Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 28: Chương 28: Lưu Kết Đăng




‹Ta không sao, ta vào không gian hư vô› Hệ thống lo lắng là điều ngoài dự đoán của Thương Viêm, không thể tưởng được hệ thống cũng có một ngày khẩn trương vì cậu.

Nhưng khiến cậu càng thêm để ý chính là hệ thống cư nhiên Khởi động lại. Hệ thống ký sinh trên người của cậu, nếu cậu vào không gian hư vô, vậy thì lẽ ra hệ thống cũng theo vào chứ. Thế mà hệ thống lại rơi vào tình trạng tắt nguồn, lấy trạng thái vật chết mà đi vào đó.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Thương Viêm cũng không quá nóng nảy. Bởi vì cậu biết Diễm Quân Ly là chủ nhân của không gian, nếu không được cho phép thì hệ thống chỉ có thể dùng trạng thái vật chết tiến vào không gian, nếu vật có tư tưởng có trí tuệ thì cần phải được sự đồng ý của Diễm Quân Ly.

Lúc đó, cậu có thể tiến vào không gian cũng là bởi vì BOSS đã cho phép, may mắn một cái, nhờ vào sự tình này mà BOSS không cần đụng vào đồ vật, cũng có thể đem nó bỏ vào không gian.

Thương Viêm giải thích với hệ thống, tuy rằng nó cảm thấy chẳng cam lòng vì không thể nhìn thấy không gian hư vô, nhưng bản thân nó không thể đem ra trước ánh sáng, nên đành nhẫn nhịn.

Thương Viêm một bên cùng hệ thống trò chuyện về tình huống của không gian, một bên cũng không có quên đi theo sau Diễm Quân Ly đến nơi tập hợp, hay còn gọi là một lòng hai dạ, vì tâm tình khoái trá nên bước đi của Thương Viêm cũng trở nên thoải mái.

Khi cậu nói đến việc đưa socola cho Diễm Quân Ly, hệ thống trầm mặc một hồi, sau đó giọng điệu liền trở nên bình tĩnh nhưng lại xen lẫn gì đó quái dị. ‹Thương Viêm, ngươi đưa socola cho điện hạ rồi?›

‹Thương Viêm, ngươi có nghĩ tới hay không, khi điện hạ nhìn thấy ngươi biết thứ yêu thích của y, phòng bị của y sẽ lại càng cao hơn, không thể làm cho độ hảo cảm tăng lên mà còn khiến y thêm phần cảnh giác›

Thương Viêm bị lời nói của hệ thống làm cho bất an, nghĩ đến ánh mắt thâm thúy của BOSS khi nhìn cậu, tuy rằng cậu không thấy được tia phòng bị nào trong đó, nhưng cấp bậc của BOSS như thế nào cậu cũng biết rõ, không lẽ loại cảm giác đó, y lại không thể che giấu trong mắt.

‹Bất quá, độ hảo cảm cùng tình trạng quan hệ đều không có gì thay đổi, có lẽ điện hạ Diễm Quân Ly đối với ngươi không có sinh ra nghi ngờ gì, nhưng về sau, loại sự việc như thế này, muốn tốt cho bản thân thì nên suy nghĩ cho rõ ràng thấu đáo› Hệ thống dùng âm thanh của bé gái nói ra những lời thấm thía, tuy rằng có chút kì quái nhưng Thương Viêm không ngại mà đem lời nói này ghi tạc vào đầu.

‹Hừ, cũng may độ hảo cảm đã là 3 trái tim hồng, còn là hồng đậm› âm thanh của hệ thống tràn đầy ghen tuông, chẳng thèm che giấu giọng điệu của bản thân.

‹Hồng đậm?› Độ hảo cảm cùng tình trạng quan hệ không thay đổi, cậu có thể tin tưởng rằng BOSS đối với mình không sinh ra hoài nghi. Nhưng sau đó lại có thêm một vấn đề lớn.

‹Ai nha, ngươi còn không biết? Xin ta ah~~› Hệ thống khôi phục lại vẻ hoạt bát ngây thơ, Thương Viêm chỉ muốn bỏ mặc nó cho xong, nhưng cái vấn đề này chỉ có thể hỏi hệ thống.

‹Xin mi!› Thương Viêm miễn cưỡng mà nói ra những lời này, tuy rằng hệ thống hồi đáp lại ba chữ ‹Không có gì›, nhưng người nghe lại có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

‹Độ hảo cảm, độ để ý sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tình trạng quan hệ. Mà màu sắc của nó cho thấy là sâu hay cạn. Giống như là quan hệ thân cận trước đó, màu sắc của trái tim càng hồng chứng tỏ tình cảm của các người càng thân thiết. Hiện tại điện hạ Diễm Quân Ly đối với ngươi là trình độ thương tiếc› Vì tâm tình khoái trá nên hệ thống cũng không có tiếp tục làm khó Thương Viêm.

Hệ thống nói xong Thương Viêm liền đem ánh mắt đặt trên người Diễm Quân Ly, lúc trước trái tim luôn là màu hồng tươi, hiện tại đã biến thành hồng đậm, điều này chứng minh quan hệ của cậu cùng BOSS càng ngày càng tốt, điểm ấy làm Thương Viêm thật cao hứng.

Sau một đường, hệ thống im lặng, Thương Viêm im lặng, Diễm Quân Ly im lặng, hai người trầm mặc, phòng bị xung quanh mà đi đến nơi tập hợp, nhưng rất rõ ràng là bọn Lâm Lăng còn chưa đến.

“Ca, anh ở chỗ này chờ em, em muốn trở lại kho hàng một chút, em đánh rơi một đồ vật. Rất quan trọng.” Thương Viêm kêu một tiếng sợ hãi, đứng ở nơi tập hợp, Thương Viêm chính là không có quên, ở kho hàng đã có một tang thi cấp 1 xuất hiện, đây chính là đại bổ (*). Mà sỡ dĩ bây giờ mới nói là vì cậu phải kéo dài thời gian, nên biết rằng bươi não không phải là công việc dễ dàng, cậu muốn dùng thời gian trên đường trở về để tranh thủ đi lấy hạch tinh.

[đồ bổ cỡ lớn]

“Không được!” Diễm Quân Ly vẫn không quên loại cảm giác kinh hách kia, hai mắt tràn ngập nghiêm khắc cùng ngoan lệ mà đảo qua Thương Viêm, tuy rằng Thương Viêm hiểu rằng loại tàn nhẫn này không phải là đối với cậu, nhưng vẫn không nhịn được mà có chút khiếp đảm.

“Không có việc gì, em còn có không gian. Hơn nữa loại tang thi này cũng không phải củ cải trắng.” Thương Viêm ra vẻ thoải mái mà nhìn thẳng Diễm Quân Ly, nhưng chỉ có cậu có thể biết hiện tại cậu có bao nhiêu khẩn trương, ánh mắt của BOSS thật là đáng sợ.

“Anh đi cùng em.” Diễm Quân Ly kiên định không để Thương Viem cự tuyệt, bàn tay của Thương Viêm bị Diễm Quân Ly bắt lấy, Thương Viêm có thể từ lực độ của cái nắm này mà cảm nhận được cường thế dày đặc.

Nhưng đây cũng không phải là ý nguyện của Thương Viêm, BOSS như vậy thì làm sao cậu lấy hạch tinh.

“Em không muốn đứng ở sau lưng anh, em có thể tự bản thân chiến đấu, em không muốn việc nhỏ như vậy cũng phiền đến anh, em còn có lòng tự trọng.” Lời nói này của Thương Viêm có chút quá, nhưng hiệu quả cũng không tồi. Kiên định trong giọng điệu của Thương Viêm, không có chút gì thua kém Diễm Quân Ly, thái độ quật cường làm Diễm Quân Ly biết Thương Viêm tuyệt không lui bước, cho dù chân cậu có dấu hiệu run rẩy~ ╮(╯▽╰)╭

“… Đi nhanh về nhanh.” Diễm Quân Ly yên lặng nhìn Thương Viêm, Thương Viêm có chút nhỏ gầy, sống lưng thẳng tắp như đang nói rằng chủ nhân của nó rất kiên trì. Cuối cùng mọi suy nghĩ của Diễm Quân Ly đều trở thành một câu nói kia, Diễm Quân Ly lần đầu tiên bất đắc dĩ mà tự nguyện lui bước.

Không phải là y không muốn bảo hộ Tiểu Viêm thật tốt, nhưng y hiểu được, bảo hộ tốt nhất chính là làm cho Tiểu Viêm nhanh chóng trưởng thành. Hơn nữa như Tiểu Viêm đã nói, cậu còn có không gian bảo hộ.

Chính là lúc này, chính là quyết định vừa rồi… đã khiến y sau đó phải hối hận cực độ.

Bên kia.

“Tôi chỉ biết có nhiêu đó, các người buông tha tôi đi.” Bộ dạng quỳ rạp trên đất của Ngô Khai Phong chứng minh hắn đã đến cực hạn. Tuy rằng thủ đoạn của Lưu Sở Thiên không phải quá hiểm độc, cũng chỉ là đe dọa một chút, nhưng người thường không có kiến thức như hắn làm sao có thể chịu được.

“Buông cậu ta ra.” Lâm Lăng vứt một ánh mắt ra hiệu cho Lưu Sở Thiên, Lưu Sở Thiên không tình không nguyện mà buông cánh tay đang nắm chặt Ngô Khai Phong ra.

Ngô Khai Phong không có gì chống đỡ lập tức té lăn cù trên đất. “Còn không đi, nếu thế thì vĩnh viễn ở tại chỗ này, như thế nào?” Lời nói của Lưu Sở Thiên làm cho toàn thân như nhũn ra của Ngô Khai Phong lập tức vùng dậy hướng một hướng nào đó mà chạy, hắn biết… cái tên tóc đỏ càn rỡ kia thật sự sẽ giết hắn.

Nếu hắn có năng lực, nhất định sẽ đem hai người này ra hành hạ cho tới chết.

“Pằng!” Họng súng trên tay Lâm Lăng nhắm ngay đầu Ngô Khai Phong, máu tươi từ miệng vết thương phía sau phun bắn ra.

“Thật là ngu, còn chưa chạy khỏi tầm mắt chúng ta mà đã lộ ra cái loại biểu tình này, nghĩ chúng ta là đứa ngốc không có mắt sao. Vốn nghĩ sẽ buông tha cho hắn.” Trên tay Lưu Sở Thiên cầm cây súng, đúng chuẩn mà ngắm thẳng Ngô Khai Phong, nếu Lâm Lăng không nổ súng, viên đạn của gã cũng đã sớm bắn vào trong thân thể Ngô Khai Phong.

“Ah~~! ! ! ! !” Một giọng nữ khiến cho Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên chú ý, chủ nhân của cái giọng nữ kia không cần phải nói chính là Lưu Kết Đăng.

Kỳ thật Lưu Kết Đăng cũng quá là xui xẻo đi, ngày đó cô vì theo đuổi tình yêu đích thực của bản thân mà đến cái thành phố này, cô cho rằng chỉ cần cô biết tên của Thương Viêm thì lập tức có thể tìm được cậu. Nhưng việc đó chỉ có thể xảy ra ở nông thôn, ở tại thành phố lớn như hiện tại là hoàn toàn không thể thực hiện được.

Tuy nhiên cô hoàn toàn không muốn buông tha, cô cảm thấy mình là yêu Thương Viêm thật lòng, bất luận là vất vả như thế nào đều phải tìm được anh. Nhưng Lưu Kết Đăng hoàn toàn không biết, cô đối với một người chỉ ở chung vài ngày như Thương Viêm mà nói yêu đương là một chuyện buồn cười đến cỡ nào, cô chỉ là một loại chấp nhất sau khi bị coi thường và cự tuyệt nên lòng tự trọng dâng tràn mà thôi.

Lúc Lưu Kết Đăng xa quê được vài ngày thì mạt thế tới, cô rất may mắn khi không trở thành tang thi, nhưng cô cũng không thể về nhà. Cô đi theo đại đội tới đây thu thập vật tư, dưới tình huống đồ vật quý giá có thể tùy ý cô lấy đi, khiến cô hai ngày nay luôn rất hưng phấn.

Chính là không nghĩ tới, Ngô đại ca cư nhiên gặp phải cái loại người đáng sợ này. Bọn họ hỏi ý kiến Ngô đại ca để biết đến hết thảy tình huống, tất nhiên Ngô đại ca cũng không có đem tình huống mà hoàn toàn nói ra. Nhưng cuối cùng dưới sự uy hiếp của hai người kia hắn vẫn là đem toàn bộ mà kể hết, tuy nhiên cho dù như vậy thì Ngô đại ca vẫn không tránh khỏi kết cục bi thảm.

Cô sợ tới mức thét chói tai, lập tức cô liền bị ánh mắt xinh đẹp xen lẫn tàn nhẫn của hai người kia nhìn tới. Cô nhanh chóng ngậm miệng, cho dù là hai chân như nhũn ra, cô cũng muốn rời đi, phải mau rời đi.

“Cộp cộp ~” Lưu Kết Đăng chật vật mà chạy trốn trong Trung tâm thương mại, cũng mặc kệ bản thân đã đụng ngã rất nhiều người khác. Cô không biết mình đang ở chỗ nào, cô chỉ biết mình muốn tránh xa hai người đáng sợ này, sự sợ hãi của Lưu Kết Đăng đối với Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đã muốn vượt qua cả tang thi, hình ảnh ám ảnh quá mức đánh sâu vào đầu cô, khiến cô quên mất, chạy trốn như vậy sẽ dẫn đến phiền toái gì.

Lưu Kết Đăng càng chạy càng đến nơi hẻo lánh, tuy rằng dọc theo đường đi có vài người, nhưng những người này ngay cả bản thân mình còn không thể giữ, sẽ không có tâm tư mà đi quan tâm đến người khác.

“A!” Lưu Kết Đăng chạy trốn lại đụng phải một người liền ngừng lại, sau đó cô bởi vì sợ hãi mà khóc lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt khiến cô nhớ mãi không quen kia.

Thương Viêm vừa mới lấy được hạch tinh của tang thi cấp 1, tuy rằng công việc bươi não quả là có lực sát thương, nhưng lấy được hạch tinh vẫn làm cậu rất cao hứng, sau đó trong ngực của cậu liền đụng phải một người. Bởi vì là chỗ rẽ, cậu còn đang trong vui sướng, cho nên không có phát hiện, sau đó vui sướng trong mắt nhanh chóng đông lại.

Thương Viêm đứng vững tự nhiên cũng thấy rõ Lưu Kết Đăng, Lưu Kết Đăng đụng vào người của cậu, bởi vì rèn luyện, nên cho dù lực của Lưu Kết Đăng đánh vào cậu rất lớn nhưng Thương Viêm vẫn vững vàng trụ được.

Bất quá Lưu Kết Đăng thì không có gặp may mắn như vậy, vốn chân cô đã mềm nhũn, cứ thế mà ngồi rạp trên mặt đất, sau khi gặp được Thương Viêm, nước mắt của cô càng không thể ngừng lại mà rơi xuống, cả người đều bởi vì nhìn thấy người quen mà thả lỏng, tê liệt ngồi trên mặt đất.

“Thương… Thương Viêm… Thương Viêm… Em… Em… Thấy có người dùng súng bắn chết người, ở trước mặt em… Đem người em quen biết giết chết.” Lưu Kết Đăng bởi vì khóc mà vừa thở hổn hển vừa nói cho hoàn chỉnh câu.

Dùng súng bắn chết người? Không phải là cậu nghĩ đến chứ? Thương Viêm lập tức nghĩ tới hai người Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên, tuy rằng rất muốn phủ nhận, nhưng hai người này thật sự có thể làm như vậy. Bây giờ là mạt thế, giết người không cần che giấu thực phù hợp với tác phong của bọn họ.

Thương Viêm để cho Lưu Kết Đăng khóc một hồi, tuy rằng cậu rất muốn Lưu Kết Đăng ngừng tiếng khóc lại để tránh đưa tang thi tới, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng. Vô luận là Thương Viêm an ủi như thế nào, Lưu Kết Đăng chính là muốn khóc cho no, may mắn trung tâm thương mại đủ lớn, tang thi cũng không tính là nhiều, nơi này cũng đủ hẻo lánh, không đem đến một con tang thi nào.

Mà bỏ Lưu Kết Đăng lại? Đó là không có khả năng. Hiện tại tay của Lưu Kết Đăng chính là nắm rất chặt tay đang cầm đao của cậu, khí lực quá lớn làm cho Thương Viêm cảm thấy, trừ phi là chém đứt tay Lưu Kết Đăng, nếu không cậu không có khả năng kéo ra.

“Tại sao cô lại ở chỗ này?” Cũng may Lưu Kết Đăng không có khóc quá lâu, cũng chỉ hai phút. Mắt thấy Lưu Kết Đăng đã khóc đủ, Thương Viêm liền bắt đầu hỏi Lưu Kết Đăng, muốn dời đi lực chú ý của Lưu Kết Đăng đối với sự kiện giết người, nếu có thể khiến cô ta buông tay ra là tốt nhất .

Hiện tại là mạt thế, cũng may Lưu Kết Đăng vận khí tốt, một đường chạy tới đây cũng không có gặp phải tang thi. Thương Viêm một bên không kiên nhẫn hỏi, đồng thời nâng Lưu Kết Đăng dậy, muốn nhân cơ hội làm cho Lưu Kết Đăng buông cánh tay đang bắt lấy tay cậu.

“Đến… Tới tìm anh.” Có thể là đem cái việc nghiêm trọng kia nói ra, lại có người quen làm bạn, tiếng khóc của Lưu Kết Đăng cũng dần dần nhỏ đi, nghe thấy vấn đề về Thương Viêm, cô bắt đầu trở nên ngượng ngùng, lực đạo trên tay lôi kéo Thương Viêm càng thêm lớn…

Con bà nó! Ai mượn cô tìm đến tôi! Thương Viêm bởi vì lời nói của Lưu Kết Đăng mà ngẩn ra, đao trên tay thiếu chút nữa thì muốn đem Lưu Kết Đăng chém chết.

Thời điểm cậu ở nông thôn cũng cảm thấy nữ nhân này rất phiền, cho dù cậu đã cự tuyệt, nhưng cô ta vẫn cố gắng dây dưa, điều này làm cho lương tâm vốn áy náy nháy mắt liền trở thành bất mãn. Lưu Kết Đăng cũng trở thành người đáng ghét duy nhất ở thành phố Y trong mắt Thương Viêm.

Lưu Kết Đăng không chú ý tới ánh mắt ghét bỏ quái dị của Thương Viêm, hiện tại, lòng của cô tất cả đều đã nghĩ đến, quả nhiên ở cùng người yêu mới có cảm giác an toàn.

Lưu Kết Đăng si ngốc nhìn Thương Viêm, Thương Viêm không thể không khen Lưu Kết Đăng một câu. Trước một giây còn vì sự kiện giết người mà hoảng sợ, hiện tại cư nhiên rảnh rỗi mà dòm trai.

“Gràooo” Lúc này âm thanh độc đáo của tang thi cũng đã báo hiệu rằng có vị khách không mời đang đến, khiến Thương Viêm đang khó chịu và Lưu Kết Đăng đang si ngốc phục hồi lại tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.