Lúc Long Chương rời đi, có nói đến tối sẽ bảo Giun Bảo Bảo đưa đất bùn đen tới.
Vì thế ngay tối hôm đó, sau khi ăn xong, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền ngồi xổm bên cây óc chó, nơi này đã từng bị Giun Bảo Bảo đào một cái động rồi, có điều đã sớm bị bọn cậu lấp kín lại.
Hai người đợi chưa được bao lâu, thì mặt đất trước mắt liền nhẹ nhàng động mấy cái, cứ động đậy như thế mấy lần, một cái đầu to đùng vọt ra ngoài.
Cảnh Lâm nhìn đầu của Giun Bảo Bảo bị phình to ra, so với lần đầu nhìn thấy còn to hơn, liền biết Giun Bảo Bảo mang đến rất nhiều đất bùn đen.
Nghiêm Phi nhanh chóng cầm cái chậu nhựa đưa tới trước mặt Giun Bảo Bảo, chờ sau khi nó phun ra toàn bộ đất bùn đen, thì cũng vừa vặn tràn đầy một chậu.
Sau đó Cảnh Lâm cầm ra một quả cà chua biến dị cho Giun Bảo Bảo, dặn nó lúc trở về cẩn thận chút.
Giun Bảo Bảo liền cọ cọ tay Cảnh Lâm, ngậm theo quả cà chua biến dị lên đường trở về.
Giun Bảo Bảo tự có phương pháp đi đường riêng, cho nên đối với sự an toàn của nó Cảnh Lâm cũng không quá lo lắng, nếu không phải vậy Long Chương cũng sẽ không để Giun Bảo Bảo một mình tới đây.
Cảnh Lâm tạm thời trước cất đất bùn đen đi, đợi ngày mai rải lên trên đất trồng rau.
Đêm, lồng phòng hộ thần thức của Cảnh Lâm rốt cuộc có tiến triển!
Thần thức thả ra không hề còn trong trạng thái phát tán nữa, giống như hình dung của Nghiêm Phi ở thời điểm đó, tựa cái vỏ trứng bao bọc toàn thân cậu vào bên trong, tuy rằng chỉ giữ được trong nháy mắt, nhưng luyện tập đã lâu như vậy, rốt cuộc cũng thành công.
Hơn nữa, nhờ vào đó mà đối với việc khắc trận pháp vào trong ngọc, Cảnh Lâm cũng có bước tiến triển đầu tiên.
Đây thực sự là niềm vui bất ngờ, tuy không biết được có làm nên chuyện gì hay không, nhưng tốt xấu cũng có phương hướng để bắt đầu rồi.
*
Hôm sau trời vừa sáng, Cảnh Lâm chia đám bùn đất đen kia thành mấy phần, tưới lên trên những khoảnh đất trồng rau nhà mình, sau đó lại dùng đất bình thường lấp lại, chờ đến mấy ngày nữa chúng nó bị đất đai tự động hấp thu, đến xem kết quả biến dị là được rồi.
Không quá lâu, Mã Nhân Thiện gõ vang chiêng đồng, nay đã giao ước trước là ngày thành lập tiểu đội võ thuật của thôn. Toàn bộ người muốn tham gia đều đến chỗ Mã Nhân Thiện đăng ký, về sau trong thôn có chuyện gì hoặc muốn đi ra ngoài làm gì, người đã đăng ký trong danh sách nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đều phải tham gia, bị thương thì có phí thương tích, chẳng may chết thì người nhà cũng sẽ nhận được sự sắp xếp thích đáng, đương nhiên quyền lợi có được, cũng là căn cứ công lao của cá nhân để phân phối.
Mà trong tiểu đội này, Nghiêm Phi chính là đội trưởng, Cảnh Lâm là đội phó, công lao của hai người ngay từ khởi đầu đã cao hơn những người khác rồi.
Về mặt địa điểm huấn luyện, thì chính là khối đất trống trước xưởng gia công.
Toàn bộ gia đình Ngô Đại Hưng còn bị giam giữ ở bên trong. Sau khi toàn gia đình này vừa mới bị giam lại, tất cả lương thực nhà ông ta đều cho đi sung công rồi. Mới đầu còn ầm ĩ đòi thả bọn họ ra ngoài, hết đập phá rồi đến mắng chửi, nhưng cánh cửa nhốt bọn họ kia lại làm bằng sắt thép, song sắt cửa sổ cũng thế, cho dù bọn họ giở trò gì cũng không thể phá ra được.
Cơm canh cung cấp cho bọn họ vẫn luôn do nhà Mã Nhân Thiện đưa, hai ngày đầu, người nhà này còn cười nhạo Ngũ Ngọc Quỳnh – vợ của Mã Nhân Thiện – tới đưa cơm, bọn họ nói tựa như làm ông chủ vậy, mỗi ngày chẳng cần động tay động chân vẫn có cơm ăn. Có điều qua mấy ngày sau thì không còn chịu nổi nữa, bởi vì mỗi ngày đều là bát cháo kèm dưa muối, tuy sẽ không bị đói bụng nhưng mùi vị không ngon chút nào. Hơn nữa địa phương giam giữ bọn họ, ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều gói gọn trong một gian phòng, vì sợ nóng chết người, nên trên mái gian phòng giam giữ bọn họ đã rải một tầng lá cách nhiệt rồi, tuy nhiệt độ không quá cao, nhưng mùi hương bên trong, thực sự là một lời khó nói hết.
Ngày đầu tiên lúc tiểu đội võ thuật đến tập hợp chuẩn bị huấn luyện trước xưởng gia công, người nhà họ Ngô nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức khóc ròng hướng về phía mọi người nhận sai.
Nhưng đã muộn, không có một ai đồng cảm với bọn họ, tất cả mọi người chỉ còn chờ thời cơ thích hợp, sẽ đuổi toàn gia đình này ra ngoài.
Đến xưởng gia công cũng không chỉ có mỗi người của tiểu đội võ thuật, còn có vài bác gái cô dì, ông lão bà lão, cùng với vài đứa nhóc chưa tới mười tuổi trong thôn. Thời điểm Nghiêm Phi làm mẫu dạy những người khác, đám trẻ con cũng khoa tay múa chân theo.
Nhìn thấy những đứa trẻ kia, Cảnh Lâm liền gọi Nhạc Nhạc ra, để nhóc dẫn đầu hướng dẫn chúng luyện tập.
Nhạc Nhạc tiếp xúc rất ít với trẻ nhỏ trong thôn, hiện tại mỗi gia đình lại còn quản chặt đứa nhỏ nhà mình không cho tùy ý ra ngoài chạy loạn nữa, cũng vì thế mà đám con nít thấy Nhạc Nhạc – so với bọn chúng còn nhỏ tuổi hơn – đánh võ với dáng vẻ cực uy phong mà lại oách xà lách, quả thực để bọn chúng phục sát đất. Từng đứa từng đứa học theo hết sức chăm chú, có hình có dạng, thậm chí vài đứa nhóc còn làm động tác chuẩn hơn so với người lớn nhà mình.
Từ đó, mỗi ngày ngoại trừ người canh gác, những người lớn trẻ nhỏ này đều đúng giờ đến điểm danh trước xưởng gia công, thế hệ trước có nhàn rỗi, cũng thi thoảng theo tới so tài so chiêu, động tác tuy không đúng lắm, nhưng đánh vài quyền rèn luyện thân thể thì cũng tốt.
Chẳng lâu sau, Khúc Chính Siêu tới thôn đám Cảnh Lâm, ngoại trừ đưa những cây nỏ đã làm tốt cho cậu, anh ta còn thông báo tình huống ruộng lúa mì thí nghiệm nữa.
Lúa mì đã nảy mầm bình thường, đợi một thời gian nữa sau khi chúng đâm chồi, những nhà nghiên cứu sẽ hạ nhiệt độ nhân công, bởi vì lúa mì tại nơi đây đều là lúa mì vụ đông, nếu như không chịu rét, thì sẽ chỉ sinh trưởng mà không nở hoa, hoặc là nở hoa quá muộn, trực tiếp dẫn đến hiện tượng sụt giảm sản lượng thậm chí là tuyệt thu, do đó nhất định phải cho chúng trải qua điều kiện thời tiết của mùa đông, sinh trưởng trong một khoảng thời gian nhiệt độ thấp, thì nụ hoa mới có khả năng nhú ra nở rộ. Ruộng thí nghiệm đã được cách nhiệt, nhiệt độ tương đối ấm áp, đối với lúa mì mà nói thì điều kiện cần đúng tại giai đoạn mùa xuân, nếu không thỏa mãn được yêu cầu “Xuân hóa” của chúng nó, thì dần dà về sau sẽ không có cách nào sinh trưởng bình thường được.
Có điều các nhà nghiên cứu cũng chia tách chúng ra, để quan sát xem lúa mì không trải qua đông có thể nở hoa cho thu hoạch hay không, dù sao hiện tại cũng đã trở thành một thế giới thần kỳ rồi.
Đợi tới lúc Khúc Chính Siêu chuẩn bị rời đi, Cảnh Lâm ôm ra một đống xương cốt động vật, những thứ này đều là các loại móc câu chân răng lớn… của con rết sau khi bị giết rồi bị người thôn bọn cậu lấy xuống phân chia ra, giữ lại làm vũ khí, vốn định để người trong thôn tự thân vận động tự làm, nhưng không có người biết rõ nên còn phải chậm rãi nghiên cứu, mà hiện tại đã hợp tác cùng Thi Lỗi rồi, vì thế Cảnh Lâm liền mặt dày kính nhờ đối phương làm giúp.
Đương nhiên, khẳng định không phải là làm không công, Cảnh Lâm tại chỗ vẽ năm tấm bùa Phòng Ngự hư không, giao cho Khúc Chính Siêu để anh ta mang đi, một lá cho chính anh ta, một lá cho Phương Á Châu, ba lá còn dư lại đưa hết cho Thi Lỗi.
Khúc Chính Siêu chẳng chối từ, trái lại anh ta còn kêu Cảnh Lâm vẽ thêm hai tấm, mang cho ông của mình, hiện tại anh ta không có thứ gì cả, chờ sau này có rồi, sẽ báo đáp lại sau. Vì vậy Cảnh Lâm vẽ luôn hai tấm nữa, lúc này Khúc Chính Siêu mới rời đi.
Sau đó Cảnh Lâm liền phân chia nỏ vừa tới tay cho ba người anh em khác.
Nghiêm Phi kéo kéo da gân màu vàng trên nỏ, cảm giác dùng ngón tay kéo hoàn toàn không nhúc nhích, y hỏi Cảnh Lâm: “Khúc Chính Siêu có nói cái này làm bằng thứ gì không?” Khác hoàn toàn so với dây cao su tai nghe của bác sĩ mà trước đây bọn cậu dùng.
Cảnh Lâm đáp: “Gân của động vật biến dị.”
Xung quanh thị trấn có mấy ngọn núi, Đao ca chính là đàn em của Thi Lỗi sẽ không dựa theo quy định thời gian cụ thể mà dẫn người đi vào một lần, mỗi lần đều săn trở về một ít động vật biến dị. Mới đầu tác dụng của động vật biến dị cũng chỉ để lấp đầy bụng, chờ về sau Thi Lỗi trở lại, biết nhiều nơi khác đã bắt đầu nghiên cứu những cách sử dụng khác của động vật biến dị, nên về sau khi người của căn cứ Thự Quang săn được động vật biến dị đều sẽ rất chú ý, tất cả bộ phận trên cơ thể sẽ không có nơi nào bị vứt đi cả, đều thu thập lại dùng nghiên cứu.
Loại gân dùng làm nỏ này, là lấy xuống từ trên thân của bò biến dị, độ co dãn mười phần, cực kỳ rắn chắc. Chẳng qua lúc kéo căng sẽ phải tốn chút lực, mới đầu không thích ứng được thôi.
Sau đó Cảnh Lâm làm một bia ngắm trên sân thượng nhà mình, có tiền lệ là gai xương rồng đâm thủng tường gạch trước đó, nên lần này Cảnh Lâm chuẩn bị bia ngắm là tảng đá, bốn người cầm hạt đỗ biến dị, đứng xa xa, từng người thay phiên thử cảm giác, thử tay nghề.
Nghiêm Phi nhả ra dây gân, hạt đỗ phóng đi, lấy tốc độ cực nhanh nhắm về phía bia ngắm mà vọt tới, chỉ nghe thấy một tiếng “Keng” thanh thúy, hạt đỗ đánh vào một góc bia ngắm rồi lập tức bị văng ra, chỉ để lại một vết màu trắng trên tảng đá thôi.
“Không trúng hồng tâm.” Nghiêm Phi tiếc nuối nói, “Có điều cảm giác không tồi, uy lực rất lớn.”
Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ tiếp nối, Triệu Chí Văn dùng hạt đỗ làm tảng đá vỡ ra một khối nho nhỏ, Nghiêm Lộ thì lợi hại hơn, trực tiếp bắn ghim hạt đậu vào trong bia ngắm, tiến sau hơn nửa, hoàn toàn không có cách nào moi ra.
Về sau, lúc thi thoảng luyện nỏ, mấy người đều đem toàn bộ hạt đỗ đánh chồng lên trên hạt đỗ nọ, nương theo độ chính xác ngày càng cao, mấy người gần như bách phát bách trúng, thì hạt đỗ đó cũng càng ngày càng khảm sâu vào trong, số lượng hạt đỗ ghim theo vào cũng càng ngày càng nhiều. Rốt cuộc, tại một lần Nghiêm Lộ bắn nỏ, tâm bia ngắm trực tiếp bị bắn xuyên qua, hạt đỗ leng keng leng keng rơi xuống đất, có thể thấy được khí lực của Nghiêm Lộ, uy lực của cây nỏ cùng chất lượng của viên đạn ra sao.
Bốn người không thể làm gì khác hơn là tìm một bia ngắm bằng đá tảng khác.
Có điều mọi người không bằng lòng với chuyện đánh vật bất động, lúc này, các thành viên nhỏ trong nhà liền ra trận.
Da dẻ Ộp Ộp so với các thành viên khác khá là yếu ớt, Tông Tông thì hiện tại chưa nhìn ra phương diện biến dị của nó, tồn tại như vật biểu tượng cát tường. Hình thể Tố Trinh vừa dài vừa lớn, mục tiêu quá rõ ràng, cũng không thích hợp vào trận. Chỉ có Tiểu Hắc Long cùng Quạc Quạc, một nhìn tuy nhỏ, nhưng vảy trên người lại cực kỳ cứng rắn, mà Quạc Quạc vỗ cánh một phát là có thể bật nhảy bay ngắn một đoạn, đủ khả năng linh hoạt, để hai đứa là bia sống luyện tập phi thường thích hợp.
Sau khi trải qua rèn luyện ngắn ngủi, mọi người tìm được sức mạnh hợp lý, bảo đảm hạt đỗ bắn ra sẽ không tạo thành thương tổn cho hai nhóc.
Tiểu Hắc Long vừa nhỏ vừa trơn nhẵn, khả năng chạy trốn rất nhanh, nó dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thì đám Cảnh Lâm đến ngay cả bóng dáng của nó cũng không theo kịp, chỉ có thể cảm giác được là vừa biến mất một lúc sau lại xuất hiện, cho dù đến bây giờ thị lực của cả đám đều cực kỳ lợi hại cũng vẫn như vậy, trừ phi Cảnh Lâm và Nghiêm Phi dùng tới thần thức, nhưng như thế là gian lận, chắc chắn bọn cậu sẽ không dùng, hơn nữa tác dụng của thần thức cũng chỉ có thể phát hiện ra nó, mà không có cách nào công kích được.
Vì thế mới đầu, kể cả Tiểu Hắc Long kìm chậm lại tốc độ một chút, bốn người vẫn hoàn toàn không đánh được nó, trái lại bị hạt đỗ nó dùng đuôi quạt trở về đánh lên người, những chỗ xanh xanh tím tím trên người cả bốn đã không ít, đây còn là kết quả Tiểu Hắc Long đã thủ hạ lưu tình rồi.
Mà Quạc Quạc cũng thế, dùng đôi cánh trắng như tuyết quý giá của nó, quạt trở về không biết bao nhiêu hạt đỗ đen, vết thương trên người bọn cậu có không ít là kiệt tác của nó.
Có điều cũng bởi vậy, mọi người vì mục tiêu ít chịu đòn hơn, nên chuyện rèn luyện càng thêm chuyên tâm, sự tiến bộ cũng càng lúc càng nhanh.
Đồng thời lúc này, mọi người cũng biết năng lực của Tiểu Hắc Long.
Tiểu Hắc Long có thể nhả ra một loại hơi nước thần bí, loại hơi nước này sẽ không làm cản trở tầm mắt người, thế nhưng nó cực kỳ nặng! Khi số lượng hơi nước bám vào thân thể ngươi ngày càng nhiều, thì năng lực hành động của ngươi sẽ càng gặp phải trở ngại, tựa như trên người bị đeo vào gông xích nặng nề vậy, khiến người ta từng bước gian nan. Thậm chí đến lúc ngươi không chịu nổi trọng lượng của đám hơi nước đó, làn da của ngươi sẽ nát vụn, nội tạng vỡ tan, duy trì đến khi bị đè chết.
Cả cơ thể tựa như chịu phải va chạm mãnh liệt.
Kết quả này không phải do đám Cảnh Lâm suy đoán, mà là Cảnh Lâm bắt tới một con thỏ, để Tiểu Hắc Long thí nghiệm.
“Thật là đáng sợ.” Nghiêm Phi điểm lên cái trán của Tiểu Hắc Long đang nằm nhoài trên tay y.
Có điều Tiểu Hắc Long còn nhỏ, thời gian duy trì kỹ năng này của nó cũng rất ngắn, không quá 3 phút. Thỏ bị trực tiếp đè ép chết, cũng chẳng qua do nó không biến dị, cơ thể nhỏ bé, thực lực phổ thông, như đám Cảnh Lâm, thời gian kiên trì đều hơn rất nhiều so với con thỏ.
Nhưng theo sự sinh trưởng tiếp tục duy trì của Tiểu Hắc Long, năng lực này cũng sẽ càng ngày càng lợi hại là được rồi.