Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 99: Chương 99: Chương 98




Sau đó, mấy người Cảnh Lâm cùng Thi lỗi đi tới ruộng thí nghiệm.

Tạm thời để các nhà nghiên cứu liên quan đến nông nghiệp trong ruộng tránh đi chỗ khác, Thi Lỗi cũng dự định tự giác rời đi, nhưng Cảnh Lâm lại nói không cần, có thể lưu lại nhìn.

Thi Lỗi nở nụ cười, đang ước gì được lưu lại đấy.

Cảnh tượng Cảnh Lâm bày trận lúc trước hắn đã được nghe các anh em thủ hạ tỉ mỉ thuật lại, thái độ tự giác cũng là để bày tỏ cho Cảnh Lâm biết, biểu thị chính mình sẽ không có bất kỳ sự hiếu kỳ gì đối với phương pháp của cậu, là tuyệt đối tín nhiệm.

Cảnh Lâm đại khái bỏ ra hơn một giờ, mới bố trí xong toàn bộ Tụ Linh trận cho các đồng ruộng trống không bên trong, những mảnh đã trồng mọc mầm rồi thì cứ để đấy để căn cứ tiếp tục dùng nghiên cứu thí nghiệm.

Sau khi nghe Cảnh Lâm nói đã xong, Thi Lỗi phục hồi lại tinh thần từ bên trong khí tràng Cảnh Lâm bày trận huyền diệu vừa nãy, sau đó kêu người bên ngoài vào cả đi, hắn tò mò quan sát một chút ruộng thí nghiệm không có thay đổi gì so với vừa nãy, vạn phần thành khẩn nói cám ơn với Cảnh Lâm.

Đám Cảnh Lâm ở lại căn cứ ăn cơm trưa mới rời khỏi.

Thời điểm trải qua nhà Long Chương, đám Cảnh Lâm dừng lại.

Trong xe còn có một bao tải ngô, là Cảnh Lâm cố ý lưu lại. Bí mật nhỏ của Giun Bảo Bảo nhà Long Chương chỉ có cậu và Nghiêm Phi biết, muốn Long Chương hợp tác với bọn cậu, chung quy phải lấy ra chút thành ý.

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi trực tiếp gõ cửa nhà Long Chương.

Long Chương đang ngủ trưa, lúc nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống, cái đầu vò một mớ như ổ gà, gương mặt mê man, cậu dụi dụi mắt: “Sao các anh lại đến đây?”

Nghiêm Phi ngẩng đầu, nói: “Có thể cho chúng tôi vào hay không?”

Long Chương cau mày: “Có chuyện gì, nói luôn không phải giống nhau sao.”

Cảnh Lâm dùng thanh âm chỉ có mấy người nghe được nói: “Còn nhớ lúc trước chúng tôi mượn cậu dùng Giun Bảo Bảo không? Vì lấy lòng một đứa nhóc nhà tôi, mà nó mang về một đống đất đen dính nhớp nháp.”

Long Chương biến sắc mặt, cúi đầu liếc nhìn Giun Bảo Bảo ngốc hồ hồ đứng bên chân cậu, quay đầu lại nhìn Cảnh Lâm: “Không hiểu anh đang nói gì.”

Nhìn chung quanh không ai, Cảnh Lâm ném bao tải chứa ngô trong tay cho Long Chương, kêu cậu tiếp lấy, “Mở ra nhìn.”

Long Chương một phát bắt được bao tải, mở ra liếc nhìn vào bên trong, thấy bên trong trơ trọi vài cái bắp ngô, lông mày khẽ nhúc nhích, hỏi Cảnh Lâm: “Đây là ý gì?”

Cảnh Lâm nói: “Cậu có bí mật nhỏ, tôi cũng có, chúng ta hợp tác, thế nào?”

Long Chương vuốt ve Giun Bảo Bảo tựa trên đùi cậu, trầm mặc không nói. Hai người Cảnh Lâm cũng không thúc giục, đợi gần ba phút, Long Chương rốt cuộc mở miệng, đáp: “Được.”

Long Chương rất nhanh xuống lầu, mở cửa để hai người Cảnh Lâm vào phòng.

Đồ dùng đồ trang trí trong nhà Long Chương rất ít, Long Chương nói cha con bọn cậu trước đây vẫn luôn sống ở trên tỉnh, cậu đi học, cha cậu đi làm, rất ít trở về, cũng là lúc loạn cả lên chưa được mấy ngày mới chạy về quê, cùng những người xung quanh không quá thân quen, vừa vặn nhà ngay mặt đường lớn nên tính an toàn thấp, vì vậy vẫn luôn đóng kín cửa sinh sống.

Long Chương trực tiếp dẫn bọn cậu đi tới tầng hầm.

Vừa tiến vào tầng hầm, Nghiêm Phi liền không nhịn được huýt sáo một cái.

Mấy người cảm giác tựa như tiến vào một công viên sinh thái nhỏ, bên trong có thật nhiều khối ruộng, bên trên trồng đủ loại rau dưa, có các loại lúa nước ngô sắn mà bọn cậu quen thuộc, cũng có một ít thực vật thấp bé hoặc dây leo mà bọn cậu chưa từng thấy. Mặc dù ở tầng hầm, nhưng bên trong không hề bí bách gì, ngược lại không khí so bên ngoài còn tươi mới hơn rất nhiều, gần bằng với Tụ Linh trận Cảnh Lâm bố trí trong thôn rồi.

Long Cương đối với mấy người mà con trai dẫn vào, cho dù đối phương là Cảnh Lâm đã gặp qua mấy lần, cũng vẫn cực kỳ không đồng tình, ông đứng một bên, sắc mặt không thay đổi, đáy mắt nồng đậm sự phòng bị.

Mãi đến tận khi Long Chương đem mấy bắp ngô từ trong bao tải Cảnh Lâm cho kia ra, nói với ông nguồn gốc của chúng, sắc mặt ông mới dễ nhìn hơn chút.

Long Chương cầm bắp ngô trên tay thưởng thức một hồi, hỏi Cảnh Lâm: “Bí mật của anh là trận pháp có thể cho cây trồng thu hoạch được sao? Anh muốn hợp tác như thế nào?”

Cảnh Lâm đi đến trước cây thực vật có chút giống với cây cà chua, nhìn bên trên treo những chuỗi quả chỉ lớn chừng ngón cái, cậu chỉ vào một quả màu đỏ trông như đã chín hỏi Long Chương: “Chín sao?”

Long Chương đáp: “Chín.”

Cảnh Lâm liền không chút khách khí trực tiếp hái xuống ăn, sau khi cẩn thận cảm nhận mùi vị, nói với Long Chương: “Mùi vị tạm được, không ngon như loại cây hiện tại trong nhà tôi, lượng linh khí chứa trong thịt quả cũng ít hơn. Đương nhiên loại cây này nhà cậu ngon hơn đời một, nhưng so sánh với những cây của nhà tôi thì vẫn chưa thể bằng, dù sao cây này nhà cậu cũng chỉ có thể xem như cà chua đời hai, cây nhà tôi hẳn phải cà chua đời bốn rồi.”

Cảnh Lâm nghĩ tới hợp tác, đơn giản chính là nhận được cho phép để Giun Bảo Bảo trợ giúp thôi, để đất đai trên diện rộng lần thứ hai biến dị, sau đó trồng trọt cây trồng, chất lượng thu hoạch cao hơn, số lượng nhiều hơn, nâng giá trị sử dụng của chúng nó lên mức cao hơn nữa.

Phòng nghiên cứu thủ đô có thể cải tạo ra ô tô, nhất định sẽ khiến người ta đổ xô tới. Vậy cậu ở đây, có phải cũng có thể thông qua con đường cây trồng này chiếm trước chút tiên cơ hay không, chuẩn bị một cái đường lui cho chính mình và người thân.

Long Chương không hiểu cái gì là đời hai đời bốn, có điều cậu nghe hiểu hai chữ trong đó, linh khí.

Lúc nói chuyện phiếm với Tào Tam Gia từng biết được, thế giới này biến thành như vậy, chính là do đột nhiên xuất hiện linh khí, những linh khí đó xuất hiện cho đến nay chỗ xấu nhiều hơn chỗ tốt, nhưng đối với cậu – kẻ ở tận thế được hưởng lợi này, thì chỗ tốt nhiều hơn tai hại.

Những kẻ tu đạo trường sinh như Ngụy Chân kia, không phải cũng dựa vào linh khí sao? Ngay cả Giun Bảo Bảo nhà cậu, cũng là tại lúc linh khí kích phát mới phát sinh biến dị, sau đó xuất hiện bên cạnh cậu.

Trong lúc Long Chương đăm chiêu, Cảnh Lâm trực tiếp ở bên cạnh cậu vẽ bùa Hư không, vẽ vài tờ trận phù Tụ Linh trận.

Lúc đó trong lần hành động diệt hoa, cậu từng thấy Cảnh Lâm bày trận, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Lâm vẽ bùa, nhìn trận phù lơ lửng trên không trung lóe lên những đường vân dịch chuyển màu vàng, trong mắt Long Chương xẹt qua một tia ánh sáng.

Cảnh Lâm thương lượng cùng Long Chương: “Một trận pháp đổi một đám bùn đen của Giun Bảo Bảo, thế nào?”

“Thành giao!”

Giun Bảo Bảo lấy đất đá làm thức ăn, kỳ thực cũng chỉ là một loại đồ trên thực đơn của nó mà thôi, bùn đen cũng là một món trong thực đơn của nó. Cũng không phải mỗi ngày nó đều đi tìm bùn đen, thỉnh thoảng bản thân có yêu cầu mới đi ra ngoài, mỗi lần trở về sẽ không quên chuẩn bị một chút cho hai cha con Long Chương, tuy rằng chưa từng thấy hai người Long Chương ăn, nhưng biết bọn cậu có được ắt có chỗ hữu dụng, nên thói quen này từ trước tới nay không hề ngừng nghỉ.

Những bùn đen này cụ thể có thành phần gì Long Chương cũng không biết, cậu chỉ biết những bùn đen đó phải ở địa phương được giấu rất sâu dưới lòng đất mới có, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Long Chương bảo Cảnh Lâm trước tiên giúp nhà cậu bố trí trận pháp trong tầng hầm ngầm, còn muốn cùng đám Cảnh Lâm đồng thời vào trong thôn xem tình hình thế nào, không thể để người ta đến nhà mình thăm quan còn bản thân lại không biết tình huống nhà người ta như thế nào được.

Vì vậy lúc đám Cảnh Lâm trở về, dẫn theo cả Long Chương và Giun Bảo Bảo, Long Cương theo lệ thường ở nhà trông nhà.

Sau khi vào thôn, Cảnh Lâm trực tiếp dẫn Long Chương và Giun Bảo Bảo tới nhà mình, để Triệu Chí Văn mời Mã Nhân Thiện tới đây.

Nếu để lại đường lui cho mình, Cảnh Lâm đương nhiên sẽ không ngốc hề hề chỉ lưu một con đường nhỏ khi đi luôn phải nơm nớp lo sợ. Cậu muốn đem những cây trồng có thể ăn thông thường trong thôn chậm rãi phát triển thành linh thực trong miệng Chu Nhân, chỉ có người một nhà mình gieo trồng, quá ít, cũng không thuận lợi cho phát triển về sau, nếu cùng người trong thôn đồng thời thực hiện thì sau đó mới thuận tiện hành động.

Cậu không chỉ muốn lôi kéo Long Chương hợp tác, Tào Tam Gia cũng là đối tượng tiếp theo của cậu, thậm chí cả Thi Lỗi, Hạng Trạch Hoa vân vân, chỉ đến khi người cưỡi trên con thuyền này càng ngày càng nhiều, vì không để cho thuyền lật cũng như có thể đi tới nơi xa hơn trên đại dương, thì bọn cậu càng phải đồng tâm hiệp lực giữ gìn con thuyền.

Long Chương một đường theo Cảnh Lâm tới nhà cậu, sau khi bước vào cửa liền nói: “Thôn các anh thật đúng là thiên đường chốn nhân gian a.”

Cảnh Lâm cười nhẹ một cái, “Miễn cưỡng xem như thế ngoại đào nguyên đi, nhưng một khi bị kẻ tâm tồn bất chính biết, liền có thể sẽ bị hủy diệt.”

Long Chương cực tán thành gật đầu, đừng nhìn cậu sống những ngày tháng thoải mái sau tận thế, mà quên trong nhà cậu cũng đồng dạng ẩn giấu bí mật như lưỡi đao treo trên đỉnh đầu vậy, lo lắng cho ngày nào đó bị người phát hiện, dây thừng đứt đoạn đao cũng rơi xuống.

Trong nhà, Nhạc Nhạc lúc này đang dẫn mấy bạn nhỏ khác học sách nhận chữ, Cảnh Lâm quá bận, mỗi ngày chỉ có thể cùng Nghiêm Phi dành ra chút thời gian dạy bé nhận chữ, học một ít tính toán, thời điểm khác hầu như đều do chính bé tự ôn tập tự học, bởi vì bé quá tự giác, luôn kiên trì dẫn theo đám Tố Trinh mỗi ngày cùng bé đồng thời học, nên Tố Trinh trở thành một đứa duy nhất trong nhóm có thể đuổi kịp tiến độ học tập của Nhạc Nhạc.

Giun Bảo Bảo vừa nhìn thấy Tố Trinh nằm nhoài bên bàn trà, liền làm nũng xông tới, mãi đến tận lúc Tố Trinh giương lên cái đuôi sáng ơi là sáng to ơi là to uy hiếp, Giun Bảo Bảo đại khái còn nhớ cái đuôi roi mà Tố Trinh cho nó ăn lúc trước, liền nhất thời phanh gấp.

Long Chương lập tức biết được kẻ mà hồi trước Giun Bảo Bảo lấy lòng là ai, có điều cậu cũng phải nhìn Tố Trinh nhiều thêm mấy lần, tuy hình thể có chút đáng sợ, nhưng xác thực nó là một con rắn cực kỳ đẹp.

Tiểu Hắc Long nằm ườn trên bàn trà, nhìn thấy Giun Bảo Bảo đen ngòm, tò mò nhìn chăm chăm nó nhìn tới nhìn lui. Nhận phải sự lạnh nhạt chỗ Tố Trinh, Giun Bảo Bảo chỉ chớp mắt liền thấy được Tiểu Hắc Long. Nó ngẩn người, chắc cảm thấy hai con cùng màu da, nên Giun Bảo Bảo lập tức cảm thấy thân cận với Tiểu Hắc Long, thay đổi phương hướng chạy về phía Tiểu Hắc Long.

Tiểu Hắc Long cũng không bài xích, trực tiếp nhảy lên đầu Giun Bảo Bảo, vững vàng nửa đứng ở bên trên, giương cao đầu, dáng dấp vô cùng uy phong.

Được, vật cưỡi mới.

Bên này, sau khi Long Chương chú ý tới những con thú biến dị khác, có chút giật mình. Bởi vì Cảnh Lâm chưa từng nhắc qua, vì thế Long Chương cũng không biết nhà Cảnh Lâm lại có nhiều biến dị thú như vậy, hơn nữa mỗi con nhìn qua đều cực kỳ không hề đơn giản.

Nhìn thấy trong nhà tới người lạ, Nhạc Nhạc lập tức thu dọn sách giáo khoa, lễ phép chào một tiếng “Chào anh ạ”, liền giải tán đám bạn nhỏ bên cạnh bàn trà, miễn hù phải người khác.

Long Chương ngồi xuống sô pha, Cảnh Lâm đơn giản giới thiệu đám trẻ nhỏ trong nhà, lúc này, Triệu Chí Văn cũng mang Mã Nhân Thiện tới rồi.

Nghiêm Phi bưng tới một đĩa cà chua biến dị được cắt thành múi, vẫn còn tỏa ra hơi lạnh mỏng manh, đặt lên bàn trà, đối với Long Chương và Mã Nhân Thiện ra dấu mời, “Nếm thử xem.”

Đầu óc Mã Nhân Thiện vẫn còn mơ hồ, Triệu Chí Văn gọi ông đến chỉ nói Cảnh Lâm có việc muốn thương lượng với ông. Cà chua biến dị trên đĩa ông đã từng trông thấy trong khối đất trồng rau trước cửa nhà Nghiêm Phi, bởi vì bộ dáng thay đổi, hơn nữa vẫn luôn sinh trưởng từ năm trước đến năm nay, nên mọi người không biết có thể ăn được hay không, do đó mấy đứa nhỏ nghịch ngợm hay gây chuyện trong thôn, cũng không dám lén lút hái ăn. Bây giờ nhìn tới, tâm Mã Nhân Thiện nghĩ: a, hóa ra có thể ăn.

Long Chương không khách khí, trực tiếp vươn tay cầm một múi ăn, Mã Nhân Thiện cũng cẩn cẩn thận thận cầm một múi.

Người trong thôn đã từng ăn quả mâm xôi, ăn quả của cây có lá cách nhiệt, hai thứ quả này bên trong đều chứa lượng linh khí rất nhỏ, vì thế Mã Nhân Thiện đối với cảm giác linh khí vào bụng cũng không còn xa lạ, chỉ có điều cùng so sánh với cà chua biến dị, thì hiệu quả ấm áp nong nóng sau khi vào bụng kia quá rõ ràng.

Long Chương gần một năm mỗi ngày ăn lương thực được trồng ra từ đất đai biến dị, dù cho cậu đối với linh khí không có sự lý giải bằng đám Cảnh Lâm, nhưng cái cảm giác đó cậu đồng dạng không xa lạ gì, vừa vào miệng cậu khỏi cần so, liền biết cà chua biến dị này so với cây cậu trồng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Một đĩa cà chua biến dị, Long Chương ăn hơn nửa, trong lúc đó đút cho Giun Bảo Bảo mấy múi. Mã Nhân Thiện cảm thấy thứ này ăn quá ngon, mặc dù ông là kẻ lãnh đạo thôn nho nhỏ không có kiến thức gì, nhưng vẫn biết vật này khẳng định không tầm thường, vì thế ăn xong hai khối không thể tiếp tục không biết ngại mà lấy thêm nữa.

Sau khi ăn xong, Long Chương xoa miệng một cái, nếu như nói lúc trước cậu còn có chút chần chờ, thì sau khi ăn cà chua biến dị này, cậu đối với chuyện cùng nhau hợp tác, ngược lại ôm chút chờ mong.

Chuyện Cảnh Lâm dẫn về một người xa lạ cùng con giun đất biến dị người trong thôn đã gặp lúc trước, bởi vì nhân viên canh gác nhìn thấy, nên trong chốc lát liền truyền khắp toàn bộ thôn, bọn họ biết Mã Nhân Thiện cũng đã đến, mấy người ở trong nhà Cảnh Lâm tới chạng vạng mới ra ngoài.

Mã Nhân Thiện đi ra từ nhà Cảnh Lâm, vẻ mặt vẫn như bình thường, nhưng cẩn thận quan sát là có thể phát hiện trong đôi mắt ông tất cả đều là thần thái hưng phấn. Một đường về nhà, có thôn dân tò mò hỏi ông ở nhà Cảnh Lâm làm gì, nhưng ông cực kỳ giữ vững sự bình tĩnh, chỉ lắc đầu, cái gì cũng không tiết lộ với người trong thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.