Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 92: Chương 92: Chạm Mặt




Trải qua ngàn đau vạn khổ, rốt cục Chung Hư Lữ và đại đội của gã cũng đến được phụ cận căn cứ B, tuy nhiên gã còn chưa biết, đội quân của mình đã bị trà trộn vào không ít nội gián.

    Gã cầm kính viễn vọng nhìn chăm chú vào căn cứ B, bức tường thành ngoài cùng đã bị đánh sập, nhưng dường như đoán biết trước, căn cứ B còn có thêm bức tường thành thứ hai, hơn nữa so với bức thứ nhất, bức thứ hai này tốn không ít công phu, bất luận là kết cấu hay hiệu quả đều khiến Chung Hư Lữ khó tìm được cách giải quyết, tuy rằng gã có thể một người một ngựa đánh đi vào, nhưng dị năng của gã nói chung cũng có giới hạn, gã không khả năng giết được hết người bên trong.

    Chung Hư Lữ nhìn nhóm dị năng giả đang nghỉ ngơi sau lưng, suy nghĩ xem nên chọn ai để sử dụng là tốt nhất. Sau khi Chung Hư Lữ đánh giá kỹ đám cấp dưỡi hỗn loạn kia, thì gọi tâm phúc của mình lại, dạy dỗ vài câu, đôi mắt gã lóe lên tia hiểm độc khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất sợ hãi.

    Động vật biến dị và căn cứ B mỗi mười ngày đánh một trận nhỏ, hai mươi ngày đánh một trận lớn, so ra hiển nhiên là bên biến dị động vật thua thiệt một chút, bọn nó không thể thông minh hay tùy cơ ứng biến như con người, cho dù có ưu thế về số lượng thì cũng dần dần giảm sụt.

    Thương Viêm dùng Chìa Khóa Thiên Hộ dẫn Diễm Quân Ly đi qua đi lại căn cứ W và B, thậm chí còn luân phiên dẫn Lâm Lăng hoặc Lưu Sở Thiên đến căn cứ W, hiện tại Chung Hư Lữ không ở, là thời cơ tốt nhất để chiếm đóng.

    Lý Thiên bên kia cũng truyền đến tin tức tốt, nói là trong tất cả các cương vị đều đã sắp xếp người vào hết, cho dù vị trí ăn không ngồi rồi, thì nếu muốn quấy rối cũng rất dễ dàng.

    Bất quá, những tin tức này cũng không làm Thương Viêm vui lên được, bất luận thắng bao xa, thắng bao nhiêu lần thì cũng không quan trọng, điều mấu chốt chính là Chung Hư Lữ phải chết hẳn! Và người có thể giết chết nhân vật chính như Chung Hư Lữ thì cũng chỉ có đại BOSS Diễm Quân Ly mà thôi.

    Nhưng từ khi Chung Hư Lữ mở đường lên cấp 11, động vật biến dị cũng lục tục leo cấp theo, tuy nhiên Diễm Quân Ly vẫn cứ dừng lại ở cấp 9, dùng đủ mọi cách vẫn không thể nào thăng lên, gấp đến nỗi Thương Viêm sắp hộc máu tới nơi.

    ‘Hệ thống à, vì sao cấp bậc của BOSS không thăng lên?’ Thương Viêm ghé lên chiếc bàn trong văn phòng của Chung Hư Lữ, hiện tại nhờ vào Diễm Quân Ly thì tất cả những lãnh đạo cơ bản của căn cứ W đều nắm trong tay mình, đương nhiên đây đều là bí mật .

    ‘… Thế giới.’ Thật tình Hệ thống không thể nào tìm ra được bất cứ lý do nào khác để giải thích cho hiện tượng không khoa học này, trừ bỏ cái Thế giới lừa đảo kia thì còn ai vào đây.

    ‘Thần cũng không thể làm cái gì sao?’ Thương Viêm ỉu xìu hỏi, vài ngày gần đây cậu hay mang BOSS tới chỗ đám Biến dị động vật cày cấp bậc, mặc dù giết chết những con cấp cao hơn BOSS cũng không phải ít, nhưng cấp bậc vẫn cứ chết đứng không chịu nhúc nhích.

    ‘Nếu như có thể làm đã sớm làm, hắn đang bị Thế giới trông giữ không cho động tay’ Nghe hệ thống nói lời này Thương Viêm thở dài thườn thượt, làm Thần mà khó khăn vậy thôi thà không làm còn khỏe hơn, ở trong lòng âm thầm tặng cho Thần ngọn nến.

    “Đang cùng hệ thống nói chuyện?” Tuy câu hỏi nhưng giọng điệu rõ ràng là khẳng định. Thương Viêm vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bóng dáng thon dài của Diễm Quân Ly từ cửa đi vào, tâm trạng cậu càng u oán.

    Không thấy Thương Viêm trả lời, Diễm Quân Ly cũng chẳng thèm để ý, chỉ nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm Thương Viêm như muốn xuyên thấu qua cái gì đó, nhưng khi Thương Viêm ngẩng đầu thì lập tức thay đổi thành nụ cười dịu dàng.

    Tuy rằng trong lòng y rất không vui vì lực chú ý của Thương Viêm bị giành đi mất, nhưng đến lúc Thương Viêm đi ngủ thì y sẽ tranh thủ được thêm chút phúc lợi, chỉ cần không phải chuyện gì quá lớn Hệ thống sẽ không tùy tiện xuất hiện chen ngang giữa y và Thương Viêm.

    “Anh, cấp bậc của anh…” Thương Viêm cau mày muốn nói lại thôi, Diễm Quân Ly biết rõ Thương Viêm muốn nói cái gì, y đi qua đi xoa xoa tóc Thương Viêm, mùi hương thơm ngát nhượng tâm tình Diễm Quân Ly phút chốc chuyển biến tốt đẹp.

    “Không có việc gì.” Diễm Quân Ly an ủi người còn quan trọng chuyện cấp bậc hơn cả y kia, tuy rằng y cũng rất bất mãn với chuyện này, nhưng khi nhìn thấy cậu còn lo lắng hơn mình thì y tự động xem đây là một chuyện không đến mức quá tệ.

    “Sao lại không có việc gì được cơ chứ!” Thương Viêm vụt đứng lên nhìn thẳng vào Diễm Quân Ly, khi tiếp xúc đến ánh mắt bình tĩnh như nước của Diễm Quân Ly thì những lời định nói bỗng nghẹn trong cổ họng. Kẻ yếu đuối hơn mình rất nhiều nay bỗng nhiên mạnh hơn mình, chỉ điểm đó thôi cũng đủ khiến trong lòng khó chịu, huống chi là một người kêu ngạo như Diễm Quân Ly.

    Thương Viêm chu chu đôi môi đỏ hồng, vươn tay ôm lấy phần eo rắn chắc của Diễm Quân Ly, kiễng mủi chân hôn hôn lên trán Diễm Quân Ly.

    Diễm Quân Ly bị hành động của Thương Viêm chọc cho cười khẽ một trận, nửa ôm lấy Thương Viêm, “Có em thật tốt.”

    Trong khoảng thời gian này, tựa như nghiệm chứng câu kia của Thương Viêm “Chung Hư Lữ có thể giết anh”, y và Chung Hư Lữ cách nhau 2 cấp bậc, khiến y theo lẽ dĩ nhiên mà xếp dưới cơ Chung Hư Lữ.

    “Hiện tại chúng ta chỉ biết cố gắng thôi.” Diễm Quân Ly nói, Thương Viêm nghe thế thì gật mạnh đầu. Xuống tay với đám Biến dị động vật của Chung Hư Lữ, Diễm Quân Ly không hề dị nghị, Thương Viêm lại càng thích thú.

    “Ấy~, Ly thiếu các người muốn ra cửa?” Lúc Diễm Quân Ly vừa đi ngang mặt Lưu Sở Thiên, Lưu Sở Thiên kinh ngạc nhìn theo Diễm Quân Ly, thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện mà bắt lấy tay Diễm Quân Ly. Đây là lần thứ mấy rồi, tại sao lúc khẩn trương như vậy Ly thiếu lại có thể đi ra ngoài chơi, thật sự là bị Viêm tiểu đệ dạy hư mà.

    Diễm Quân Ly không dừng lại, mà Thương Viêm thì hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Sở Thiên một cái, bọn họ là đi làm chính sự. ”Viêm…” Lưu Sở Thiên còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Lăng bắt lấy cánh tay, anh vỗ lên bả vai Lưu Sở Thiên một cái, dời lực chú ý của Lưu Sở Thiên ra khỏi hai người kia.

    “Cậu làm sao thế?” Lần này tất nhiên là Lưu Sở Thiên hỏi Lâm Lăng, chỉ thấy Lâm Lăng một bộ dáng “Cậu không đúng rồi”, “Viêm tiểu đệ mang Ly thiếu đi đề cao cấp bậc.” Đó cũng là do anh ngẫu nhiên nhìn thấy, Ly thiếu và Viêm tiểu đệ đồng thời tấn công Biến dị động vật cấp 10.

    Lưu Sở Thiên cứng người, nháy mắt trầm mặc xuống, hiện tại ngay cả bọn họ cũng đã cấp 9, Ly thiếu vẫn là dừng lại ở kia, nghĩ như thế trong mắt không khỏi lan tỏa một tầng lo lắng.

    Lại thêm một con Biến dị động vật cấp 10 sa lưới, Thương Viêm không hề ra tay, cậu chỉ đứng ở một bên nhìn rồi chữa trị một chút, cho dù Diễm Quân Ly gặp nguy hiểm khiến Thương Viêm kinh hãi không thôi, thì Thương Viêm cũng không tiến lên giúp đỡ, bất quá có như thế nào thì cấp bậc của BOSS vẫn không buông lỏng.

    Thương Viêm phiền não, Diễm Quân Ly phiền não, nếu không đạt được cấp 11 thì Thương Viêm thật không dám để BOSS và Chung Hư Lữ chạm mặt. Mà sự thật chứng minh, đời không như ý muốn, khi biết được Chung Hư Lữ tiến vào căn cứ B, Thương Viêm như bị chiên đến giòn rùm rụp, đương nhiên Diễm Quân Ly khác với Thương Viêm, y ngược lại rất lãnh tĩnh, có một loại cảm giác y đoán biết trước là sẽ thế.

    Tình huống y cấp 9 phải đối mặt với Chung Hư Lữ cấp 11 vẫn sẽ tới.

    Diễm Quân Ly chỉ lưu lại Bạch Vụ ở căn cứ W tọa trấn, căn cứ W có quan trọng cỡ nào cũng không sánh bằng căn cứ B.

    Diễm Quân Ly cùng đám người Thương Viêm vừa về tới căn cứ B, tiếng đánh nhau vang liền vang lên bên tai, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim diều hâu xé gọi trên không trung, sắc mặt Diễm Quân Ly đen đến đáng sợ, nhưng vẫn rất lãnh tĩnh.

    Diễm Quân Ly yên lặng nhìn Thương Viêm, Thương Viêm do dự một chút, sau đó không cam lòng mà đi vào một căn phòng vắng vẻ rồi tiến nhập không gian, “Không được nhốt em lại.” Thương Viêm bước vào không gian, chuyện thứ nhất chính là nói câu này, mãi thật lâu sau Thương Viêm mới nghe được một tiếng “Ừm” khe khẽ.

    Thương Viêm chẳng thể biết được tình hướng bên ngoài, cậu không mục đích đi đi rồi lại dừng dừng, chán thì lấy hạch tinh ra ngồi đếm. Khi đếm tới viên thứ 2321 thì tim Thương Viêm thình thịch một cái, thân thể đang ngồi trên mặt cỏ cứng ngắc, cau mày, đây là cảm giác bất an khi BOSS chạm mặt Chung Hư Lữ?

    “Anh, chạm mặt Chung Hư Lữ sao?” Thương Viêm thử gọi Diễm Quân Ly, rất nhanh Diễm Quân Ly đáp lại Thương Viêm, thanh âm rất là bình thường, Thương Viêm thoáng nghi ngờ nhưng cậu biết Diễm Quân Ly không có việc gì thì cũng buông lỏng tâm tư.

    Tuy nhiên vẫn có một nỗi bất an cứ quấn quanh Thương Viêm mãi, Thương Viêm nhăn mày lấy tay đặt lên chỗ trái tim, chắc sẽ không có việc gì nhỉ?

    Mà ngoài không gian, Diễm Quân Ly khẽ thở dài một cái, trước mắt là Chung Hư Lữ và đám dị năng giả tay sai của gã. Không thể tưởng được Tiểu Viêm mẫn cảm như vậy, nhưng lại có chút vui mừng. Y cố ý dẫn người đến đây chặn Chung Hư Lữ, thì khi đối phó với Chung Hư Lữ cũng chỉ có thêm vài phần cơ hội.

    “Đúng là gió cũng có khi đổi chiều, mày nói đúng không?” Thanh âm đắc ý của Chung Hư Lữ lọt vào tai Diễm Quân Ly cũng chẳng khiến y dao động, y chỉ lạnh lùng mà nhìn.

    Bộ dáng Diễm Quân Ly như chẳng thèm quan tâm khiến Chung Hư Lữ thực căm tức, rõ ràng chỉ có cấp 9 mà khi đối mặt với cấp 11 như gã lại dám trưng ra bộ mặt tao mới là kẻ mạnh, để xem khi bại dưới tay tao mày sẽ ra làm sao!

    Chung Hư Lữ hừ lạnh ngăn dị năng giả ở sau lưng đang định đi tới, “Sao lại không thấy em trai của mày?” Chung Hư Lữ vờ nhìn trái nhìn phải như không nhìn thấy Thương Viêm, đáy mắt rõ ràng không có ý tốt, khóe miệng còn cong lên nụ cười ác liệt.

    Đám người phía sau Diễm Quân Ly rất rõ tầm quan trọng của Thương Viêm đối với Diễm Quân Ly, bọn họ cũng không biết tình huống của Thương Viêm, chỉ nghe được một điều là Thương Viêm bị Chu Minh mang sang căn cứ W, hiện tại ngẫm lại, Chung Hư Lữ không phải là lãnh đạo căn cứ W hay sao, như vậy Thương Viêm… Tầm mắt lo lắng dồn lên trên người Diễm Quân Ly.

    Nhắc tới Thương Viêm, sắc mặt Diễm Quân Ly bỗng chốc có chút âm trầm, trừng mắt nhìn chằm chằm Chung Hư Lữ, từng đợt lạnh lẽo tập kích lấy Chung Hư Lữ, làm phía sau lưng Chung Hư Lữ đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm.

    Nhưng Chung Hư Lữ biết, Diễm Quân Ly đang tức giận, mặc dù ban đầu có hơi sợ hãi một chút, tuy nhiên nhớ tới ưu thế hiện tại của mình, Chung Hư Lữ thẳng sống lưng, mắt trừng to đến sắp lé, trong lòng thì mừng thầm không thôi.

    Quả nhiên, nhược điểm lớn nhất của Diễm Quân Ly là Thương Viêm, chỉ cần nghĩ tới Thương Viêm đã chết trên tay gã, cái loại cảm giác này khiến người gã tràn ngập hưng phấn và tự tin.

    “Lúc trước ở căn cứ W hình như có nhìn thấy Thương Viêm, bất quá… Tựa hồ trạng thái nó không tốt lắm, nhưng lúc ấy quá vội, nếu người kia thật sự là Thương Viêm, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Trong lòng Chung Hư Lữ đắn đo một lúc thì mới nói ra, hàm ý rõ ràng là Thương Viêm gặp phải bất trắc.

    Diễm Quân Ly cười lạnh ra tiếng, hiện tại Thương Viêm đang yên lành tốt đẹp ở trong không gian của y, bất quá nếu như không có Chìa Khóa Thiên Hộ y sẽ do dự, y biết chỉ cần một chút xíu khả năng thôi y cũng sẽ không buông bỏ Thương Viêm.

    Chung Hư Lữ thấy biểu tình Diễm Quân Ly chẳng chút thay đổi thì lòng rất không cam, biểu tình vặn vẹo mà nhìn Diễm Quân Ly vẫn dửng dưng lạnh nhạt, không thèm nhiều lời, gã hơi hơi nghiêng đầu, người phía sau nháy mắt hiểu rõ, lập tức cuộc chiến bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.