Tang thi đến cũng không nằm ngoài dự liệu của Thương Viêm, thời điểm Lưu Kết Đăng cất tiếng khóc rống là cậu đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón chúng nó. Hiện tại, có ba con tang thi đang cách phía trước khoảng mấy mét. Tuy rằng hành động của chúng nó rất chậm chạp, nhưng lần đầu tiên đối mặt gần như vậy, Lưu Kết Đăng mặt vẫn trắng bệch ra.
Thương Viêm đối với mấy con tang thi này cũng không quá xem trọng, đang muốn bảo Lưu Kết Đăng buông tay ra để cậu đi đánh tang thi, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, thì lực đạo trên tay Lưu Kết Đăng lại tăng thêm. Tuy rằng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn tang thi chằm chằm, thế mà thân mình thì lại từ từ tiến gần Thương Viêm, chỉ kém chút là dán sát vào người Thương Viêm.
Điều này khiến Thương Viêm không thể không cảm thán, lực đạo của dân quê quả nhiên lớn vượt mức tưởng tượng. Xem ra, cho dù cậu có phí bao nhiêu võ mồm thì Lưu Kết Đăng cũng sẽ không buông tay cậu ra, nếu không thể đánh vậy thì trốn thôi. Thương Viêm vận dụng khí lực, đem Lưu Kết Đăng mềm nhũn một đống trên đất với vẻ mặt khiếp sợ kia kéo dậy, lôi cô ta chạy về hướng không có tang thi.
Lúc này Lưu Kết Đăng thật kinh ngạc, ánh mắt nhìn tang thi chằm chằm rốt cục cũng thu hồi, chuyển sang đặt trên người Thương Viêm, cô nhìn bóng dáng Thương Viêm đang kéo cô chạy, dưới tiếng gầm rú của tang thi, Thương Viêm đối với cô như là một ngọn đèn sáng, chói mắt và ấm áp.
Cõi lòng đang kinh hoảng của Lưu Kết Đăng dâng lên một loại thỏa mãn. Đây là hoạn nạn thấy chân tình? Quả nhiên Thương Viêm cũng thích cô, trước đó hẳn là vì một vài lý do nào đó mà anh ấy giả vờ lạnh lùng, nếu không tại sao vào thời điểm nguy hiểm như thế này anh ấy lại không vứt bỏ cô. Tay còn lại của Lưu Kết Đăng cũng vươn ra nắm Thương Viêm nốt, cả hai tay đều dùng hết sức lực mà bóp chặt Thương Viêm.
Nhưng ảo giác và hiện thực cách xa nhau lắm, Lưu Kết Đăng không nhìn thấy sắc mặt của Thương Viêm có bao nhiêu là bất mãn. Thương Viêm lôi kéo Lưu Kết Đăng chạy cũng bởi vì Thương Viêm không thể nào ác độc đến nỗi giết chết một người, hơn nữa còn là người quen.
Không thể nào tránh thoát được Lưu Kết Đăng, điểm ấy Thương Viêm rất là rõ ràng. Lúc tang thi đến, cậu đã không thể đánh thì chỉ có thể chạy, mà lại bởi vì cánh tay không thể nào gỡ khỏi này, cậu đành mang theo Lưu Kết Đăng.
Nếu cậu ngoan tâm mà chém đứt lìa cánh tay Lưu Kết Đăng, thì cũng không phải không đi được, nhưng thực hiển nhiên nếu cậu làm như vậy, Lưu Kết Đăng nhất định sống không nổi. Cậu hiện tại có thể thấy chết không cứu, nhưng muốn cậu tự tay giết chết một người, cuộc sống trạch nam đã trải qua khiến cậu không thể nào làm được.
Thương Viêm mang theo Lưu Kết Đăng một đường chạy, tang thi tốc độ chậm chạp đã bị bọn họ vứt ra đằng sau, nhưng Thương Viêm không dừng lại. Lại thuận tay giải quyết hai ba con tang thi chặn đường phía trước, cậu muốn thừa dịp còn sức lực mà đem Lưu Kết Đăng chạy đến địa điểm tập họp của BOSS và cậu.
Đến lúc đó, có hai tên biểu diễn giết người trước mặt Lưu Kết Đăng – Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, cậu cũng không tin Lưu Kết Đăng còn dám đi theo cậu.
Mà ở phía sau bọn họ, bởi vì Thương Viêm cùng Lưu Kết Đăng chạy trốn mà kinh động đến bọn họ, tuy rằng những người này đều không thể nào xác định được phía sau có tang thi đuổi theo hay không, bất quá ý thức của con người là như vậy, vì thế hai người chạy thoát khỏi tang thi nhưng lại kéo theo một đàn người.
Chính là, hiện thực không để cho Thương Viêm được như ý. Mắt thấy chỉ còn qua vài lỗi rẽ là tới nơi tập họp, nhưng không biết Lưu Kết Đăng rút cái thần kinh gì, cư nhiên nắm cậu lôi sang một hướng ngược lại.
Thương Viêm theo lực kéo mà đi tới trước nửa bước, nhưng cậu lập tức đình ổn cước bộ, mặc cho Lưu Kết Đăng kéo như thế nào cũng không động, “Cô đang làm cái gì vậy?” Thương Viêm không kiên nhẫn nhìn về phía Lưu Kết Đăng hỏi, trong giọng nói lúc này đã mang theo ảo não và tức giận.
“Bên này có đồng bạn của chúng ta.” Bởi vì cái gọi là “yêu” đã sớm đem ám ảnh về tang thi của Lưu Kết Đăng xóa tan, như là không có nghe thấy Thương Viêm bất mãn, cô ta vẫn dùng toàn lực lôi Thương Viêm đi sang hướng bên này, nhưng Lưu Kết Đăng chỉ là một cô gái làm sao có thể kéo cả người Thương Viêm được.
“Buông tay, đồng bạn của tôi ở bên kia, cô đi một mình đi.” Cái gì gọi là đồng bạn của “chúng ta”, Thương Viêm không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, một tay khác đã duỗi tới gỡ chỗ bị nắm ra, ý tứ rất rõ ràng.
“Đồng bạn của anh là ai? Người bên em ai cũng rất là tốt ~.” Lưu Kết Đăng hơi hơi chu miệng nhỏ, một bộ dáng chỉ vì anh, thanh âm có chút khinh bỉ chứng tỏ cô ta đối với đồng bạn của Thương Viêm rất khinh thường.
Lúc này Thương Viêm ngay cả chút ý muốn nói chuyện cùng Lưu Kết Đăng cũng không có, ánh mắt nhìn Lưu Kết Đăng đã lạnh gần âm độ. Thương Viêm trực tiếp dùng sức gỡ tay mình ra, còn Lưu Kết Đăng đương nhiên sẽ không cho Thương Viêm như ý.
Hai phe giằng co, cuối cùng chiếm không ít thời gian của Thương Viêm, rốt cục không kiên nhẫn, Thương Viêm vận hết sức lực rút mạnh tay mình ra, năm vết cào màu đỏ trên đó khiến làn da của Thương Viêm cảm thấy đau rát ghê gớm, hoàn toàn có thể so sánh với việc dùng roi mây quất lên da thịt.
Thấy mấy vết này, Thương Viêm cũng không có bất luận biểu tình gì, nhưng trực tiếp xoay người bước đi đã thuyết minh rõ là lực nhẫn nại của cậu đối với Lưu Kết Đăng đã lên đến cực hạn. Vì phòng ngừa Lưu Kết Đăng lại đến nắm tay cậu, cậu tranh thủ lúc Lưu Kết Đăng bởi vì quán tính mà té trên mặt đất, nhanh chóng rời đi.
“Thương Viêm, anh chỉ vì mấy tên đồng bạn mà đem em bỏ lại hay sao?” Thương Viêm hoàn toàn không để ý tới Lưu Kết Đăng đang ngã nhào trên đất, cho dù là ủy khuất lớn tiếng quát to cũng không khiến Thương Viêm dừng bước chân, ngược lại càng làm Thương Viêm thêm kiên định quyết tâm tránh thoát khỏi cô ta.
Tiếng kêu của Lưu Kết Đăng rất lớn, hơn nữa nơi này lại nằm trên đường đi, một bên đường đi còn là lan can lầu, cứ như vậy cả đám người ở dưới sảnh lầu một đều ngước lên nhìn Thương Viêm – nơi phát ra âm thanh.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Kêu to như vậy làm sao mà không dẫn tới tang thi cơ chứ.
“Ngu ngốc.” Thương Viêm không thể không thấp giọng châm chọc một câu, lập tức lộ ra nụ cười lạnh lùng, nữ nhân này nhất định sẽ không thể sống quá lâu trong mạt thế.
Hành động của Lưu Kết Đăng cùng Thương Viêm khiến cho đám người theo đằng sau cũng hiểu rõ ra, nguyên lai không phải tang thi đuổi theo. Sáng tỏ, cả đám đối với Thương Viêm cùng Lưu Kết Đăng rất bất mãn, không có chuyện gì thì chạy làm chi.
Thương Viêm cước bộ càng nhanh hơn, cậu tin chắc rằng không bao lâu sau, nơi này sẽ bởi vì Lưu Kết Đăng ngu xuẩn quát to và đám người đông đảo mà dẫn tới tang thi. Bất quá đấy đều là chuyện sau đó, Lưu Kết Đăng sống chết một cắc (1) cũng không liên quan tới cậu.
Chính là, tang thi huynh chẳng hề muốn giữ gìn mặt mũi cho Thương Viêm đồng hài nhà chúng ta.
Thương Viêm còn chưa kịp chạy xa được hai mươi mét, dựa vào trực giác sắc bén mà cậu đã mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của tang thi từ bốn phương tám hướng vọng lại, đồng thời còn kéo theo rất nhiều tiếng bước chân và tiếng thét.
Trong lòng Thương Viêm máy động, dừng bước lại, cẩn thận mà nghe thanh âm xung quanh. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng Thương Viêm có thể hơn 50% khẳng định, xung quanh bọn họ đều có tang thi tới gần, mà còn là số lượng rất lớn.
Xem ra sức hấp dẫn của đám người này rất cường đại. Thương Viêm thản nhiên mà quay đầu lại liếc mắt bọn họ đang dần tản đi, không biết có bao nhiêu người trong này sẽ qua khỏi.
Trước bởi vì tách ra hoạt động, nên không thu hút đưa quá nhiều tang thi đến. Nhưng hiện tại lại đồng thời tụ tập, tang thi trong trung tâm thương mại đều bắt đầu đi tới nơi này.
Việc này vốn không có can hệ gì tới cậu, chỉ cần đến chỗ BOSS thì tang thi gì gì cũng chỉ là mây bay. Nhưng bởi vì cùng Lưu Kết Đăng giằng co mà bị kéo dài thời gian, trước gặp phải Lưu Kết Đăng sau gặp phải đám người, vận khí chó má, toàn do đụng trúng Lưu Kết Đăng mà nên, Thương Viêm thiên ngôn vạn ngữ chỉ đúc kết thành hai chữ: Mịe nó.
Lưu Kết Đăng nhìn Thương Viêm đứng nguyên tại chỗ, cho rằng Thương Viêm là đang chờ cô ta, cô ta lập tức đứng lên chạy tới bên người Thương Viêm, bất quá cô còn chưa kịp vui sướng xong, tay mới vươn tới gần Thương Viêm, thì thấy phía sau Thương Viêm có một đội ngũ khoảng chừng 70, 80 người đang chạy tới.
“Lương ca.” Ngữ khí của Lưu Kết Đăng mang theo hưng phấn khó che giấu, trong mắt còn lóe lên ý tự hào, như là đang hướng Thương Viêm truyền đạt cái gì. Đây là đồng bạn của cô.
Thương Viêm nhìn về phía đám người kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một tia cười nhạo, nếu chỉ nhìn người thôi thì đích thật là không tồi. Đám người kia trên cơ bản đều là nam nhân, hơn nữa đại đa số đều là nam nhân cường tráng, một mình đối phó 3, 4 con tang thi cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên những người này rất xuẩn (2), đây chắc gọi là ‘vật hợp theo loài’. Ánh mắt châm chọc của Thương Viêm dừng ở phía trước, đồng thời nhóm tang thi ở phía sau đám người Lương ca kia cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, ở các phương hướng khác, bởi vì tiếng gầm rú của tang thi và hương vị con người tụ thành một chỗ, thành công dẫn đường cho những con tang thi khác đi về phía này, không biết là ai nói câu “Tang thi đến.” Tiếp đó là đám người khủng khoảng mà chạy trốn lung tung lên.
“Đồng bạn của cô không tồi, rất tốt.” Câu nói của Thương Viêm đích xác khiến khuôn mặt của Lưu Kết Đăng vốn đã không tốt lại càng thêm tái nhợt, cô ta lập tức vươn tay muốn bắt lấy Thương Viêm, nhưng Thương Viêm đã sớm phòng bị, làm sao dễ dàng để cho Lưu Kết Đăng bắt được.
Một cái xoay người, Thương Viêm liền hướng về phía ít tang thi nhất mà chạy đi, hoàn toàn không để ý đến Lưu Kết Đăng. Nhìn bóng dáng của Thương Viêm xa dần, Lưu Kết Đăng kinh hoảng đến không thể nào hình dung được, cô trái nghiêng phải ngã, mọi nơi xung quanh đều có tang thi, loại số lượng như vầy cô ta căn bản là chưa từng thấy qua.
Cô sẽ bị ăn mất.
Nghĩ thông, Lưu Kết Đăng điên cuồng chạy về hướng Thương Viêm vừa rời khỏi, lúc này đầu óc Lưu Kết Đăng vô cùng thanh tỉnh. Cô nhận thấy được, thái độ của Thương Viêm rất trấn định, hoàn toàn không xuất hiện kích động do trông thấy số lượng tang thi đông đảo, anh ấy nhất định có năng lực chạy trốn.
Lưu Kết Đăng cố gắng di động trong đám người, thân mình nho nhỏ bởi vì bị uy hiếp đến sinh mạng, cư nhiên xô ngã được đám người, rốt cục nhìn thấy bóng dáng bởi vì tang thi mà dừng lại bước chân. Chỉ thấy Thương Viêm tay cầm miêu đao, chém lên một con tang thi, miêu đao bị cậu dùng đến sinh long hoạt hổ, biểu tình trên mặt đang chứng minh cậu vẫn tương đối thoải mái, đẹp trai đến ngây người.
Lưu Kết Đăng gặp được, những người khác cũng gặp được, tuy rằng những người này đều muốn chạy đến bên người Thương Viêm, nhưng hiện tại Thương Viêm đang đi vào giữa bầy tang thi, chắc là muốn tách ra đường đi. Lại nói miêu đao trên tay Thương Viêm vung lên không hề lưu tình chút nào, ai biết nhào vô lỡ cậu ta đem bọn họ chém luôn thì sao.
Nhưng Lưu Kết Đăng lại hoàn toàn không băn khoăn việc này, trong ý thức của cô ta thì cô ta cảm thấy Thương Viêm thích mình, trước đó Thương Viêm không để ý tới mình, là bởi vì mình không nghe lời, dám phản bác Thương Viêm. Lúc còn ở nhà, mẹ toàn nói chuyện với cha như vậy, cô đã tạo thành thói quen, nhưng hiện tại cô nghĩ đến, mỗi lần mẹ làm như vậy thì cha không được cao hứng cho lắm.
Kỳ thật cô không nên phản bác Thương Viêm, lúc này cô chỉ cần xin lỗi Thương Viêm một câu là mọi chuyện sẽ tốt thôi. Nghĩ như vậy, Lưu Kết Đăng không do dự mà xáp tới gần Thương Viêm, không thể không nói Lưu Kết Đăng quả là một người ‘hiếm thấy’.
Lúc Thương Viêm nhìn thấy Lưu Kết Đăng thì cước bộ bắt đầu nhanh hơn, bắt đầu chạy nhanh ra ngoài, không thèm liếc mắt nhìn Lưu Kết Đăng một cái.
“Thương Viêm.” Lưu Kết Đăng vặn cao đề-xi-ben thét một tiếng chói tai, làm Thương Viêm thoáng có chút hoảng thần, bản năng quay đầu lại. Đều nói, tiềm lực của phụ nữ quả là lớn, lần này Thương Viêm rất có hạnh ngộ.
Chỉ thấy Lưu Kết Đăng vọt vào trong đàn tang thi không quá dày đặc, đẩy ra hai ba con tang thi phía trước, giống như là tính chuẩn thời gian, một hơi phóng tới bám chặt lên người Thương Viêm, sau đó gắt gao níu chặt quần áo của Thương Viêm, ít ra Lưu Kết Đăng còn thanh tỉnh, không có ngốc tới nỗi bắt lấy cái tay đang đối phó tang thi của Thương Viêm.
Thương Viêm hiểu được hiện tại không phải là thời điểm quản Lưu Kết Đăng, dù sao cậu đi đường cậu, cậu cũng không có rảnh mà bảo hộ Lưu Kết Đăng. Thương Viêm cắn răng một cái, không quan tâm tới Lưu Kết Đăng nữa, nếu sau này có thể đi ra ngoài, cậu nhất định sẽ làm cho cô ta chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cậu thôi cũng đã chạy xa ba mét.
Thương Viêm ở phía trước mở đường, Lưu Kết Đăng thì tại phía sau nắm quần áo Thương Viêm, tuy rằng cảnh tượng đầu người rơi xuống đất thực ghê tởm, nhưng Lưu Kết Đăng vẫn cường bách bản thân mở to mắt, cảm giác ghê tởm làm Lưu Kết Đăng thiếu chút nữa đã ói lên người Thương Viêm.
Bởi vì có Thương Viêm ở phía trước, tang thi công kích Lưu Kết Đăng cũng không nhiều, hơn nữa không ít tang thi đều bởi vì mùi máu tươi của đám người đằng kia mà buông tha chút thức ăn nho nhỏ như Lưu Kết Đăng.
Lưu Kết Đăng kéo quần áo trái trốn phải trốn, mà Thương Viêm một mặt phải giết tang thi, một mặt còn phải dùng hết sức lực chống lại lực đạo đang ở phía sau lôi kéo cậu đi lệch hướng.
Ngay thời điểm Thương Viêm đang nghĩ có nên chém một đao về phía Lưu Kết Đăng hay không, thì trong lòng cảm thấy mừng như điên. Có thể là bởi vì nguyên do không gian, cậu đối với BOSS hình như có cái cảm ứng gì đó, cậu có thể cảm giác được BOSS đang ở rất gần. Cậu tin tưởng BOSS cũng có thể cảm nhận được cậu, nghĩ như vậy khóe miệng Thương Viêm không khỏi hé ra một nụ cười ấm áp.
Bên này, Lưu Kết Đăng lại dùng sức tránh thoát một cái tang thi, cuộn mình nép vào bên phải của Thương Viêm, nhưng thực hiển nhiên con tang thi này có tinh thần bám riết không tha, bám riết Lưu Kết Đăng chẳng buông. Lưu Kết Đăng hốt hoảng lách người về phía trước Thương Viêm, Thương Viêm muốn xem nhẹ cũng khó.
Nhưng Lưu Kết Đăng chui đến phía trước như vậy, cô ta không còn đối mặt với một con tang thi, mà là vài con tang thi. Tang thi với khuôn mặt tái nhợt mang theo móng vuốt màu đen cào về phía Lưu Kết Đăng trước mắt, Lưu Kết Đăng thật tình hoảng sợ, liền vội vàng lùi chân về phía sau, tay cùng thân thể đẩy mạnh vào Thương Viêm.
Thương Viêm đang muốn xoay người giải quyết con tang thi sắp huy động móng vuốt cào trúng cậu, lúc này cậu cũng đang chuyển hướng về phía Lưu Kết Đăng đẩy, bởi vì lực đạo của Lưu Kết Đăng, Thương Viêm buộc lòng phải ngã về phía tang thi trước mặt.
Tuy rằng Thương Viêm đã có miễn dịch, nhưng cậu vẫn biết, ở mạt thế bị thương sẽ có nhiều phiền toái cùng nguy hiểm. Thương Viêm lúc này muốn ổn định thân mình, nhưng Lưu Kết Đăng ở phía trước cứ luôn luôn đẩy, không cho Thương Viêm cái cơ hội này.
Thẳng đến… thẳng đến lúc… Thương Viêm… tính cả tang thi… bị đẩy mạnh về phía lan can, bắt đầu rơi tự do, thì lực đạo phía sau rốt cục cũng biến mất.
Thương Viêm từ trong chuyện này cũng hiểu ra được một cái đạo lý: nếu quý sinh mạng, thì rời xa Lưu Kết Đăng.
—
(1): Một mao tiền = đồng tiền lông (?): vì để cho sát nghĩa và dễ hiểu hơn nên mình sửa thành đồng tiền cắc của , đơn giá rất nhỏ.
(2): Xuẩn = Ngu đó, vì để nói giảm nói tránh nên mình giữ nguyên xuẩn =))