Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 90: Chương 90: Cùng Xuất Chinh




Khi bọn họ đuổi tới nơi, thì mọi chuyện đã được dàn xếp hết phân nửa, Thương Viêm có thể mơ hồ nhìn ra đây là một lề đường khá rộng dành cho người đi bộ. Cậu và Diễm Quân Ly cùng núp vào một hẻm nhỏ, Diễm Quân Ly dịu dàng mà ôm chặt Thương Viêm vào trong ngực, ánh mắt thâm trầm dừng trên người Chung Hư Lữ, trong đó lộ ra địch ý mà khó có thể nhìn rõ.

    Thương Viêm mở to mắt nhìn về phía trước, cậu muốn xem rõ chiêu số của Chung Hư Lữ là gì. Chỉ thấy những tên phá rối còn chưa kịp hoảng sợ đã bị Chung Hư Lữ đùa qua đùa lại như trái bóng, đôi mắt chỉ biết trợn to tự hỏi vì sao Chung Hư Lữ lại ở chỗ này.

    Nhìn bóng dáng Chung Hư Lữ không ngừng di động, không biết là do Thương Viêm ảo giác hay sao, cậu cứ tổng cảm thấy sống lưng Chung Hư Lữ thẳng tắp hơn lúc xưa, giữa mày tràn ra vẻ cao ngạo. Thật sự thiếu niên khí phách, khí phách đến nỗi cậu thấy có chút thiếu muối, Thương Viêm bĩu môi.

    Những tên phá rối ở trước mặt cấp 11 như Chung Hư Lữ, không hề ngoài ý muốn mà bị tóm gọn. Mấy tên thám tử núp trong bóng tối và dân thường xung quanh đều không nhịn được mà nảy sinh lòng kính sợ đối với Chung Hư Lữ, chẳng ai thèm nghĩ đến Chung Hư Lữ ra oai phủ đầu như vậy có chỗ nào là không đúng cả.

    Sau khi Chung Hư Lữ xoát uy lực đủ thì không có ý định giữ họ lại, trực tiếp tụ một quả lôi điện trên tay, khi nó giơ lên cao thì đồ vật chung quanh cũng bị kích thích theo, ánh sáng chói mắt nhượng Diễm Quân Ly và Thương Viêm biết, bọn họ cũng sẽ bị dính líu đến.

    Ngay sau đó, tiếng “xẹt xẹt xẹt xẹt” vang lên, nháy mắt xung quanh bị bao phủ, bị cắn nuốt. Bởi vì dị năng quá lớn khiến những người ở ngoài căn cứ W cũng có thể trông thấy được. Khi sấm sét qua đi, trên mặt đất khô cằn tựa hồ còn tíc tíc dòng điện. Thương Viêm và Diễm Quân Ly bước từ không gian ra, nhìn thấy chính là một mảnh đất hoang phế điêu tàn này.

    Kỳ thật Chung Hư Lữ làm như vậy là cố ý, gã không chỉ muốn làm kinh sợ những người trong căn cứ, mà gã còn muốn làm kinh sợ những người ngoài căn cứ. Bởi vì hiện tại, gã chỉ còn kém một bước nữa là có thể liên hợp với những căn cứ xung quanh, cùng nhau đi cắn nuốt miếng thịt béo ngoan cố căn cứ B, đương nhiên gã sẽ muốn lộ ra năng lực của mình.

    “Là cố ý?” Thương Viêm một chút cũng chẳng tin Chung Hư Lữ không thể khống chế được năng lực của mình, càng không có khả năng không biết năng lực bản thân gã. Cậu nhìn trái nhìn phải, nơi này đã không còn đống kiến trúc nữa, mà bị thay thế bằng một mảnh hoang phế, Thương Viêm còn có thể khẳng định, trong lần công kích phạm vi lớn này, ngược lại ở cách đó không xa nhất định có những thi thể người vô tội.

    Thương Viêm cười nhạo một tiếng, gã cho rằng mình là dị năng giả cấp 11 thì có thể đem tất cả mọi người giẫm dưới chân sao?

    “Tự phụ chính là bệnh chung của kẻ mạnh mà” Diễm Quân Ly nhún nhún vai, y đối với hành vi của Chung Hư Lữ cũng chẳng có nhiều ý kiến, thậm chí còn cao hứng vì Chung Hư Lữ quá kiêu ngạo. Bởi vì nó vừa là bệnh, cũng vừa là nhược điểm của gã.

    “Hiện tại chúng ta phải làm thế nào?” Thương Viêm ngẩng đầu về nhìn phía Diễm Quân Ly, có Diễm Quân Ly ở đây thì phần lớn chuyện Thương Viêm sẽ không tự nghĩ biện pháp, công việc vừa phí thời gian lại hao nơ-ron thần kinh này thì cứ giao cho cán bộ chuyên nghiệp làm là tốt nhất.

    “Người tự phụ sẽ muốn độc tài” Diễm Quân Ly nhướng mày, thản nhiên nói, độc tài là hy vọng của tất cả những kẻ đứng đầu, ít nhất y cũng từng có suy nghĩ như vậy, cho dù đã áp chế đi xuống, nhưng đích thật nó đã từng xuất hiện qua.

    “Xuống tay từ người bên cạnh hắn” Thương Viêm nghe thấy Diễm Quân Ly nói thì ánh mắt sáng ngời, hé miệng cười trộm, cho dù cấp 11 thì nếu không có người hô ủng cũng chẳng làm được cái gì, muốn trách thì trách thủ đoạn của Chung Hư Lữ quá mức kịch liệt.

    Nói đến thủ đoạn, kỳ thật Diễm Quân Ly so với Chung Hư Lữ còn hơn rất nhiều, nhưng mọi người đã quá quen với thủ đoạn của Diễm Quân Ly. Mà Chung Hư Lữ thì từ đầu vẫn luôn là một hình tượng ôn hòa dịu dàng trong lòng đại chúng, bây giờ gã lại làm ra những hành vi không để ý đến thủ hạ, sẽ khiến cho mọi người xa tim cách lòng, sau đó hai người chỉ việc thổi gió thêm dầu là xong.

    Chung Hư Lữ muốn thâu tóm căn cứ B, mà lần động thủ này gã hy vọng sẽ mau chóng xong việc, đặc biệt thừa dịp cấp bậc BOSS thấp hơn so với gã, để Diễm Quân Ly không có thời gian kéo bằng khoảng cách.

    Nhưng thực rõ ràng, cho dù xuất động nhiều biến dị động vật cỡ nào, cũng không thể lung lay được căn cứ B, thậm chí hao tổn hơn phân nửa nhân số, điều này làm cho gã thực sốt ruột. Đúng lúc có cơ hội liên hợp với đầu não của các căn cứ xung quanh, dựa vào thực lực hơn người và ánh sáng nhân vật chính trời sinh, gã rất dễ dàng nhận được lời đáp ứng.

    Về phần Thương Viêm? Đương nhiên Chung Hư Lữ không bỏ qua, nhưng so với đại sự, thì chuyện của Thương Viêm cũng chẳng đáng nói tới, hơn nữa ở trong lòng Chung Hư Lữ chỉ cần căn căn cứ B sụp đổ chắc chắn Thương Viêm cũng chỉ là con ếch chờ lột da.

    Ngay lúc đám người Chung Hư Lữ và những tên đầu não chuẩn bị xuất phát, thì truyền tới tin tức, tang thi đang dần tiếp cận đến căn cứ của mấy người kia, nháy mắt làm cho những tên đầu não đã bàn bạc tốt nảy sinh hoảng loạn.

    “Cô nói xem, mấy tên bảo thủ ấy có gì mà lo sợ chứ, một khi Diễm Quân Ly đứng được vững vàng, thì chẳng phải vẫn sẽ bị y diệt trừ hay sao?” Chung Hư Lữ tức giận ngồi xuống, tay vỗ mạnh lên trên bàn, cái bàn yếu ớt nghiên ngả lảo đảo.

    “Đi đến đâu thì hay đến đó, đại khái họ nghĩ như vậy” Nguyên Hoa Liên cũng không phải không rõ trong lòng những người đó tính toán gì, nhưng từ đáy lòng cô lại khinh thường, ý tưởng của cô và Chung Hư Lữ là giống nhau.

    “Hiện tại bọn họ không làm cũng phải làm” Mạt thế chính là thời đại của sức mạnh, Chung Hư Lữ hất hất đầu, thu lại lửa giận mà nói.

    Đội ngũ của Chung Hư Lữ, dưới sự chờ mong của Thương Viêm cũng đã xuất phát, đương nhiên có thể làm cho Chung Hư Lữ dễ dàng xuất phát như vậy, trong đó công lao Thương Viêm không ít. Chung Hư Lữ cũng không phải kẻ ngu, cho dù chuyện Diễm Quân Ly có lớn bao nhiêu thì gã cũng không quên ở căn cứ W còn có một Thương Viêm.

    Vốn Chung Hư Lữ tính toán ở lại giải quyết xong Thương Viêm thì dùng phi cơ bay đến căn cứ B, bất quá bị Thương Viêm lừa gạt, lại giả chết lừa gả, Chung Hư Lữ còn tự tay xác định cậu đã chết. Mà Đoạn Ái thì bị trọng thương, Đoạn Nãi thì từ sau khi “chết” vẫn không có chạm mặt Chung Hư Lữ, cuối cùng Chung Hư Lữ mới thả lỏng tâm tình đi sang căn cứ B.

    “Chị, tại sao Ly thiếu lại ở chỗ này?” Đoạn Nãi vỗ vỗ lồng ngực của mình để xua tan nỗi sợ hãi, không biết nhóc đi ra muộn một chút có phải ngày mai sẽ không thấy được thái dương.

    Trời biết, nhóc vừa về tới căn nông hộ lúc xưa ở tạm thì trông thấy Ly thiếu cũng đang ở nơi này, hơn nữa còn mang theo áp khí nhượng tang thi rét xương buốt da.

    “Ai biết.” Đoạn Ái sợ run cả người, hiển nhiên cũng đang nhớ tới cảnh tượng ban nãy. Cô nhóc lôi kéo Đoạn Nãi rời khỏi căn nông hộ đầy nguy hiểm kia, cô đối với việc Ly thiếu ở đâu thì không quan tâm, còn đối với việc Ly thiếu và Viêm ca . . . ẹc. . . Cô rất tò mò, nhưng mà cô càng để ý mạng nhỏ của mình và em trai hơn.

    Mà Thương Viêm bị bỏ rơi một mình đang phải đối mặt với hiểm nguy kia, chỉ còn biết cắn khăn khóc rấm rứt, không phải là đồng bọn hoạn nạn có nhau sao? Tại sao có thể nói đi là đi.

    “Này này, Chung Hư Lữ đi rồi.” Thương Viêm hít sâu một hơi, rốt cục nói ra tiếng, cúi đầu chột dạ mà không dám nhìn Diễm Quân Ly.

    Yên lặng…

    Không được đáp lại, Thương Viêm sờ sờ cái mũi trộm ngẩng đầu, liếc mắt một cái, lén ngắm khuôn mặt bình tĩnh của Diễm Quân Ly đang nhìn chằm chằm cậu.

    “Chơi thật vui sao?” Diễm Quân Ly hỏi, ngữ điệu so với bình thường không khác chút nào, nhưng Thương Viêm cảm thấy nghẹn ngay cổ, thân hình cứng ngắc. Diễm Quân Ly mạnh nâng đầu Thương Viêm lên, một tay nắm cằm Thương Viêm cố định mặt cậu, để ánh mắt Thương Viêm cùng ánh mắt mình tiếp xúc thẳng.

    “… Rất an toàn .” Thương Viêm nuốt xuống nước miếng mà nói như vậy, tuy rằng cậu biết sẽ không có việc gì, nhưng trong mắt người khác thì cảnh tượng kia xem ra có hơi dọa người một chút.

    “An toàn?” Chữ cuối bị Diễm Quân Ly ngân dài, lộ ra một vẻ mặt như là bừng tĩnh hiểu rõ, nhưng trong đó cất giấu cái gì thì Thương Viêm không có khả năng không biết, bởi vì lúc này Thương Viêm đã bắt đầu run rẩy.

    Boss thật đáng sợ, mami cứu con.

    “An toàn chính là để cho sấm sét đem em đâm thủng à?” Đây là lần thứ ba Diễm Quân Ly hỏi câu này, lực nắm cằm cũng tăng mạnh hơn, nhưng cho dù Thương Viêm có bị đau cũng không dám bảo Diễm Quân Ly buông ra.

    “Thật sự không phải đứa bé ngoan” Diễm Quân Ly tới gần Thương Viêm, để ánh mắt của cậu chỉ còn mỗi bóng dáng thon dài thẳng tắp của y. Tim Thương Viêm khẽ chấn động, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng mang theo cảm giác ngứa ngáy, cậu đã ý thức được lần này Boss sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.

    Thương Viêm âm thầm kêu khổ, cậu không ngờ sẽ bị Boss bắt gặp trong bộ dạng kia, cậu vốn định lén sau lưng Boss giải quyết kiêng kị cuối cùng trong lòng Chung Hư Lữ trước khi xuất chinh, nhưng sự tình không như người tính.

    Thương Viêm vì để Chung Hư Lữ cảm thấy cậu đã chết, cậu lấy thịt heo niệp lên trên người, sau đó thực “trùng hợp” mà xuất hiện trước mặt Chung Hư Lữ, lúc bị thương thì cố nén nhịn xuống nỗi đau, từ không gian lấy ra máu mà cậu đã chuẩn bị tốt.

    Chung Hư Lữ biết cậu có dị năng chữa trị, cho nên độc ác công kích lấy cậu, như để hả giận mà không ngừng quăng sấm sét, đương nhiên vô luận như thế nào công kích thì vẫn chừa mặt cậu ra, vì cái gì thì ai cũng biết.

    Cuối cùng Thương Viêm thành cái xác nướng, cũng may mắn thịt heo và máu cậu chuẩn bị đủ, động tác lại nhanh. Lúc Chung Hư Lữ cười hả hê mà rời đi, thì thi thể của Thương Viêm được người ta đặt vào trong quan tài, chuẩn bị đưa sang căn cứ B cho ai kia.

    Vốn kế hoạch Thương Viêm rất êm đẹp, bỏ vào quan tài xong thì chuồn êm chuôi ra, thế nhưng xui xẻo lại bị Boss bắt gặp, thấy cậu trong bộ dạng người chết kia, vì thế, bạn hiểu rồi đó.

    Trước khi Diễm Quân Ly phát cuồng, Thương Viêm liền phát hiện không ổn, lập tức xác chết vùng dậy, tỏ vẻ mình không sao, thuận tiện nhờ khí lạnh của Diễm Quân Ly xử lý tốt mọi chuyện, mà bây giờ là thời gian y tính sổ cậu…

    Thật sự ngẫm lại mà đau trứng.

    Lập tức Thương Viêm bị bỏ vào không gian, điều này làm Thương Viêm kích động mà bắt lấy tay Diễm Quân Ly, nếu BOSS muốn nhốt cậu trong không gian… Khó mà chấp nhận được.

    Nhìn thấy hành động của Thương Viêm, Diễm Quân Ly lại càng thêm tức giận, y khẽ liếc mắt nhìn tay Thương Viêm, Thương Viêm hiểu ý mà ngượng ngùng buông ra, từ đầu đến cuồi cằm Thương Viêm còn nằm trong tay Diễm Quân Ly ==

    “Anh ~” Thương Viêm rốt cục nhịn không được bắt đầu làm nũng, mặt lấy lòng y như con cún nhỏ, tay không an phận sờ mó trên người Diễm Quân Ly, thậm chí cả chân cũng xuất động, cọ á cọ.

    Diễm Quân Ly nhìn Thương Viêm thật sâu, sau đó buông tay, Thương Viêm vừa thấy có hy vọng, lập tức đem môi chủ động đưa lên, dùng cách thức tiêu chuẩn tạo nên cái hôn nồng nhiệt, kỹ thuật của cậu vụng về nhưng bởi vì là Thương Viêm nên Diễm Quân Ly nhiều ít cũng bị kích thích.

    Thương Viêm ôm lấy Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly cũng thực nể tình mà ôm lại, sau đó Thương Viêm rời khỏi đôi môi Diễm Quân Ly, lúc này lại thấy Diễm Quân Ly mỉm cười một cách quỷ dị, thiếu chút nữa làm dũng khí của Thương Viêm rụng rơi đầy đất.

    “Hóa ra Tiểu Viêm thích đau, chúng ta cứ thử xem…” Thì thào tự nói, từng chữ từng chữ rơi trong tai Thương Viêm, sau đó Thương Viêm giật mình nghĩ tới một tình huống -- đây là BOSS hắc hóa ! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.