cắn đứt cổ Tưởng Yên Nhiên mà chỉ cắn đứt cánh tay của cô ta, khiến cho cô ta có cơ hội Thuấn Di bỏ chạy. Việc này làm cho tâm hồn nhỏ bé của nó bị tổn thương. Đối với nó mà nói cũng là một việc cực kỳ sỉ nhục. Tuy rằng nhân loại kia có năng lực kỳ quái, nhưng nó lại không thể hoàn thành mệnh lệnh phải giết được của chủ nhân. Cho nên lần này nó đặc biệt muốn lấy lại sĩ diện, động tác càng trở nên hung hãn.
Kỳ Ninh hơi hơi đỡ trán. Cậu rõ ràng đã phân phó cho tiểu Ngao chỉ cần dẫn dắt người đi. Nhưng cũng may, tình hình hiện tại cũng không có gì xấu.
Những người canh giữ hiển nhiên không nghĩ đến con Tàn Ngao trước mặt không phải là chó bình thường, nó đối với đạn dược không tác dụng. Da lông nó cũng có năng lực miễn dịch, căn bản xuyên không được, đánh cũng không đau.
Đáng tiếc, sau khi Ngao nhỏ giẫm thương vài người, lại cắn đứt cổ vài người, nó mới nhớ lại nhiệm vụ lần này của mình, thất vọng nức nở một tiếng, sau đó lập tức xoay người chạy đi, muốn hoàn thành nhiệm vụ dẫn người rời đi của chủ nhân. Chỉ là những hành động hung hãn của nó vừa nãy, lại nói đạn dược đều không xuyên qua được da lông nó, làm sao có người dám đuổi theo nó.
Mạc Dịch Phàm ở một bên nhìn động tĩnh bên ngoài đến nỗi khóe miệng giật giật.
“Tiểu Ninh về sau phải hảo hảo huấn luyện nó rồi.”
Anh và Kỳ Ninh giống nhau, đều không nghĩ đến việc da lông hiện tại của Tàng Ngao không thể bị đạn xuyên qua. Cho nên mới đưa ra mệnh lệnh cho nó chỉ dẫn dắt người đi, chứ không phải công kích bọn họ.
Kỳ Ninh có chút xấu hổ sờ sờ mũi. Cậu cho rằng tiểu Ngao sở dĩ không sợ súng đạn đại khái là bởi vì tác dụng của nước suối trong không gian. Chỉ là khi thấy như vậy, không biết nếu cậu uống thêm nước suối liệu rằng có thể không sợ đạn được hay không nhở? Ý tưởng này chợt loé qua trong đầu thì thoáng chốc người canh giữ chỉ còn lại năm. Kỳ Ninh chợt nói.
“Em ra ngoài dẫn một số người rời đi, cũng tiện thể tìm Tiểu Ngao, sau đó sẽ trở lại.”
Kỳ Ninh vừa nói xong lập tức đã chạy ra ngoài. Hiện tại cậu cũng đã tu luyện đến luyện khí tầng ba, tốc độ và khả năng của cậu tăng lên gấp đôi. Cho nên trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Mà bên kia vài người canh giữ xuất phát từ thận trọng cũng phân ra hai người đi xem xét tình hình, lưu lại chỉ còn có ba người.
Mạc Dịch Phàm nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi. Anh hiển nhiên không nghĩ tới tiểu Ninh sẽ chạy trốn nhanh như vậy. Trong lòng anh Kỳ Ninh vẫn là thiếu niên cần được anh bảo hộ, che chở trong lòng bàn tay. Nhưng em ấy lại hết lần này tới lần khác đều không như vậy. Em ấy mạo hiểm theo anh tới sở nghiên cứu, mạo hiểm giúp anh dời đi được chú ý của kẻ địch. Mạc Dịch Phàm trong lòng cảm động nhưng vẫn không tránh được lo lắng cùng bất an mãnh liệt.
Một thiếu niên ăn chơi trác táng ban đầu, không ngờ để trưởng thành đến mức độ này hay sao?
Kỳ Ninh không hề biết suy nghĩ của Mạc Dịch Phàm, trong lòng cậu mà nói, hiện tại có thể vì Mạc Dịch Phàm tranh công, giúp anh ấy chia sẻ công việc, so với ban đầu chỉ có thể đứng sau lưng anh ấy vênh váo tự đắc, ỷ vào việc có không gian, khiến anh ấy luôn phải che chở cho mình, thì tốt hơn nhiều. Đương nhiên trọng sinh đến thời điểm Mạc Dịch Phàm vẫn còn, khiến cho cậu cảm thấy thư thái lại an tâm.
Tuy rằng hai người phía sau mang theo súng, nhưng cũng không thể đấu lại Kỳ Ninh và linh thú của cậu là Tàng Ngao. Kỳ Ninh vừa chạy đến chỗ con Ngao chạy trốn, nó liền ngửi được mùi vị của cậu, nên lập tức đuổi đến. Dù sao đi nữa trên người Kỳ Ninh có loại nước uống vào sẽ khiến cơ thể cảm thấy vô cùng thoải mái, vì vậy nó vẫn nên thành thành thật thật đi theo cậu thì hơn.
Hiện tại, Kỳ Ninh vẫn chưa học được phép thuật, cho nên chưa chắc chắn có thể đánh đuổi được quân nhân mang theo súng này. Nhưng có thêm Ngao nhỏ gia nhập, thế cục liền hoàn toàn xoay chuyển. Ngao nhỏ nhanh chóng đè lên một người, đồng thời giơ móng vuốt đem người còn lại đánh ngã. Lúc này Kỳ Ninh liền nhân cơ hội chặt đứt cổ người nọ. Cho nên một người một thú nhanh chóng giải quyết hai quân nhân.
Kỳ Ninh vừa lòng vỗ đầu tiểu Ngao nhỏ.
“Làm tốt lắm!”
Ngao nhỏ dường như cảm giác được Kỳ Ninh đang khích lệ mình, nên lập tức cái đầu to của nó ngẩng lên, khoe ra bộ lông dài xù. Sau đó nó đột nhiên hất đầu, ngẩng cao cổ đi về phía trước.
Kỳ Ninh trừng mắt nhìn chằm chằm con Ngao một hồi lâu, mới xác định nó chính là chó biến dị mà mình nuôi dưỡng, chứ không phải là con khổng tước kiêu ngạo gì gì đó. Kỳ Ninh đem đồ trên người hai quân nhân cướp sạch sẽ mới rời đi. Trong tay Mạc Dịch Phàm cũng có súng, hơn nữa anh là gì năng giả lôi hệ cấp ba, lại có không gian làm hậu thuẫn, Kỳ Ninh cơ bản không lo lắng anh gặp bất trắc.
Trên thực tế Mạc Dịch Phàm đã mau chóng giải quyết ba người kia. Chỉ là anh không bắt đầu tìm kiếm tư liệu, ngược lại đang cùng tiểu Tàng Ngao mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh lấy được tư liệu rồi sao?”
Kỳ Ninh không biết rằng Mạc Dịch Phàm vẫn chưa đi vào lấy tư liệu, há miệng liền hỏi mục đích của chuyến đi lần này.
Mạc Dịch Phàm nhìn thấy Kỳ Ninh an toàn trở về, đầu tiên thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn chằm chằm thật sâu vào cậu, chậm rãi nói.
“Anh chờ em cùng đi tìm.”
Trong lòng Kỳ Ninh hơi hơi động. Dường như được ánh mặt trời chiếu vào, khiến cả cơ thể và tinh thần cảm thấy ấm áp rất nhiều. (Bị lừa rồi em, anh ấy rõ ràng đang ghen với con cún.)
Hai người mau chóng đem những tư liệu quan trọng trong sở nghiên cứu không bỏ sót thứ gì ném vào không gian. Hơn nữa Mạc Dịch Phàm còn đem những video giám sát tháo xuống, đem toàn bộ số liệu thí nghiệm lần này thu thập về tay.
“Đem những thiết bị của phòng thí nghiệm theo cùng.”
Kỳ Ninh bỗng nhiên phát hiện được, thu thập miễn phí đồ vật xung quanh sẽ làm bản thân cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Em nhớ trong mơ, hai tháng sau căn cứ Hoa Nam sẽ bị thất thủ. Những thứ kia có lưu trữ cũng trở nên vô dụng.”
Mạc Dịch Phàm dừng động tác một chút mới nói.
“Cũng tốt! Chỉ là Tiểu Ninh có nhớ được nguyên nhân căn cứ Hoa Nam bị hủy diệt là gì không?”
Kỳ Ninh nhíu mày.
“Không quá nhớ rõ. Em chỉ nhớ căn cứ ở thành phố A bởi vì có nhiều hộ gia đình chăn nuôi gia súc, gia cầm, còn có vật nuôi trong nhà như chó mèo linh tinh, cho nên ba tháng sau khi mạt thế đến liền biến dị, nhân loại bởi vì vậy mà thất thủ.”
Đời trước, cũng bởi vì những động vật biến dị này mới khiến Mạc Dịch Phàm không thể không đưa Kỳ Ninh rời khỏi quê hương, rời khỏi đại bản doanh của Mạc gia ở thành phố A, mà đi đến căn cứ Tây Bắc xa lạ.
Ánh mắt Mạc Dịch Phàm hơi loé lên. Ba tháng sao? Vẫn còn kịp, anh và Tiểu Ninh vẫn còn thời gian để trở về.
Hai người gần như mỗi lần đến một phòng thí nghiệm, đều đem tất cả đồ vật thu vào không gian. Chỗ trống trong không gian còn rất nhiều, cho nên Kỳ Ninh cũng không ngại đem tất cả mọi thứ nguyên vẹn đi vào. Từ khoan cách ly, ống nghiệm to nhỏ, máy móc gì đó đều không thoát khỏi tay Kỳ Ninh.
Mạc Dịch Phàm thấy Kỳ Ninh vui vẻ liền cao hứng. Không gian hai người đều còn chỗ trống, cho nên anh cũng không ngại đi khắp nơi thu thập đồ vật cùng kỳ Ninh. Cho dù lãnh đạo căn cứ Hoa Nam sau khi đến đây sẽ giậm chân tức giận, thì cũng không liên quan đến anh.
Đại đa số những phòng thí nghiệm hiện tại đều không có người sống, những người còn có thể đi đều đã đi hoặc là sau khi quân đội tiến vào bị kéo đi. Có điều Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh không ngờ, phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc cải tạo gen dị năng lúc trước vẫn còn người sống.
“Tại sao... tiểu Miễu chính là cháu ngoại trai của ngươi! Tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm hạ thủ với nó? Ta là em gái của ngươi! Ban đầu ngươi tính kế hại cha tiểu Miễu, khiến anh ấy trở thành một phế nhân, ta không oán ngươi. Dù sao đi nữa anh ấy và ngươi cũng không có cùng huyết thống, ngươi cũng đã xin lỗi ta. Tàn thì tàn, phế liền phế, ta vẫn có thể nuôi dưỡng. Nhưng ngươi tại sao lại hại tiểu Miễu? Đó là Tiểu Miễu a... là cháu ngoại trai của ngươi!”
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi cúi người vào một thi thể lẩm nhẩm. Nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được cây dao ngắn trên tay người phụ nữ, đang dần đâm sâu vào yết hầu của thi thể kia.
Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh hai mặt nhìn nhau. Tiểu Miễu? Cháu ngoại trai? Không lẽ đây là mẹ của Hàn Miễu?
Ban đầu, bọn họ chỉ nghĩ đem Hàn Miễu cứu sống. Trong lúc nhất thời cũng quên mất, tuy rằng Hàn Miễu bị cậu của mình hại thực thảm, nhưng nó vẫn còn mẹ. Bọn họ muốn đem theo nó tựa hồ không được tốt lắm.
Mạc Dịch Phàm ho khan một tiếng. Anh chỉ nghĩ bản thân nợ Hàn Miễu một ân tình. Dù sao đồng hồ không gian đã thuộc về anh, vô luận như thế nào nó cũng giúp anh bảo đảm an toàn, cũng có thể bảo vệ được Tiểu Ninh thật tốt. Như vậy anh không thể đem đồng hồ không gian trả lại cho Hàn Miễu. Bất quá dùng những thứ khác bồi thường anh vẫn có thể làm được.
Chỉ là Mạc Dịch Phàm vẫn luôn cho rằng, bản thân bồi thường cho Hàn Miễu đã tốt lắm rồi. Nhưng thực ra lại không nghĩ tới Hàn Miễu vẫn còn cha mẹ. Chuyện anh nghĩ lúc trước quả thực là một giải pháp không tốt.
Mạc Dịch Phàm sờ sờ mũi. Đột nhiên Hàn phu nhân bên kia bừng tỉnh Khỏi suy nghĩ nói.
“Ai?”
-------
Tác giả có lời muốn nói:
P.S. Đổi mới chậm, xin lỗi xin lỗi ^^
Lúc trước 3.000 từ đợi 11 tối lại đen 3000 từ còn lại sửa một chút nhất định sẽ đem chương trước bổ sung đầy đủ. Đại gia trước tiên cứ chờ một chút, đầu tiên nghỉ ngơi thật tốt, sau đó ngày mai lại xem. Thật sự xin lỗi, ta không nghĩ hôm nay sẽ thức muộn như vậy.
【 ai làm ngươi thức đêm khởi không tới!!! Quất đánh chi!!!
Editor:
Tầm cao mới của gg giọng nói. Khi đọc tên Mạc Dịch Phàm ca, đã không còn là Mệt Dịch Vàng nữa mà là “ Mặc Sịp Vàng”:)))