Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 27: Chương 27: ‘Khách Nhân’ Của Không Gian




“ còn quá yếu.” Diễm Quân Ly cau chân mày vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói chắc chắn rõ ràng làm Thương Viêm không biết phải nói gì.

Tay Diễm Quân Ly từ trên vai trượt xuống lưng, xúc cảm cho thấy cơ bắp không phải thực rắn chắc khiến Diễm Quân Ly cực kỳ bất mãn. “Về sau mỗi ngày anh sẽ rút ra chút ít thời gian huấn luyện em.” Diễm Quân Ly buông Thương Viêm ra, dường như suy nghĩ gì đó rồi xoay người đi bỏ lại câu kia, nhượng Thương Viêm đứng trong gió đung đưa đung đưa.

Bất quá có thể được BOSS chỉ đạo, Thương Viêm vẫn rất cao hứng, nhưng Thương Viêm vừa nghĩ tới về sau sẽ bị BOSS dạy dỗ (╯▽╰) đã cảm thấy vô cùng khủng bố.

Diễm Quân Ly không nghe thấy Thương Viêm phản đối nên tâm tình tốt lên không ít, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khiêm tốn của em trai, bất mãn trong lòng tiêu tán một chút, mặc dù là yếu điểm, nhưng ít ra cũng biết nghe lời.

Nếu Thương Viêm nghe thấy, nhất định sẽ hô to: Ở trước mặt BOSS ai mà dám cãi lời, tui bái người đó làm thầy!

“Ca, nơi này là không gian?” Lực chú ý của Thương Viêm từ Diễm Quân Ly chuyển dời sang không gian. Tuy rằng Thương Viêm chắc ăn mười phần đây là không gian hư vô, nhưng cậu vẫn mở miệng hỏi Diễm Quân Ly cho rõ ràng.

“Ừm, dường như nằm ở trong đầu.” Nghe thấy vấn đề mà Thương Viêm hỏi, Diễm Quân Ly tâm tình cũng ổn định lại, bắt đầu đánh giá toàn bộ không gian này. Diễm Quân Ly chầm chậm đi tới đi lui, cảm thụ cái gọi là nghịch thiên trong miệng em trai nhà mình.

Trong không gian có trời xanh, mây trắng, mặt trời, còn có… còn có một đống hàng hóa rất lớn. Hiện tại không gian đã bị hàng hóa chiếm cứ, hai người bọn họ cái gì cũng không thể nhìn được! Tầm mắt đã bị ngăn trở, số lượng hàng hóa khổng lồ che chắn khiến bọn họ chỉ nhìn được trong một phạm vi nhỏ.

Cũng may Diễm Quân Ly vẫn luôn có thói quen chỉnh lý tốt không gian, nếu không hiện tại bọn họ không thể nào đứng trên mặt đất, mà là đứng trên hàng hóa mất.

Sau đó, Diễm Quân Ly không thể nào đánh giá được không gian, mắt y bỗng lóe lên, không gian như là nghe theo mệnh lệnh của Diễm Quân Ly, khiến hàng hóa xung quanh dường như có lực lượng nào đó trợ giúp, di chuyển về phía góc không gian, sắp xếp lại một cách ngay ngắn, tức khắc chỗ đó hình thành một cái “Thang trời”.

Thương Viêm cảm thán mà nhìn hàng hóa di động, lại ngước đầu lên nhìn chúng nó, phát hiện cậu đã không thể nào nhìn thấy được đỉnh, thế mà hàng hóa vẫn có xu thế chất đống lên trên. May mắn là BOSS, nếu không với độ cao như vậy đã sớm rơi xuống .

Theo di động của vật tư, toàn cảnh không gian cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Thương Viêm. Đất đai nơi này phân chia theo mẫu mẫu ruộng nước, từ đất đen ở dưới đó có thể nhìn ra thổ địa nơi này phì nhiêu biết bao, xung quanh có rất nhiều cỏ dại và hoa nhỏ không biết tên, khiến cho phiến đất còn chưa trồng cây này, như tăng thêm màu xanh của sự sống.

Suối nhỏ men theo địa thế cong cong ngoặc ngoặc khúc chiết uốn lượn mà phát ra tiếng róc rách róc rách duyên dáng, lăn tăn gợn sóng dưới ánh nắng mặt trời, tựa như tơ lụa đang được phơi khô.

Trong không khí có sương mù bao phủ, mát lạnh sạch sẽ, khiến tim phổi như được tẩy trừ khỏi những khói bụi chốn đô thị phồn hoa. Bất quá, xa xa bốn phía thì sương mù dày đặc, đem bọn họ vây vào khu vực chính giữa. Tuy rằng còn có thể mơ hồ nhìn thấy núi cao xung quanh nơi này, nhưng rõ ràng đây không phải là nơi mà bọn họ có thể đặt chân vào.

Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là một tòa đại trạch nằm giữa trung tâm vùng đất. Bởi vì đây là không gian của Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly và Thương Viêm chẳng thèm ức chế lòng hiếu kỳ mà cất bước đi về phía đó.

Tòa nhà rất cao, lớn đến không thể tính được, làm Thương Viêm nhớ tới cảm giác lúc đi du lịch nhìn thấy Trần gia. Cả tòa tòa nhà có vẻ tang thương lại trang nghiêm, dưới bào mòn của thời gian đã khiến cho nó nhuốm không ít dấu vết lịch sử.

Thương Viêm liếc mắt một cái liền thấy được tòa nhà này, sau đó cậu không khỏi nhớ tới trong《Đế Vương Mạt Thế》có miêu tả đến năng lực của không gian.

Nếu không gian thăng cấp, ngoại trừ việc rộng lớn hơn, còn có thể giúp không gian thay đổi khí hậu và đất đai. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, ánh sáng lấy tòa đại trạch làm trung tâm, từ đó xuất hiện các loại khí hậu Xuân Hạ Thu Đông, tuy nhiên phân bố địa hình của nó không theo trật tự bình thường, sau này nếu thấy không gian có một bờ cát nằm cạnh ruộng lúa nước thì cũng chẳng có gì là lạ kỳ.

Cái không gian này không hề có ý thức riêng của mình, tất cả việc làm đều tuân theo yêu cầu của chủ nhân, cũng bởi vì như thế mà Chung Hư Lữ không thể phát hiện ra hàng giả.

Trong tòa nhà có một cái thư khố (1) lưu trữ các loại sách nói về cách sử dụng không gian hư vô, nhưng ngôn từ văn chương trong đó thật khiến cho người ta đau đầu không thôi. Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly đầy chờ mong, hy vọng ánh sáng nhân vật phản diện cường đại của Diễm Quân Ly có thể bao gồm luôn cả cổ ngôn(2).

Tuy nhiên thật đáng tiếc, cho dù Diễm Quân Ly có toàn năng đến như thế nào đi chăng nữa, y cũng không có khả năng hiểu được mấy loại đồ vật nho nhã này, y tình nguyện dùng hết tất cả thời gian rảnh rỗi đi nghiên cứu tâm lý học còn hơn.

Nhìn thấy Diễm Quân Ly tránh né ánh mắt chờ mong của mình, Thương Viêm đành dựa vào cái đầu nhỏ của mình tự tìm hiểu vậy. Sự thật chứng minh Thương Viêm rất là may mắn, thời điểm Thương Viêm mở ra cuốn sách thứ hai thì cuối cùng cậu cũng có thể tận dụng được chút ít kiến thức nhỏ nhoi sau bao năm tháng mài mông trong giảng đường mà hiểu được nội dung ba chớp ba nháng. Thương Viêm thật tình cảm mà thấy tự hào về thầy giáo dạy Ngữ Văn thời Trung học của mình.

Cậu, Thương Viêm dưới hình thức là ‘khách nhân’ (3) – được không gian thừa nhận. Chỉ cần chủ nhân Diễm Quân Ly đồng ý, cậu có thể sử dụng không gian tùy ý, bản thân, vật chết, trừ con người ra thì bất kỳ sinh vật nào cũng có thể dựa vào ý thức của cậu mà tiến vào không gian. Tuy nhiên bên trong cũng không có nói cách nào gỡ bỏ hình thức này, trừ phi khách nhân chết đi. Dù sao máu đã tiến nhập vào ngọc giới cũng không có hút ra được.

Nhưng đừng tưởng rằng trở thành khách nhân rất đơn giản. Đầu tiên cậu phải được Diễm Quân Ly thừa nhận, không gian mới cho vào danh sách suy xét, tuy rằng không gian không có ý thức, nhưng vẫn có công năng phân rõ mọi thứ, tựa như tường lửa (4) của máy tính.

Cuối cùng còn phải được chủ nhân tán thành thêm lần nữa, cho phép khách nhân bước vào không gian, tất cả là vì chắc chắn chủ nhân đã suy nghĩ thấu đáo.

Máu của cậu là do Diễm Quân Ly cắt rồi nhỏ lên, đó là lần đầu tiên Diễm Quân Ly thừa nhận cậu. Tiêu chuẩn mà không gian có thể tiếp thu đó chính là người ấy không được có chút ác ý nào với chủ nhân, ngoài ra còn phải có không ít thiện ý đối với Diễm Quân Ly, Thương Viêm cũng phù hợp điểm này. Đồng thời cậu cùng chủ nhân – Diễm Quân Ly phải có quan hệ huyết thống, điều này cũng góp phần không nhỏ cho việc Thương Viêm được không gian thừa nhận.

Trước đó Thương Viêm sử dụng không được, cũng do chủ nhân – Diễm Quân Ly chưa có thừa nhận lần thứ hai. Lúc ấy Diễm Quân Ly ngay cả ‘khách nhân’ là cái gì cũng không biết, làm sao mà nảy sinh ý nghĩ thêm một lần nữa cơ chứ.

Thương Viêm đem chuyện này nói cho Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly dưới ánh mắt có chút khẩn trương của Thương Viêm thì chỉ hơi kinh ngạc, cũng không có hối hận hay né tránh, cũng không có cái loại sâu xa là giấu diếm bí mật bản thân.

Cho dù Thương Viêm đã cố đè nén khẩn trương xuống nhưng làm sao có thể qua mắt được Diễm Quân Ly. “Em có trở thành chủ nhân thật sự của nó cũng không vấn đề gì.” Diễm Quân Ly vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, hình tượng của y trong lòng đứa em này rốt cuộc là như thế nào, hay là lúc ở viện an dưỡng dọa sợ? So với trong tưởng tượng của y còn nhát gan hơn.

Diễm Quân Ly trả lời kèm theo ánh mắt rất chân thực, khiến cho cõi lòng Thương Viêm như được tưới nước ấm, đồng thời cũng có chút ngại ngùng, là cậu tâm nhãn(5) quá nhỏ.

“Hơn nữa, nếu như vậy an toàn của em cũng sẽ được đảm bảo hơn.” Nói đến đây đáy mắt Diễm Quân Ly lại hiện lên âm trầm, “Gặp nguy hiểm, em nhất định phải trốn vào không gian.” Trịnh trọng trong lời nói, cũng đủ biết Diễm Quân Ly có bao nhiêu không muốn Thương Viêm bị thương.

Thương Viêm há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Không phải nói con người có lòng tham ích kỷ hay sao? Xem ra… Diễm Quân Ly không hề có ý định bài xích cậu.

“Ca, trong không gian của em có rất nhiều thứ, bỏ một chút vào trong này được không?” Thương Viêm vứt bỏ chút áy náy nho nhỏ của mình, cho nên cậu tùy ý hơn nhiều. Thương Viêm hướng Diễm Quân Ly đề nghị. Không gian của cậu trên cơ bản đã chất đầy hết rồi, hiện tại trông thấy không gian của BOSS rộng rãi như vậy, vì sao không tranh thủ dùng ké cơ chứ.

“Có thể.” Cái loại yêu cầu nhỏ bé này của Thương Viêm, Diễm Quân Ly sao lại không đồng ý cho được. Hơn nữa đây là biểu hiện cho thấy Tiểu Viêm đang tín nhiệm y. Vật tư tại mạt thế là thứ quan trọng biết chừng nào, chỉ đưa mắt ra nhìn đám người bên ngoài đang tranh đoạt điên cuồng là cũng đủ hiểu.

Vật tư của Thương Viêm cũng không ít, bởi vì có hệ thống sắp xếp hộ, cho nên đồ vật bên trong rất là chỉnh tề, làm cho Thương Viêm trên cơ bản không uổng phí quá nhiều sức lực đã đem ra hết.

Thương Viêm đem đại bộ phận gạo, thịt heo, quần áo, đồ dùng sinh hoạt mà hiện tại chưa cần dùng đến… đều bỏ ra ngoài này. Thời điểm mà Thương Viêm tìm thấy thùng socola Pierre Marcolini, cậu lập tức lấy ra, đưa tới trước mặt Diễm Quân Ly.

Đối với xuất hiện của socola Pierre Marcolini, Diễm Quân Ly thật sự ngạc nhiên. Tiểu Viêm vì sao biết được chương trình TV mà y yêu thích thì rất dễ, chỉ cần hỏi người hầu trong nhà vài câu là xong. Nhưng muốn biết thức ăn mà y yêu thích thì quả thật không dễ dàng, lúc một người có được địa vị cao, nhược điểm hay là đồ vật yêu thích gì đó đều che giấu không ai hay. Thế mà không thể tưởng tượng được Tiểu Viêm lại biết.

Đôi mắt Diễm Quân Ly bắt đầu đậm dần, nụ cười của Thương Viêm có chút cứng ngắc, cậu cảm thấy BOSS lúc này có cái gì đó quỷ dị khó nói. Diễm Quân Ly cứ như vậy chằm chằm mà nhìn Thương Viêm, giống như muốn soi rõ đáy lòng Thương Viêm.

“Ca?” Thương Viêm thật tình là chịu không nổi áp lực như thế này, gọi một tiếng để có thể nhanh chóng chấm dứt tình trạng khó hiểu không biết từ đâu sinh ra.

“Xin lỗi Tiểu Viêm, ca đang suy nghĩ chút chuyện.” Ngữ khí của Diễm Quân Ly mang theo chút gì đó ôn hòa rất mơ hồ, ý cười nhợt nhạt khiến không khí đang cứng nhắc bỗng chốc ấm áp trở lại.

Thương Viêm vô tội biểu tình vẫn có chút kinh hoảng, in hết vào trong mắt Diễm Quân Ly. Dù sao loại sự tình này cũng không phải một hai lần, hơn nữa cứ trắng trợn biểu hiện ra như vậy cũng có thể xem là một loại tín nhiệm.

Lần thứ hai, Diễm Quân Ly dùng bàn tay to dày sờ loạn trên đầu Thương Viêm, thuận mao (6) cho Thương Viêm, dường như đang an ủi trái tim nhỏ bé của cậu. Hành động này của Diễm Quân Ly rất hữu dụng, y như Diễm Quân Ly đoán trước, Thương Viêm đang kích động liền biến thành dại ra.

“Được rồi, chúng ta phải đi ra ngoài.” Cuối cùng, thu liễm ôn nhu, Diễm Quân Ly lại trở về sắc bén trước đó, nhắc nhở cậu là bây giờ phải đi ra ngoài, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đang đợi.

Thương Viêm còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lại hoa lên, sau đó phát hiện mình đã ở bên ngoài. Trong kho hàng trống rỗng đã không còn vật tư, bọn họ thành công mà rút lui.

‹Đang khởi động… đang khởi động… khởi động hoàn tất› Thanh âm lạnh lẽo không gợn sóng, thu hút sự chú ý của Thương Viêm.

‹Thương Viêm, ngươi có xảy ra chuyện gì hay không?> Thương Viêm vừa ra khỏi không gian, thanh âm sốt ruột của hệ thống đã vang lên trong đầu cậu, nó vội vàng hỏi tình huống của Thương Viêm.

Lúc này, Thương Viêm mới nhận thấy được một chuyện, trước bị BOSS và không gian hư vô dời đi lực chú ý, hiện tại mới nghĩ đến, thanh âm của hệ thống ở trong không gian không có vang lên.



(1): Thư khố: Kho sách.

(2): Cổ ngôn: Ngôn ngữ cổ xưa.

(3): Khách nhân: Lẽ ra nên dịch là người khách, nhưng có vẻ gượng ép quá, nên Đào giữ nguyên.

(4): Tường lửa: phần mềm bảo vệ máy tính khỏi các tác nhân gây hại, tham khảo google.

(5): Tâm nhãn: Chúng ta thấy trên một số ảnh, tượng Phật giáo có những mặt người có ba con mắt, tức là ở giữa hai mắt có thêm một mắt nữa. Thực ra, người không thể có ba mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. Về ý nghĩa thâm sâu của tâm nhãn thì phải nói ngũ nhãn (năm mắt). Theo thuyết ngũ nhãn thì ngoài con mắt thật ra, còn có bốn loại tâm nhãn nữa, với trình độ cao thấp khác nhau.

(6)Thuận mao: Vuốt lông – ý chỉ việc dỗ dành một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.