Trong quá trình chờ đợi Sở Nam Phong tỉnh lại, Tiêu Lạc không lãng phí thời gian mà tiến vào tu luyện. Sở Nam Phong sau khi tẩy kinh phạt tủy xong thiên phú sẽ càng cao. Trước đây là ngồi xe bò chậm rì, sau lần này chính là ngồi phi cơ. Còn cậu chỉ từ xe bò biến thành ô tô, căn bản không so sánh được. Cậu không muốn bị bỏ lại.
Bất tri bất giác Sở Nam Phong lại trở thành một cái mục tiêu để Tiêu Lạc phấn đấu. Không phải để có thể vượt mặt hắn, chỉ cần giữ ở vị thế cân bằng là đủ rồi.
Hai người ở trong không gian đã mấy ngày, ở bên ngoài thời gian cũng tầm hai ba tiếng đồng hồ. Mấy người Thẩm Quân Lâm đứng trước cửa phòng xe của Sở Nam Phong và Tiêu Lạc bồn chồn không yên.
Hàn Vân Đào: “hai người đó ở bên trong làm cái gì mà chúng ta gõ cửa nhiều lần vẫn không thấy lộ mặt nhỉ?”
Thẩm Quân Lâm: “nếu không phải Nam Phong không thích người khác tự ý xông vào phòng của cậu ấy thì cánh cửa này đã tiêu đời từ lâu rồi. Hừ!”
Hàn Vân Đào cà khịa: “ha ha, cậu muốn tương lai ra ở chuồng heo à mà dám có ý đồ làm tổn thương phòng xe của cậu ấy?”
Thẩm chó điên lèm bèm: “cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức nào vậy? Tôi nóng tính chứ không có lỗ mãng nhé.”
Hàn Vân Đào: “nhưng cậu mới vừa có ý đồ muốn làm tổn thương phòng xe của Nam Phong.”
Thẩm Quân Lâm uất ức gào lên: “Tôi chỉ nghĩ nghĩ, chứ đã làm đâu.”
“Được rồi, không chọc cậu nữa.” Hàn Vân Đào xùy cười, nói. Thẩm Quân Lâm thân mang dị năng hệ hỏa, tính tình nóng nảy, dễ nổi giận. Chọc ít nghe hắn khẩu nghiệp cũng vui nhưng phải có chừng mực.
Mà ngay cả khi bọn họ ở ngoài này ồn ào rôm rả đến đâu, bên trong xe vẫn không một chút động tĩnh nào, dường như người bên trong đã bốc hơi đi vậy.
Du Hoa xoa xoa cằm, thâun sắc hơi ngựng trọng nói: “chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Vừa nãy tôi thấy tiểu Lạc rất gấp gáp kéo Nam Phong chạy về, có thể một trong hai người bị thương rồi.”
Lục Cao: “nếu thật sự bị thương, khả năng cao người đó là Nam Phong. “
Mọi người thoáng im lặng, không khí cũng trầm lặng xuống. Đương nhiên bọn họ có chút nhìn nhận lại thực lực chân chính của Tiêu Lạc, nó ở một tầm cỡ người thường không thể với tới và loại công kích bình thường không chạm được đến cậu ta.
Nếu vấn đề không nằm ở Tiêu Lạc vậy thì chỉ có thể là ở Sở Nam Phong.
Vừa rồi hắn đã có một trận đấu hung hiểm với Dạ Tu, tuy rằng thắng trận nhưng cũng không dễ dàng, bị thương cũng có thể hiểu được. Mà Sở Nam Phong tuyệt đối không phải người hay bộc lộ cảm xúc. Hắn vẫn có thể điềm nhiên như không trong khi bụng bị đâm một nhát hay ở đâu đó bị rạch vài đường. Nên càng khó nhận ra hắn có bị thương hay không.
Hàn Vân Đào: “nếu thật sự Nam Phong bị thương thì chắc hẳn bây giờ Tiêu Lạc đang trị liệu cho cậu ấy ở bên trong.”
Lục Cao: “đợi đến trời sáng nếu còn không có động tĩnh gì thì cứ tiếp tục xuất phát như bình thường, tránh để người khác nghi ngờ.” Sở Nam Phong là linh hồn của cả đội, tất cả mọi người đều tin tưởng hắn bất khả chiến bại, loại lòng tin này cũng là một phương thức để quản thúc và gắn kết người trong đội, nếu nó bị lung lay thì chẳng khác nào Kình Thiên chỉ còn cái vỏ rỗng bên ngoài, còn bên trong thì rã rụng.
“Hiện tại cũng chỉ biết làm như thế.” Không biết người nói là ai nhưng mọi người đều gật đầu đồng ý.
- ---------☆----------
Sở Nam Phong tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Tiêu Lạc ngồi trên mỏm đá hơi nhô ra mặt hồ bên cạnh an nhiên tu luyện. Nhìn thần sắc bình thản nhẹ nhàng của cậu, hắn bỗng cảm thấy đáy lòng trồi lên một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt cùng với tham vọng mỗi lần mở mắt vào buổi sáng đầu ngày sẽ được nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ này, như thế thì mỗi ngày trôi qua hắn sẽ thấy đủ đầy, thấy thõa mãn.
Hắn bất giác nghiêng người tới gần, vươn tay chạm vào khuôn mặt cậu, cảm nhận được làn da mềm mại cùng độ ấm cơ thể, tựa như có một luồng điện phát ra ngay tại chỗ tiếp xúc, giật đến tim hắn hẫng một nhịp.
Tiêu Lạc ngay lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Sở Nam Phong, không quan tâm tại sao trước đó hắn ở chỗ kia mà giờ lại ở chỗ này rồi, sốt sắng nói: “Sếp à, anh rốt cục cũng chịu tỉnh, làm tôi lo muốn chết á.”
Sở Nam Phong ngập ngừng, không dấu vết thu tay lại. Sau đó dùng lòng bàn tay đập một phát lên trán cậu. “Cậu bạt mạng tu luyện thế để làm gì? Lúc nào cũng tu luyện không thấy chán sao?”
Tiêu Lạc xoa xoa trán, nhăn nhó nói: “tu luyện đương nhiên là để thăng cấp a. Sếp à! Tôi cứ tưởng loại độc này chỉ ăn mòn vật chất. Xem ra nó còn ăn mòn cả trí nhớ nữa.” Cậu đưa tay cho Sở Nam Phong. “Được rồi, anh ngồi lâu trong đó chắc cũng tê chân, đưa tay cho tôi, tôi kéo anh lên.”
Sở Nam Phong nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ vươn tới, những ngón tay thon dài như một tác phẩm mĩ nghệ cao cấp, hắn không chần chừ nắm lấy bàn tay đó. Thầm nghĩ: tuyệt thật.
Tiêu Lạc dùng sức kéo hắn lên, nhưng cho dù cậu dùng bao nhiêu sức, Sở Nam Phong vẫn không hề lay chuyển một chút nào. Hắn lẽ nào bị chôn luôn trong bùn rồi? không có khẳng năng a, dưới đáy hồ linh thủy chỉ có một tầng phù sa mỏng, làm gì có bùn. Nhưng mà sao kéo hoài không lên vậy? Chẳng lẽ cậu phải dùng tới linh hồn lực luôn hở?
Đột nhiên Tiêu Lạc bị một lực lớn kinh khủng kéo ngược trở lại, rơi thẳng xuống hồ, làm nước văng lên tung tóe. Không, là rơi thẳng vào lồng ngực Sở Nam Phong mới đúng. Mặt cậu úp vào ngực hắn, mũi như đập thẳng vào một bức tường siêu dày siêu cứng, đau điếng.
Tiêu Lạc bụm mũi. Nổi quạu thụi một phát vào bụng Sở Nam Phong: “mịa nó, anh bị điên à, khi không lại lôi tôi xuống nước.”
Sở Nam Phong ôm bụng, chỗ đó hơi thốn một chút. “Sức lực của cậu....”
Tiêu Lạc hai mắt hóa hình viên đạn: “Sức của tôi làm sao?”
“Cậu cần được bồi bổ thêm.”
“Anh đang chê sức tôi yếu hở? Bồi bổ cái gì?” Cậu dùng dằn rời khỏi vòng tay của Sở Nam Phong: “tôi mà dùng tới linh lực thì mười con bò cũng không chơi lại tôi nhé.”
Tiêu Lạc lồm cồm bò lên bờ, quần áo ướt sũng dán vào người vô cùng khó chịu. Sở Nam Phong cũng lên theo, thần tình nhu hòa nhịn cười nhìn cậu dùng tay vắt nước trên áo. Vừa vắt cậu vừa cằn nhằn: “Sếp à, đồ tôi bị ướt rồi, phải đem đi giặc đó. Anh có biết để giặc xong một bộ quần áo bằng tay khó khăn thế nào không? Lại còn tốn nước tốn xà bông. Quần áo sau mỗi lần giặc chất lượng sẽ giảm xuống. Sau mạt thế rất nhiều thứ không thể tái sản xuất được, anh phải biết quý trọng cái đang có chứ.”
Sở Nam Phong khóe miệng khẽ cong, bình thản gật gật đầu. “Vậy để tôi giặc nó cho cậu.”
“Hở?” Người nào đó há hốc mồm. “Sếp?” Ngón tay chỉ vào Sở Nam Phong rồi chỉ ngược lại mình “giặc quần áo cho tôi á?”
Sở Nam Phong gật đầu.
Tiêu Lạc cười hớ hớ: “sếp à, anh đừng chọc tôi. Anh nấu cơm cho tôi đã quý hóa lắm rồi. Bây giờ còn chịu khó giặc quần áo cho tôi nữa thì....tôi khoái lắm.”
Sở Nam Phong: “tôi có thể mỗi ngày đều giặc quần áo cho cậu nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Mỗi lần vào không gian phải đem tôi theo.”
Tiêu Lạc không chút ngập ngừng mà đồng ý luôn: “được thôi, game này dễ.” Cậu vung tay lên, một tập giấy xuất hiện kèm theo bút. Cậu hý hoáy viết cái gì đó một hồi rồi đưa cho Sở Nam Phong. “Kí hợp đồng nè, chỉ cần anh có thể giặc quần áo cho tôi, tôi sẽ đáp ứng điều kiện đó của anh.”
Sở Nam Phong: “....”
Hắn cầm lấy tờ giấy được viết nguệch ngoạc vài dòng lên xem. Ở giữa viết to mấy chữ rồng bay phượng múa: 'Hợp đồng lao động'.
Phía dưới chỉ có một điều khoản duy nhất: Sở Nam Phong giặc quần áo cho Tiêu Lạc (ghi chú: quần áo đã được mặc rồi của Tiêu Lạc) sẽ được Tiêu Lạc dẫn vào không gian (của Tiêu Lạc) mỗi khi Tiêu Lạc vào. (....)
Sở Nam Phong xoa xoa huyệt thái dương, không hiểu sao cảm thấy hơi choáng. Trước đây đọc qua vô số bản hợp đồng, đây là lần đầu tiên hắn đọc một cái hợp đồng....quái đản như vậy.
Đây cũng là cái hợp đồng đầu tiên Sở Nam Phong lao động cho người khác để đổi lấy phúc lợi cho mình.
Tiêu Lạc: “Tôi đã kí rồi, sếp cũng mau kí đi rồi còn giặc đồ cho tôi nữa chứ.”
Sở Nam Phong tức cười: “Cậu gấp cái gì?”
“Đương nhiên gấp a, lỡ anh đổi ý thì sao.” Tiêu Lạc hiện tại đang khoái gần chết. Mỗi lần cậu vào không gian đưa theo Sở Nam Phong không có vấn đề gì. Vốn dĩ cậu cũng muốn làm như thế để nuôi cho nam chính mạnh mẽ lên, cái đùi càng bự ôm càng thấy vững vàng.
Không ngờ cái người Sở Nam Phong này lại đáng yêu như thế, vốn không cần hắn phải đánh đổi cái gì, hắn lại tự động hiến thân, dâng mình làm osin cho cậu, nấu ăn giặc giũ, thỉnh thoảng còn có thể cày ruộng tưới tiêu. Khuyến mãi lớn như thế không gấp sao được a.
Mặc dù trong tiềm thức Tiêu Lạc cảm thấy hành động vủa mình nồng nặc mùi lợi dụng, tác phong chó đẻ, láo cá, phận làm cấp dưới lại đi trấn lột sức lao động của cấp trên.1
Nhưng nếu mặt dày hơn chút mà nghĩ thì đây chẳng qua là chỉ nông nô nổi dậy, vật hy sinh chiếm tiện nghi của sủng nhi trời cao ưu ái. Sướng muốn thăng thiên ha ha ha...
Sở Nam Phong bất đắc dĩ lắc đầu, kí xuống tên của mình, lòng thầm nghĩ: Cái người vừa rồi kêu ca giặc quần áo tốn này tốn nọ, rồi còn nêu cao khẩu hiệu phải tiết kiệm, quý trọng vật tư đang có mới vừa rồi ấy đâu rồi? Lẽ nào cậu ta vì một chút thời gian lười biếng ít ỏi, không phải giặc quần áo ấy mà sẵn sàng bị chiếm tiện nghi?
Nấu nói về chiếm tiện nghi thì chẳng ai chiếm được nhiều hơn ai. Sở Nam Phong cũng đang chiếm tiện nghi của Tiêu Lạc, không gian của Tiêu Lạc giúp ích rất nhiều cho hắn mà mấy cái giặc quần áo, nấu ăn ấy không thể sánh bằng được.
Vốn Sở Nam Phong cũng không cần đặt ra điều kiện làm gì, nó chỉ càng khiến cho Tiêu Lạc cảm thấy hắn là một kẻ làm việc vì lợi ích. Thế nhưng nếu không tận dụng cơ hội này, biết đến chừng nào Sở Nam Phong hắn mới hoàn toàn bước vào thế giới của Tiêu Lạc đây.
Hai người mỗi người đều có tâm tư riêng đạt thành giao dịch.
Tiêu Lạc kiếm một bộ quần áo size lớn đưa cho Sở Nam Phong, chính mình cũng thay ra một bộ khác. Thần thanh khí sản ngồi vào bàn đợi cơm. Đương nhiên Sở Nam Phong là người xuống bếp.
Sau khi dùng bữa xong hai người mới thong dong đi ra ngoài. Ở trong không gian mấy ngày đã qua, bên ngoài mới chỉ có mấy tiếng. Vừa mở cửa phòng xe, toan bước xuống thì đập vào mắt Tiêu Lạc chính là người nằm la liệt phía dưới như dân tị nạn. Tất cả đều hai mắt nhắm nghiền chìm vào hôn mê.
Tiêu Lạc kinh ngạc, trợn mắt: “chuyện này là sao đây?” Mới đánh xong một trận thảm liệt lại tới thêm đối thủ khó nhằn nữa ư?
Lão thiên gia ưu ái Kình Thiên đội quá nhỉ?
Sở Nam Phong vỗ mặt mấy người bạn của hắn nhưng không có ai tỉnh lại.
Mấy người Thẩm Quân Lâm đã là người mạnh nhất sau Sở Nam Phong và Tiêu Lạc còn bị như thế, huống chi mấy người khác.
Sở Nam Phong: “Bọn họ không phải hôn mê, mà là đang ngủ, chính xác hơn là đang bị nhốt trong mộng.”
Tiêu Lạc nhìn sang Sở Nam Phong. Trong mắt khoing kinh ngạc lắm: “Sếp thần thông quảng đại, trên thông thiên văn dưới tường địa lí của tôi, có thể cho tôi biết làm sao anh nhận ra bọn họ đang bị nhốt trong mộng không?” Cậu ngay từ đầu đã đoán ra rồi, linh khí dao động rõ ràng như thế chỉ cần dụng tâm một chút là nhìn ra ngay, nhưng cậu vẫn tò mò không biết Sở Nam Phong dựa vào đâu mà đưa ra nhận định này.
Sở Nam Phong chỉ về một hướng, “Nhìn mấy người đằng kia đi.” Lại chỉ thêm mấy hướng khác nữa: “bên đó nữa. Bọn họ người cười người khóc, không giống như đang hôn mê mà giống như đang nằm mơ. Gọi mà không tỉnh chứng tỏ đã bị vây khốn trong giấc mơ đó.”
Quả thật không thể phủ nhận sức quan sát và khả năng phán đoán của Sở Nam Phong rất tuyệt con mẹ nó vời. Mới qua một chút thời gian cùng với vài chi tiết ít ỏi mà hắn đã nói lên được tình huống rắc rối cụ thể. Trong khi đó Tiêu Lạc lại dựa vào linh hồn lực mới cảm ứng ra được vấn đề.
Sự chênh lệch rõ ràng như vậy làm sao ai đó không ghen tị cho được.
Nếu Tiêu Lạc có được một phần năng lực này của Sở Nam Phong thôi thì đâu cần phải rơi rụng từ tiên gia chi đồ xuống làm nhân vật hy sinh vừa lên sàn đã bị out như vậy nhỉ?
“Xem ra lúc chúng ta không có mặt ở đây có một số thứ ô uế đến làm phiền.” Sở Nam Phong u ám nói.
_________________________
chuyện là tôi đang thi học kì (không phải chuyển cấp đâu nhé) nên là có hơi stress tí, không có hứng để viết, nên tiến độ chắc phải chậm lại rồi. =((
sắp tới Lạc Lạc làm cho Phong ca giận, nhưng sẽ không ngược đâu, vì tôi thích ngọt hơn. =))