Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 91: Chương 91: Mềm Xuống




    Thương Viêm đang muốn gọi Diễm Quân Ly thì động tác của Diễm Quân Ly nhanh hơn một bước, y xô cậu ngã xuống giường, quần cậu vụt cái bị xé rách, đương nhiên quần lót cũng không may mắn thoát khỏi.

    BOSS có thể đừng gấp gáp vậy không!

    Nhưng vô luận trong lòng Thương Viêm cảm thấy sợ hãi như thế nào, thậm chí hai chân run rẩy cả lên, thì hôm nay nhất định cậu phải hiến thân đến khi nào BOSS hài lòng mới thôi, Thương Viêm cười khổ một tiếng.

    Bất quá, tiếp theo Thương Viêm không thể tự hỏi được gì nữa, trong đầu của cậu chỉ còn lại một chữ —— đau.

    Diễm Quân Ly không làm bất cứ chuẩn bị nào, cứ tùy tay cởi quần tới gối, sau đó cầm súng đâm mạnh vào. Thương Viêm vừa đau vừa sợ, muốn lui về phía sau, nhưng lại bị Diễm Quân Ly bắt trở về. Thương Viêm ngẩng đầu lên án Diễm Quân Ly, nhưng Diễm Quân Ly vẫn một biểu tình đen nghìn ngịt như cũ, Thương Viêm chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

    Thương Viêm không phản kháng thì Diễm Quân Ly cũng không quá mạnh tay nữa, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, rốt cục chỗ nên chuyển động vẫn cứ chuyển động, chỗ nên đau thì cứ việc đau.

    Tiến vào hay rút ra đều mang theo cảm giác đau đến nóng rát, rốt cục bây giờ Thương Viêm cũng hiểu sự vĩ đại của mami, lập tức giết chết một cái là ngọt, chứ loại đau đớn kéo dài như vầy mới đáng sợ.

    Thương Viêm tận lực làm cho mình thoải mái một chút, hai chân bò lên phần eo Diễm Quân Ly, để Tiểu Quân Ly dễ dàng tiến vào, nước mắt sinh lý từ từ thấm đẫm, mơ hồ nhìn không rõ khuôn mặt của Diễm Quân Ly nữa rồi.

    Diễm Quân Ly rút ra hai lần, bởi vì đau nên cậu hoàn toàn không có cảm giác, Thương Viêm thở gấp, khóe mắt vẫn ướt át, đồng thời nước mắt còn trượt dài trên má, vừa có sinh lý cũng vừa có tâm lý, là bị tức giận và đau đớn trong lòng ép chảy ra.

    “Anh, thực xin lỗi.” Tiếng nức nở của Thương Viêm như hung hăng gõ mạnh vào tim Diễm Quân Ly, cơ thể Diễm Quân Ly khựng lại, sau đó biểu tình trở nên đau đớn, Tiểu Quân Ly theo chất dịch trong suốt cũng rút ra khỏi.

    “Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . Được không…” Thương Viêm thấp giọng thì thào, nói xong thì ngậm miệng, dùng cánh tay ngăn trở nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.

    Diễm Quân Ly thở dài, gương mặt nhu hòa xuống, khom lưng hôn lên đôi môi đang nhẹ run của Thương Viêm, “Anh không cần em bán mạng cho anh, em chỉ là cần sống tốt là được rồi.” Diễm Quân Ly không hối hận vì đã dạy dỗ Thương Viêm, phải để cho cậu nhớ rõ bài học này, thì cậu mới không còn làm bậy, tuy rằng bản thân y đau lòng đến không tưởng.

    Thương Viêm im lặng không trả lời, đến lúc Diễm Quân Ly đen mặt lại, thì cậu mới lên tiếng, “Anh sẽ chết, một mình anh sẽ không đấu lại gã” Thương Viêm chậm rãi nói.

    “Nếu anh không thắng, thì cảnh lúc nãy sẽ biến thành sự thật” Con ngươi Diễm Quân Ly co rụt lại, nghĩ đến cảm giác đau đớn khi nhìn thấy thi thể Thương Viêm, trái tim thoáng chốc như ngưng đập.

    “… Nếu em không làm cái gì đó.” Thương Viêm nói rất rõ ràng, khiến tâm tình Diễm Quân Ly phức tạp vô cùng, một mặt là vui vì Thương Viêm làm mọi thứ vì mình, một mặt thì lại tức giận Thương Viêm không biết quý trọng bản thân, nhưng càng nhiều hơn là, hóa ra Thương Viêm liều mạng như vậy, bởi vì y quá yếu.

    “Tiểu Viêm.” Diễm Quân Ly ôn nhu mà kêu tên Thương Viêm, giở cánh tay Thương Viêm ra, rồi hôn lên khóe mắt ướt át của cậu, liếm liếm, mặn, y không thích nó chút nào.

    Diễm Quân Ly nắm lấy Tiểu Thương Viêm từ từ vuốt ve lên xuống, nhìn đôi mắt Thương Viêm tràn ngập tủi thân và tổn thương, tim Diễm Quân Ly mềm thành quả hồng chín, mạnh tay một chút là sẽ nát.

    Diễm Quân Ly đưa tay cởi quần áo của Thương Viêm, hôn những điểm nhạy cảm trên người cậu, rất nhanh Thương Viêm cong lưng lên mà phóng đi ra, còn Tiểu Quân Ly đang cứng ngắc của mình, y tỏ vẻ ... Tắm nước lạnh chứ sao.

    Thương Viêm bị Diễm Quân Ly ép buột đến mệt chết đi được, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác Diễm Quân Ly ôm cậu vào một bồn nước ấm. Thương Viêm thoải mái thở ra một hơi, miệng vết thương trừ bỏ lúc ban đầu mới tiếp xúc nước thì hơi rát, sau đó lại thoải mái, dễ chịu.

    “Tiểu Viêm…” Diễm Quân Ly nhẹ vỗ về hai má Thương Viêm rồi khẽ gọi, ngón tay duỗi ra đằng sau định xử lý một chút, ai ngờ Thương Viêm vụt mở to mắt phản kháng, làm Diễm Quân Ly hốt hoảng đến đau lòng , “Tiểu Viêm em nhanh nhanh chữa trị một chút đi”.

    Diễm Quân Ly cau mày nhìn nơi mềm mại kia, tuy sưng đến đỏ ửng nhưng lại không hề chảy máu. Y biết, ban đầu y rất là thô lỗ, làm sao có thể không bị thương cơ chứ. Bỗng y nhớ lại ở Diễm trạch, đã từng nhìn thấy qua miệng vết thương của Thương Viêm.

    Thương Viêm hiểu đó là mình phản xạ có điều kiện, nhưng cậu lại khống chế bản thân không được. Tuy nhiên, nói đến trị liệu cậu cũng chẳng biết nên làm như thế nào, Huyễn Ngân Hỏa chỉ dùng được cho người khác, bản thân không thể sử dụng, điểm này Hệ thống đã từng nói qua, mà Trình tự chữa trị thì đã đóng lại.

    “Chữa không được.” Thương Viêm mím môi nhỏ giọng nói, “Cái gì?” Diễm Quân Ly nghe rõ, nhưng cái gì gọi là chữa không được, đối với bộ dạng tránh né không muốn nói rõ của Thương Viêm, lần này Diễm Quân Ly nhất quyết theo đuổi không bỏ.

    Thương Viêm bị hỏi đến phiền, há mồm cắn mạnh lên trên vai Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly hơi thoáng khựng người, sau đó tùy ý Thương Viêm làm gì làm, chậm rãi khi Diễm Quân Ly cố ý thả lỏng thì miệng vết thương bắt đầu rỉ máu, mùi sắt thản nhiên tràn ngập trong miệng Thương Viêm.

    “Đó là Trình tự…” Thương Viêm buông bả vai Diễm Quân Ly ra, sau đó nói về Hệ thống và Trình tự cho Diễm Quân Ly hiểu, về phần Công lược thì cậu ngậm miệng không thể nói.

    “Thần, Hệ thống?” Diễm Quân Ly có chút buồn cười, nhưng y cũng không mở miệng phủ nhận lời Thương Viêm nói, có rất nhiều chuyện thuyết minh những gì Thương Viêm nói là thật, chỉ cần cái chìa khóa kia của Thương Viêm thôi cũng liền chứng tỏ được vấn đề.

    “Anh không tin?” Thương Viêm thấy vẻ mặt Diễm Quân Ly như thế thì chỉ muốn giơ chân đá một cuốc, nhưng vừa nhích người liền tác động đến miệng vết thương, làm Thương Viêm đau đến oai oái, thậm chí Thương Viêm còn kêu đến vô cùng khoa trương, nhượng Diễm Quân Ly khẩn trương và đau lòng không tả.

    “Tin, sao lại không tin.” Diễm Quân Ly duỗi tay định chạm vào mặt sau của Thương Viêm, thuận tiện lấy ra một tuýp thuốc mỡ, này vốn là chuẩn bị cho Thương Viêm, nhưng trước đây không có xài đến.

    Thuốc mỡ mang theo cảm giác lành lạnh, sau khi Thương Viêm tẩy rửa xong xuôi, ghé vào trên giường mà thoải mái dễ chịu.”Cho nên em mới làm nhiều việc không muốn sống như vậy?” Thương Viêm giải thích đã rất rõ ràng, chỉ cần Hệ thống còn đầy đủ hạch tinh thì Thương Viêm sẽ không chết.

    “Nếu như không có em, Chung Hư Lữ sẽ giết anh.” Sau khi chân tướng rõ ràng, Thương Viêm bắt đầu kiêu ngạo, liếc liếc mắt nhìn Diễm Quân Ly. Lẽ ra cậu nên nói sớm một chút, như vậy sẽ không bị trừng phạt, thật sự hối hận quá.

    “Nếu có lần sau, vẫn sẽ bị trừng phạt.” Diễm Quân Ly nhướng nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Thương Viêm, tùy tiện đùa giỡn những sợi tóc của cậu. ”Vì cái gì?” Thương Viêm thở phì phì đứng lên, “Vì cái gì? Ah, chỉ bằng nơi này rất không thoải mái.” Diễm Quân Ly cười lạnh một tiếng, cầm tay Thương Viêm đặt lên vị trí trái tim của mình.

    Từ lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập mạnh mẽ, Thương Viêm sửng sốt chột dạ mà thu hồi tay. ”Sao em lại có chuyện gì được chứ, là anh quá coi thường em.” Thương Viêm ngượng ngùng nói.

    “Phải không?” Sắc mặt Diễm Quân Ly trầm xuống, “Răng rắc” một tiếng, Diễm Quân Ly mạnh mẽ bẻ gãy cảnh tay của mình.

    “Anh đang làm cái gì đó! ?” Thương Viêm quay đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Diễm Quân Ly, những con bướm màu bạc nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy cánh tay bị gãy của y, bộ dạng hốt hoảng của Thương Viêm làm khóe miệng Diễm Quân Ly gợi lên cười mỉm.

    “Nhìn xem, em không phải cũng thế sao?.” Thương Viêm nghe Diễm Quân Ly nói mà ngơ ngác, sau khi những chú bướm biến mất, Thương Viêm chỉ có thể không cam lòng thừa nhận lời Diễm Quân Ly.

    Thương Viêm và Diễm Quân Ly bên này, rốt cục “Huề nhau”. Chung Hư Lữ bên kia, thì lại ầm ĩ đến nóng nảy.

    “Lại làm sao vậy! ?” Tính nhẫn nại của Chung Hư Lữ vốn không được tốt lắm, hiện tại bị phiền đến nỗi muốn hủy diệt mọi thứ luôn.

    “Đội D… D. . . D tiêu chảy .” Dị năng giả kia run rẩy mà báo cáo xong, đây đã là lần thứ n bị người ta đùa giỡn, khó trách Chung Hư Lữ lại phát giận.

    Sự tình là như vầy, Chung Hư Lữ dẫn theo đại đội tiến về phía căn cứ B, vốn mọi thứ rất tốt, tất cả mọi người bởi vì thực lực của Chung Hư Lữ mà rất kính sợ, cũng không có phát sinh chuyện gì lớn khó giải quyết.

    Nhưng sự tình lại cố tình xảy ra trong lúc đi trên đường, Chung Hư Lữ đối đầu với đàn tang thi đang kéo đến, hy vọng nhân dịp tấn công căn cứ B cũng tiện tay xử lý luôn đàn tang thi này.

    Ai ngờ đàn tang thi bỗng nhiên không thấy, phải nói là tang thi cấp 3 trở lên đều không thấy, tiếp theo sau đó đội ngũ xảy ra chuyện trúng độc, bị tiêu chảy, đi nhầm đường ... . Quan trọng hơn nữa là, chẳng ai biết phải xử lý chuyện này như thế nào, từ đó tốc độ của đại đội càng ngày càng chậm.

    “Tiểu Tam Nhi, đem thuốc kích thích rải từ trên trời xuống, để cho bọn họ tới dã ngoại mà ấy ấy ấy ấy” Lý Thiên hưng phấn mà lấy trong không gian ra một đống bình thuốc, ai mà biết chúng nó từ nơi nào đến.

    Tiểu Tam Nhi thâm ý mà liếc Lý Thiên một cái, đem cái đầu ló ra ngoài cửa sổ đến mém bị phát hiện của Lý Thiên ấn trở về, người khác ấy ấy ấy ấy thì kệ , quan trọng hơn chính bọn họ, quan trọng là chừng nào nó mới có thể đem người này kéo ra mà làm đến quên cả đất trời.

    “Nè nè, Lý Thiên cậu nhỏ giọng chút” Lý Tử kéo kéo tay áo Lý Thiên, thì đón tới ánh mắt sắc lẻm của Tiểu Tam Nhi. ”Biết .” Nghe thấy Lý Tử nhắc nhở, Lý Thiên cũng nhẹ thu nhỏ lại âm thanh, nếu do cậu lớn tiếng mà phá hỏng đại sự của Ly thiếu thì kết cục thê thảm.

    “Ly thiếu thật sự quá uy vũ, biết có người đến đối phó căn cứ B liền phái chúng ta ra đây kéo dài thời gian, tiêu diệt biến dị động vật đã là nắm chắc trong lòng bàn tay.” Tiếp đó, Lý Thiên khen ngợi Diễm Quân Ly, thiếu chút nữa lại muốn xổ thêm một tràng dài.

    “Đúng rồi, việc thay đổi người làm đến đâu rồi?” Lý Thiên dùng đôi mắt trong suốt nhìn Lý Tử, nhìn đến nỗi Lý Tử run cả lưng, bởi vì khí lạnh từ Tiểu Tam Nhi đang khong ngừng quét tới.

    “Lần này có thể đổi 5 người.” Lý Tử vuốt cằm tự hỏi, tuy rằng chỉ có 5 người, nhưng một cục c*t chuột thì có thể làm hỏng cả một nồi cháo, huống chi lần này lại là sắp xếp nhân thủ.

    Đối với đại đội của Chung Hư Lữ, Diễm Quân Ly tính toán tấn công từ bên trong, trong thời điểm hỗn loạn lén thay người của mình vào.

    Đầu tiên để Lý Tử lén thâm nhập vào điều tra xem ai có không có mối quan hệ ràng buộc, thì đổi người của mình, như vậy sẽ không khiến người ta nghi ngờ.

    “Lão Đại, đêm nay có rất nhiều người đánh dã chiến, phỏng chừng là trúng thuốc kích thích” Người báo cáo buồn rười rượi lại còn kèm thêm bất đắc dĩ. Mấy ngày gần đây, đội ngũ của bọn họ chẳng biết cớ gì mà bị “Công kích”, hiện tại nhớ tới hắn không bị trúng chiêu quả là may mắn ba đời.

    Chung Hư Lữ thở sâu một hơi, hiển nhiên là nhịn đến cực hạn, gã vụt đứng lên, phát thệ nhất định phải bắt được thủ phạm.

    Đương nhiên đến cuối cùng ga cũng chẳng làm gì được, nhưng sau khi gã phát hỏa bắn ra lửa giận khắp bốn phía, thì mọi người cũng trở nên cẩn thận hơn, trúng chiêu càng lúc càng ít.

    Lần này Chung Hư Lữ bỏ một vốn lớn. Đối với Diễm Quân Ly, cho dù hiện tại Chung Hư Lữ có tự phụ cách mấy thì y cũng không dám sơ xuất, gã nắm trong tay một vạn dị năng giả từ cấp 6 trở lên đã đủ chứng minh điều đó, mà dị năng giả không phải củ cải trắng, dị năng giả cấp cao lại càng ít, số lượng kia là từ căn cứ W cộng thêm các căn cứ xung quanh gom lại mới đủ.

    Dọc đường tuy đứt quãng, nhưng cuối cùng Chung Hư Lữ cũng tới được căn cứ B, mà lúc này đội ngũ cũng đã sớm bị Lý Thiên tàn phá đến mỏi mệt, hơn nữa còn thêm vụ thay đổi người, trận này thắng bại còn phải dựa vào Chung Hư Lữ hơi nhiều à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.