Mạt Thế Điền Viên

Chương 40: Chương 40




Tiêu Lạc âm thầm giơ lên ngón tay giữa.... à không, ngón tay cái.

Anh thật tuyệt con mẹ nó vời, Sếp à, anh dựa vào đâu giành hết đất diễn của tôi vậy?

Khó lắm mới lòi ra một cái mê đề cao siêu ảo lòi, người bình thường đảm bảo không ngờ tới. Có thể giải cái mê đề này không phải cao nhân mời ra chỗ khác đứng nhìn.

Tiêu Lạc thực lực thuộc tầm cao thủ là thật, nhưng cậu không có thoát tục cho lắm mà vẫn có đôi ba lần tự kỉ. Cậu cho rằng mấy chuyện tà quái này phải nhường sân khấu cho cao thủ chớ!!! Tôi chưa có thể hiện trình của tôi nữa mà!!!

Lẽ nào phận vật hy sinh được thiết lập là luôn bị lép vế trước nhân vật chính hở? Tôi không có cam tâm à nha!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻)

“Cậu làm sao vậy?” Sở Nam Phong đang nửa ngồi nửa quỳ, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lạc đang thất thần.

Tiêu Lạc rất nhanh thu hồi mấy cái suy nghĩ lum la trong lòng, lắc đầu: “Không có sao?”

Đột nhiên mặt của cậu được hai bàn tay to lớn ôm lấy, nâng lên. Không biết từ lúc nào Sở Nam Phong đã lại đây, Tiêu Lạc không hề phát giác ra, mặt đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Cậu có thể cảm nhận được từng vết chai và nhiệt độ nóng ấm truyền tới từ đôi tay của Sở Nam Phong, cảm giác vô cùng chân thật.

Sở Nam Phong miết miết chân mày cậu: “cậu luôn miệng nói không sao, nhưng chỗ này dính chặt vào nhau rồi.” Sau đó hắn chốt hạ: “cái đồ khẩu thị tâm phi cậu đang nghĩ gì thế?”

Tiêu Lạc hơi ngẩn ra.

Đôi mắt Sở Nam Phong vốn dĩ đẹp, điều này cậu biết, nhưng...nó vốn dĩ cũng dịu dàng như thế sao? Nhìn vào ánh mắt đó, Nội tâm Tiêu Lạc tựa hồ muốn nhũn ra, như đang rơi vào một cái đầm lầy, càng ngày càng chìm sâu mà bản thân lại vô lực phản kháng.

Cậu nổi da gà, vung tay đánh rớt hai bàn tay của Sở Nam Phong, lòng loạn cào cào:

“Đã bảo không có gì, anh đừng tự tiện phỏng đoán. Thay vì đoán xem tôi đang nghĩ gì thì sao anh không đoán là thứ ô uế mất dạy nào đã gây ra rắc rối này đi?”

“Thì tôi đang chuẩn bị hỏi cậu đây.”

Sở Nam Phong đút tay vào túi áo khoác, bàn tay từ từ nắm lại như muốn lưu lại xúc cảm vừa rồi đến vĩnh viễn.

Tiêu Lạc híp mắt cười tinh quái: “Sếp à, anh nhận ra người của chúng ta bị vây khốn trong mộng mà không biết nguyên nhân gây ra sao?”

Sở Nam Phong búng cái chóc lên trán Tiêu Lạc: “Tôi muốn biết ý kiến của cậu, xem thử có giống với thứ tôi nghĩ tới không.”

“Vậy thì anh có nghĩ tới Thực Mộng Ma không?” Tiêu Lạc uất ức xoa xoa chỗ bị búng đã ửng đỏ, nói. “Nếu là tang thi gây ra thì kết quả mọi người đã bị gặm sạch cả đám không chừa một mẩu xương rồi, đâu còn nằm thẳng cẳng ở đây mà ngủ với mơ như vầy.”

Sở Nam Phong trầm ngâm một hồi, rồi cũng gật đầu đồng ý với cậu. “Thực Mộng Ma hình như chỉ thích sống ở vị diện cấp cao. Còn thực mộng ma này hẳn đi từ nơi khác mà vào, không phải do phiến không gian này sinh ra. Nên tôi cảm thấy thật sự rất kì quái. “

Tiêu Lạc hai mắt mở lớn, kinh ngạc: “Anh cũng biết đến sự tồn tại của đa vị diện nữa hở? Mấy thứ này cũng là cái người kia nói cho anh sao?” (Vị diện = không gian)

Sở Nam Phong gật đầu, thẳng thắn bộc bạch: “tôi đã tiếp xúc với tu luyện từ trước khi mạt thế hạ xuống. Mấy thứ này đọc được trong sách.”

“Thật luôn? Vậy làm sao mà anh tu luyện được. Theo tôi biết thì trước mặt thế linh khí cực kì mỏng manh, người bình thường mới bắt đầu tu luyện cho dù có dựa vào công pháp cao thâm cũng khó khai linh được chứ nói chi đem linh khí hấp thụ.” Tiêu Lạc tò mò hỏi.

Khi người bình thường muốn bắt đầu tu luyện phải trải qua một bước gọi là khai linh, gọi khác là cảm ứng linh khí.

Trước đây Tiêu Lạc cũng từng trải qua, phải ngồi bất động mất mấy ngày mới đem cái linh khí kia cảm ứng được. Chỗ cậu khai linh lúc ấy linh khí nhiều hơn cái vị diện này trước khi mạt thế bùng phát.

Cái vị diện này hiện tại không có gì để nói nhưng trước mạt thế quả thật là một vùng khỉ ho cò gáy chính chuyên. Dân tu luyện giả nhìn thấy đều phẩy tay: chê!

Vậy mà trong điều kiện eo hẹp cằn cỗi đó cũng có thể mọc lên bông hoa Sở Nam Phong.

“Linh khí đúng là mỏng manh, nhưng vẫn có một số nơi đủ dùng, không quá khó khăn. Cái tên sư phụ kia của tôi đến từ một không gian khác, sau khi ném loạn cho tôi một đống sách liền biến mất, tôi không biết sư phụ hiện tại đang ở đâu. Còn chuyện về Thực Mộng Ma là tôi đọc được từ trong số những cuốn sách đó, thông tin cũng không nhiều lắm.”

“Cái phong cách quất ngựa truy phong vô cùng dứt khoát này sư phụ thối tha nhà tôi cũng có. Lão cũng bỏ tôi đi mất tăm mất dạng. Mà anh có biết sư phụ anh vì sao phải đi không?”

Sở Nam Phong khóe miệng khẽ cong: “lão ta nói có một tên khốn muốn đè lão, tên kia sắp tìm tới rồi, nên lão phải rời khỏi chỗ này.”

Tiêu Lạc đột nhiên trong cậu có một lòng nồng nàn đồng cảm. Cậu tiến lên vỗ vỗ bả vai Sở Nam Phong, nói: “Đồng chí à, không ngờ chúng ta tuy khác vị diện nhưng lại có cùng cảnh ngộ a.”

Sở Nam Phong kinh ngạc: “Sư phụ của cậu cũng bị đè à?”

Tiêu Lạc khóe miệng co rút, nghĩ tới cảnh sư phụ mình bị người khác đè, cậu liền mắc cười. Nhưng khi nghĩ đến lão ta cậu lại cười không nổi nữa. Tiêu Lạc bộc bạch: “Tôi nói sếp nghe, tôi cũng có một người sư phụ, lão ta là một lão đạo sĩ thối tha suốt ngày chỉ biết giở trò troll đệ tử, dạy thì theo kiểu chăn thả tự nhiên, không xứng chức sư phụ, hơn nữa cái nết bị khuyết tật trầm trọng.” lại nói: “Lần đó nếu không phải lão ta vội vàng xé mở cánh cổng không gian, đi tìm tình yêu của lão, tôi vừa hay đứng gần đó cũng không bị cuốn vào không gian hư vô, bị bão không gian xé nát thân thể. Nếu không phải linh hồn của tôi mạnh với có thần khí thủ hộ, lánh kịp vào không gian này thì đã sớm hồn phi phách tán rồi.”

Không ngờ không gian này lại là không gian trong tiểu thuyết. Đây giống như là một không gian được áp đặt sẵn lộ trình, con người trong đó cũng có kết cục đã định sẵn.

Sở Nam Phong nhìn Tiêu Lạc bộ dáng thảnh thơi nói về tai nạn của mình mà đáy lòng như có một bàn tay vô hình vò nát, nhói lên từng cơn.

Mặc dù cậu kể trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế ai cũng cũng có thể mường tượng ra tình cảnh lúc đó hung hiểm đến mức độ nào.

Xé nát cả thân thể cơ mà.

Trên tay đứt một đường nhỏ cũng đã xót lắm rồi.

Hắn không ngờ rằng càng bước dần vào thế giới của cậu lại khiến hắn đau lòng như vậy.

“Có đau không?”

“Hở?” Tiêu Lạc nghoảnh đầu nhìn Sở Nam Phong.

“Tôi hỏi lúc cậu bị xé nát thân thể có đau không?”

Tiêu Lạc bỗng khựng lại, im lặng.

Đang yên đang lành bỗng được người quan tâm hỏi han, nói không cảm thấy gì chính là đồ xạo chó.

Đó cũng là quy luật của tự nhiên. Khi không có ai quan tâm cưng, cưng có thể điềm nhiên như không mà lau máu trên miệng vết thương. Một khi có người hỏi đến rồi, cưng chỉ muốn đem mọi ủy khuất phải chịu phóng đại lên trăm ngàn lần. Đơn giản vì có chỗ dựa để cưng được một phen thỏa sức yếu đuối, không cần gồng mình chống chịu một cách mệt mõi, tỏ ra mạnh mẽ gai góc nữa.

Đầu óc Tiêu Lạc lúc này có hơi ù ù cạc cạc, không hiểu sao mình lại đi kể mấy chuyện này. Cậu nhận ra lúc này mình không nên thoải mái tám chuyện như vầy mà nên làm chính sự nới đúng. Đám người Kình Thiên với mấy người trong tổ sống sót còn đang nằm mơ kia mà. Còn cái con Thực Mộng Ma kia cũng không phải hàng trưng bày hay diễn viên quần chúng đâu.

Đây hông phải lúc so deep đâu....

Tiêu Lạc phất phất tay, ôn thanh nói: “Đau hay không không quan trọng, giải quyết con Thực Mộng Ma này đi rồi tính ha.”

Tiêu Lạc chẳng thấy đau gì ngoài thấy hơi đau trứng, mịa nó phó bản thực mộng ma này đâu có trong nguyên tác a.

Cái hố chà bá này nói muốn sụp là sụp liền luôn hở?

Cơm trưa của nhân vật hy sinh còn chưa nhận được mà đất diễn đã tăng lên rồi, đây đơn giản là bóc lột sức lao động mà.

Thực Mộng Ma, cái tên biểu thị luôn sở trường của ma vật này - ăn giấc mơ. Loại này không đủ gây nguy hại đến tính mệnh con người, nhiều khi nó còn có lợi khi mà ăn sạch ác mộng của con người, giúp con người có giấc ngủ ngon hơn. Nhưng đôi khi nó còn ăn sạch luôn cả mộng đẹp, mộng vui, mộng xuân của người ta.

Con người luôn để ý mấy cái xấu của người khác hơn là cái tốt nên vì cái tật ăn bạ uống bậy này của Thực Mộng Ma mà khiến cho nó không ai thèm thương, oan ức hơn cả Đậu Nga.

Loại ma vật này thông thường chỉ sống ở những không gian trung cấp và cao cấp, không gian cấp thấp này tuy đang phát triển nhưng chưa đủ trình để nó nhòm ngó tới. Nên việc có Thực Mộng Ma xuất hiện ở đây chính là một biến số kì lạ.

Tiêu Lạc đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay sang Sở Nam Phong hỏi: “Có phải sư phụ của anh rời đi cách mạt thế không lâu đúng không?”

Sở Nam Phong: “đúng vậy, khoản nửa năm trước mat thế.”

“Vậy đúng rồi” Tiêu Lạc búng tay cái chóc: “Tôi cũng đến đây vào nửa năm trước mạt thế. Tôi đoán sư phụ của anh lúc rời đi đã phần nào làm cho phiến không gian này bị suy yếu. Khi tôi bị rơi vào không gian hư vô, cũng nhìn thấy mấy không gian khác gần đó, nhưng kết giới của chúng quá cường trong khi thực lực của tôi lúc đó bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có không gian này có một lỗ hỗng trên kết giới nên tôi mới vào được. Đó chính là lỗ hổng do sư phụ của anh tạo ra. Hẳn Thực Mộng Ma cũng thừa lúc kết giới chưa hồi phục hoàn toàn đó mà dùng cách thức giống tôi lẻn vào.” Cậu nhún vai: “Trừ trường hợp tu vi của thực mộng ma này ở cấp 10 - Thánh cấp.”

Cường giả cấp 10 có khả năng xuyên qua kết giới không gian. Muốn vào lúc nào thì vào, không cần thừa lúc kết giới bị suy yếu để lẻn vào.

Tiêu Lạc nghiên đầu: “Lại nói thông thường rất ít tên Thực Mộng Ma cấp 10 nào rãnh rỗi chạy tới nơi khỉ ho cò gáy như này ăn giấc mộng. Ở không gian cao cấp hơn, ăn giấc mộng của tu luyện giả cao cấp thuận tiện ăn trộm thêm chút linh khí chẳng phải càng mỹ vị sao? Hơn nữa cấp 10 không phải loại đại trà, hàng hiếm của lạ không dễ gì bắt gặp.”

Tiêu Lạc nói xong còn gật gù vài cái, tự thán phục bản thân. Ai nha thật là sảng khoái.

Mấy kiểu lời thoại của cao nhân, dẫn đường chỉ lối để nhân vật chính tìm ra hướng đi chân lí như này quả thật làm cho người ta thấy sướng a.

Sở Nam Phong không nói gì, chỉ nhìn cái đầu đang gật của Tiêu Lạc, đuôi tóc lắc tư như môt cọng lông vũ quét qua, đem lồng ngực cọ đến nhột.

Tiêu Lạc hưng phấn bắt đầu đem thần thức của mình phóng ra, khoanh vùng khu vực dừng chân của đoàn xe cùng vùng phụ cận. Trong phạm vi này một ngọn cỏ lay cũng không thoát khỏi sự quan sát của cậu.

Sau một hồi quan sát, Tiêu Lạc khóe miệng khẽ cong, đáy mắt lóe lên tia thả lỏng: “Quả nhiên như tôi đoán, con Thực Mộng Ma này chưa tới cấp 10. Chỉ mới cấp 5, vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát được.”

Nếu nó cấp 10 thật thì chỉ còn cách núp trong không gian thôi.

“Nó núp trong lùm kia.” Tiêu Lạc chỉ tay về một hướng, nổ cái địa chỉ cho Sở Nam Phong.

_____________________

hôm nay thi một môn đề mở, chép bài mỏi tay quá nên nhanh trí nộp luôn bài để khỏi chép nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.