CHƯƠNG 118: Tang thi ba đầu.
“Các cậu có muốn ăn gì không?” Bởi vì tang thi mẫn cảm với ánh sáng và máu tươi, cho nên Lôi Sở bọn họ dựng lên cái nồi nấu cơm ăn, khá tốt là trong kho hàng tồn nhiều nên có nước và gạo, về phần củi thì lấy giấy thay thế.
Nhìn chén đưa tới, Ngao Mộ Thiên cự tuyệt nói, “Không cần, chúng tôi tự mình nấu.”
Lời vừa nói xong, những người tới từ Viêm thôn kia lấy nồi nhôm trên kệ, cũng học theo nấu ăn.
Một câu biểu lộ thái độ, điều này làm cho sắc mặt Lôi Sở thật khó xem, cố gắng bình phục tâm tình, “Vậy được rồi, cần gì thì nói với chúng tôi.”
Sẽ nói với bọn họ sao? Ngao Mộ Thiên tuyệt đối sẽ không, hắn muốn gì thì trực tiếp đi lấy là được, dù sao cái kho hàng này cũng không phải của đám người Lôi Sở, đi vào đây đều có phần, hắn sẽ không bởi vì đám người Lôi Sở đến trước mà xấu hổ.
Lặng lẽ nháy mắt với Dịch Nhiên, ý bảo cậu thừa dịp không có người chú ý thì lấy nhiều chút, nếu như hắn không nhìn lầm, người tên Tề Đào cũng là không gian dị năng giả, cho nên, vật tư đặt ở bên cạnh mình vẫn là an toàn nhất.
Dịch Nhiên đảo qua toàn bộ kho hàng, trước tiên cầm những thứ không ai chú ý bỏ vào không gian, về phần những thứ quá rõ ràng, đừng động tốt hơn.
Sau khi hai đội ăn no, Lôi Sở mấy lần muốn cùng Ngao Mộ Thiên nói gì đó, nhưng đều bị Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên nhỏ giọng nói chuyện không để ý tới hắn, điều này làm cho trong mắt của hắn vốn đã không vui càng đậm.
Dịch Nhiên giống như cười mà không cười liếc Lôi Sở, lập tức nội tâm Lôi Sở run lên, ánh mắt thanh niên này lạnh giống như mùa đông tháng chạp, hắn đắc tội người này sao?
Cùng Lôi Sở có cảm giác giống nhau là Tề Đào, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt thanh niên này, vì sao lại chán ghét bọn họ, đúng vậy, chán ghét, điều này làm cho Tề Đào đem trí nhớ lướt lại một lần nữa, sợ bỏ sót người này, nhưng vẫn không hề có ấn tượng.
Hai đội cứ như vậy mà trầm mặc, ngẫu nhiên trong đội mình nhỏ tiếng nói gì đó.
Dịch Nhiên lơ đãng quét về phía tiểu đội của Lôi Sở, phát hiện có một người vóc dáng cao gầy luôn đứng một chỗ, trên mặt rất là lạnh lùng, người này Dịch Nhiên không biết, hẳn là đời này mới quen biết Lôi Sở, thoạt nhìn thực lực không thấp, nhưng cụ thể thì cũng không biết, bất quá Dịch Nhiên cũng không có tính toán đi lôi kéo, chỉ là đơn giản đảo qua vài người trong tầm mắt.
“Sao vậy?” Ngao Mộ Thiên hỏi, trong bốn người này hắn cảm thấy người cao gầy kia thuận mắt chút, bất quá kỳ quái là, rõ ràng ba người kia hắn không biết, vì sao có loại kháng cự phát ra từ nội tâm?
Dịch Nhiên lắc đầu, “Thuận theo tự nhiên.”
Lúc màn đêm buông xuống, tang thi bên ngoài cũng nhiều hơn, tiếng gào thét kéo dài, khiến cho đêm đen càng dữ tợn.
Ngao Mộ Thiên ôm chặt Dịch Nhiên, cũng không quan tâm cách nhìn của những người khác, hai người ôm nhau ngủ.
Tề Đào nhìn hai người, lại nhìn Lôi Sở, Lôi Sở một mình ôm một thảm đang ngủ, ánh mắt tối lại, sau đó cũng trở mình đắp thảm ngủ.
Đợi đến nửa đêm, một đôi mắt đen bóng mở ra, Dịch Nhiên tĩnh tâm nghe tuần suất hô hấp của những người khác, sau đó lặng lẽ đứng dậy sưu tập vật tư.
Nhìn thân ảnh lén lút kia, đồng dạng tỉnh lại Ngao Mộ Thiên rất muốn cười.
Bất quá, lập tức ảm đạm, nếu không có tận thế hẳn là tốt hơn…
Lúc mặt trời mọc, khi những người khác tỉnh lại vừa vặn chứng kiến sắc mặt ngưng trọng của Dịch Nhiên đang đứng vạch một góc bức màn.
“Làm sao vậy?” Tiếu Nam ngáp dài.
Dịch Nhiên không có quay đầu lại, “Có người đi trêu chọc tang thi.”
“Cái gì!” Bọn người Lôi Sở vội vàng chen đến trước cửa sổ, Dịch Nhiên lắc đầu đổi cửa sổ khác tiếp tục nhìn.
Ngoài cửa sổ dưới lầu, một chiếc xe hơi điên cuồng chạy phía trước, mà phía sau là tang thi ba đầu không vội không chậm đi theo, theo tốc độ này tuyệt đối có thể chạy thoát.
Nhưng, sau một khắc, đồng tử Dịch Nhiên co rụt lại, chỉ thấy cái đầu chính giữa tang thi phun ra dịch thể màu lục, dịch thể dính vào xe hơi phát ra thanh âm két két.
Là ăn mòn!
Sau đó, xe bị ăn mòn ngừng lại, chắc là động cơ xảy ra vấn đề, nhưng mà không chờ người trong xe đi ra, đầu tang thi phụ nữ bên trái gào rú, từ bên trong ngõ đi ra một đám tang thi, trong xe có ba nam một nữ, bọn họ sợ hãi nhìn tang thi vây quanh, đột nhiên trong đó có một nam một nữ nhìn nhau chăm chú, sau đó nam A kia đánh lén một nam nhân B đang chuẩn bị phát ra dị năng đối phó tang thi, người nọ trốn tránh không kịp bị đá đến giữa bầy tang thi.
Đứng ở trên lầu, bọn người Dịch Nhiên thấy tận mắt đám tang thi kia phân thây ăn một người sống, xương cốt bị gãy trong nháy mắt, máu tươi bắn tung toé trong nháy mắt, ruột rơi trên mặt đất trong nháy mắt, khiến người khác thấy đều nằm sấp ở một bên ói ra.
Tiếu Nam ở bên cạnh thấy Dịch Nhiên mặt không đổi sắc, “Cậu không thấy buồn nôn sao?” Khoảnh khắc xé thân thể thành mảnh nhỏ kia, lộ ra thịt và thần kinh, còn có tiếng kêu thê lương thảm thiết, cho dù bọn họ đã từng giết rất nhiều tang thi cũng không chịu đựng được.
Dịch Nhiên liếc Tiếu Nam, không nói chuyện, cậu đã từng tự thể nghiệm qua sự đau đớn đó, ngoại trừ đau đến tận xương tủy, cậu không có cảm giác khác.
Ngao Mộ Thiên tựa ở sau lưng Dịch Nhiên, dù cho sắc mặt Tiểu Nhiên không biến, hắn cũng biết tâm tình Tiểu Nhiên lúc này không tốt.
Cảm giác được ôn nhu sau lưng, Dịch Nhiên quay đầu mỉm cười với Ngao Mộ Thiên, cả đời này sẽ không lặp lại lần nữa.
Tuy không rõ vì sao tâm tình Dịch Nhiên đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, nhưng Ngao Mộ Thiên thích thấy Tiểu Nhiên như vậy mà không phải bộ dáng vừa rồi, xoa xoa tóc của đối phương, anh vĩnh viễn ở sau lưng em.
Dưới lầu, bởi vì có mồi nhử, cho nên còn lại hai nam một nữ thừa dịp này chạy ra vòng vây của tang thi, chạy tới một chiếc xe hơi ở ven đường.
Không biết có phải do Dịch Nhiên lỗi giác hay không, cậu lại thấy đầu đứa bé tang thi bên phải nở nụ cười.
Tang thi theo đẳng cấp biến dị cũng sẽ gia tăng trí tuệ, chẳng lẽ tang thi này…
Bởi vì chủng loại tang thi đa dạng, hơn nữa tin tức không thông, cho nên đến lúc này ngoại trừ vài loại thông thường, còn lại đều không có ghi chép, bởi vậy chỉ có thể biết tang thi này tuyệt đối hơn cấp 4 nhưng không biết cụ thể là cấp mấy, đương nhiên cũng có một phương pháp khác để biết rõ, đó là tự mình thí nghiệm.
Bất quá, ba người kia tuyệt đối không chạy thoát được.
Sau một khắc, giống như là nghiệm chứng lời nói của Dịch Nhiên, đầu người nam nhân tang thi há miệng, nọc độc lần nữa từ trong miệng bắn ra, xe bị bọn người kia chọn trúng lại bị ăn mòn, lúc này ai cũng có thể nhìn ra tang thi này là đang đùa bỡn ba người này.
Mặc dù ba người kia biết là tuyệt vọng, nhưng bản năng sống còn thúc đẩy nữ nhân kia cùng nam nhân A hợp tác lần nữa, nhưng mà nam nhân C cũng đủ giảo hoạt, thừa dịp nam nhân A định xài lại chiêu cũ, đứng tại chỗ kéo một cái, kéo một nữ nhân không phòng bị, đem cô ngăn cản ở phía trước, tang thi duỗi tay bắt lấy nữ nhân, lợi trảo không khách khí cắm vào trong thịt, phân thây.
Thấy nữ nhân đã chết, nam nhân A phẫn nộ muốn đánh người C, bầy tang thi xông tới, sợ hãi làm cho hắn tạm thời buông tha cừu hận lựa chọn hợp tác, mà nam nhân C khi giết tang thi đồng thời thỉnh thoảng liếc nam nhân A, sợ bị đối phương ám toán.
Hai người âm thầm đề phòng nên tinh thần không tập trung, tất nhiên hiệu suất giết tang thi thấp rất nhiều.
Nhìn hai người dưới lầu bị tang thi bao phủ, Dịch Nhiên im lặng, sau đó cậu lướt qua cửa sổ, người kia ẩn ở một góc bí mật gần đó, khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm.
Dịch Nhiên xoay người lại, kiễng chân, Ngao Mộ Thiên cho rằng đối phương muốn nói gì rồi lại sững sờ, xúc cảm mềm mại trên mặt là… Không đợi hắn kịp phản ứng, xúc cảm mềm mại ôn nhu đủ để chìm chết người rời đi, đang lúc hắn muốn kéo đối phương lại, bị Dịch Nhiên ngăn trở, “Thu dọn đồ đạc, nên chuẩn bị tùy thời xuất phát.”
Được rồi, Ngao Mộ Thiên trong nội tâm không khỏi tiếc nuối nghĩ sao lúc này Tiểu Nhiên lại chủ động, phải biết rằng tuy bọn họ là lão phu lão thê, nhưng số lần Tiểu Nhiên chủ động chỉ đếm được vài lần.
Bất quá hắn vẫn gọi người ở bên cửa sổ trở lại thu dọn đồ đạc, Tiếu Bắc và Tề Đào cùng vơ vét kho hàng, đối với vật tư sao đột nhiên biến mất nhiều như vậy bọn họ nhất trí cho rằng đối phương trước đó lén lấy, điều này làm cho Tề Đào rất là tức giận.
Tiếu Bắc ngược lại không cảm thấy thấy gì, hiện tại thức ăn vậy là đủ rồi, bọn họ thiếu nhất chính là xăng, không có xăng thì có xe cũng vô dụng, chỉ hy vọng trạm xăng gần đây còn xăng.
“Các cậu phải đi?” Sắc mặt Lôi Sở trắng bệch đi tới, “Các cậu biết bên ngoài toàn là tang thi, sao còn muốn đi?”
Nghe nói như thế, tốc độ Tề Đào chứa đồ vật chậm lại.
“Chẳng lẽ cậu muốn ở lại đây?” Ngao Mộ Thiên cảm thấy kỳ quái, bọn họ ban đầu không phải rất muốn rời đi sao?
“Cái này…” Lôi Sở trì trệ, “Các cậu cũng thấy, tang thi quá lợi hại, nếu như trong đây không còn người sống, chúng nó nhất định sẽ rời đi tìm thức ăn, tôi nghĩ đến lúc đó chúng tôi sẽ rời đi.”
“Anh không phải là người sống sao?” Dịch Nhiên hỏi lại.
Bị một câu này chặn miệng, Lôi Sở trừng Dịch Nhiên, cuộc chiến đấu ngoài cửa kia là bọn họ đợi động tĩnh dừng lại mới mở cửa, cho nên họ cho rằng Dịch Nhiên là nam sủng Ngao Mộ Thiên, bất quá cho dù là nam sủng, nhưng sau lưng Dịch Nhiên có Ngao Mộ Thiên, cho nên hắn vẫn không nói gì châm chọc, “Chúng tôi luôn trốn ở chỗ này, bọn nó nhìn không thấy.”
“Vậy các người ở lại đây đi, chúng tôi đi trước.” Ngao Mộ Thiên ngược lại nhìn về phía những người Viêm thôn, “Các người thì sao?”
“Tôi cùng đi với cậu.” Tiếu Bắc trả lời trước.
Tiếu Bắc nói như vậy, Tiếu Nam đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Về phần những người kia, bọn họ nhìn ngoài cửa sổ sau đó nhìn Ngao Mộ Thiên, cuối cùng đều nói, “Chúng tôi đi với anh.”
Lúc này nam nhân cao gầy mở miệng, “Tôi cũng đi, tôi gọi là Triệu Đê.”
“Triệu Đê, cậu không phải đã nói muốn cùng một chỗ với chúng tôi sao?” Vẻ mặt Tề Đào không dám tin.
“Tôi muốn rời khỏi chỗ này, ” Triệu Đê khoát tay, “Mà bây giờ là cơ hội.”
Đối với Triệu Đê, do đời trước không quen biết, nên Dịch Nhiên không có phản cảm, đương nhiên cũng không có hảo cảm, mà từ trên mặt Dịch Nhiên có thể đoán được cậu không ghét người nam nhân này, Ngao Mộ Thiên vươn tay, “Hoan nghênh cậu gia nhập, bất quá đừng hy vọng sẽ có người bảo vệ cậu.”
Bắt tay đối phương, trên mặt Triệu Đê bình tĩnh, “Tôi sẽ tự bảo vệ mình.”
“Tôi…” Tề Đào thấy họ muốn đi, định nói cũng muốn đi theo lại bị Lôi Sở cắt đứt, “Đã như vậy, không tiễn.”
Một câu, nói rõ Lôi Sở muốn ở lại đây.
“Ừ.” Tuy nói như thế, nhưng bọn người Ngao Mộ Thiên cũng không vội đi, bọn họ đang đợi, đợi tang thi ba đầu dưới lầu rời đi.
Tề Đào lặng lẽ nói, “Lôi ca, vì sao không đi theo bọn họ?”
Lôi Sở điểm điểm cái trán Tề Đào, “Ngốc, chờ bọn họ cuốn lấy tang thi lớn chúng ta sẽ rời đi.” Tuy trong nội tâm cho rằng chỉ cần trốn thì tang thi sẽ không tìm được, nhưng mỗi ngày đều phải nhìn tang thi lớn tuần phố cũng rất áp lực, cho nên có thể chạy đi đương nhiên phải chạy đi, hơn nữa Tề Đào cũng chứa rất nhiều ăn.
Tề Đào tán thưởng hôn Lôi Sở, “Lôi ca, anh thật thông minh.”
Mặt trời giữa trưa cực nóng, rét lạnh hai ngày trước không còn bóng dáng.
Tuy hiện tại mặt trời đối với tang thi biến dị không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng mọi người vẫn tin tưởng vững chắc mặt trời có thừa uy lực, mà Ngao Mộ Thiên lựa chọn rời đi lúc giữa trưa, đương nhiên mặt trời là một nguyên nhân, tiếp theo là tang thi ba đầu vừa rời đi, sẽ không đột nhiên đi trở lại phải không?
Đương nhiên sau một khắc, ai cũng đoán sai, cái này cũng kể cả Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên.
Hết chương 118.