-” Thiếu gia, không thấy Nguyệt nhi đâu nữa.” Cha con họ ai cũng ghi nhớ lời Mạc Ngân không dám ra ngoài. Nhưng hôm nay cả buổi sáng không thấy con gái xuống lầu, ông liền nghi ngờ. Quả nhiên trong phòng không thấy bóng dáng của cô. Gọi điện thoại lại không liên lạc được. Bên ngoài lại đang rối loạn, dân tị nạn do núi lửa phun trào khắp nơi đổ xô vào thành phố, kiếm nơi an toàn để cư trú, trà trộn đủ thứ loại người. Hỏi sao Lưu Tam không lo lắng cho được.
-” Tam thúc người ở đây cùng Kim Đan bảo vệ cho ba con. Nếu chuyện gì xảy ra thì mọi người phải đóng chặt cửa, ở yên trong nhà. Chờ bên ngoài lắng xuống chút phải rời khỏi đây.” Mạc Ngân nhìn Mạc Khánh cùng Lưu Kim Đan đang một bên lo lắng, lại nhìn đồng hồ, có thể trong hôm nay là dịch bệnh tang thi bùng nổ. Cậu đưa cho Lưu Tam một tấm bản đồ đã được cậu đánh dấu.” Con ra ngoài tìm em ấy”
Mạc Ngân bỏ lại một câu, liền cằm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Cậu biết hôm nay đi, sẽ phải tách ra cùng Mạc Khánh thời gian nhưng Kim Nguyệt cậu xem như em gái nhỏ, không thể bỏ mặc không lo được. Cậu tin với thân thủ và vật tư trong tay lão ba hiện tại cũng sẽ bình an mà gặp được nhau.
-” Cẩn thận một chút. Nếu như con nói, chúng ta sẽ ở mỗi địa phương ba ngày để chờ con.” Mạc Khánh tay cầm bản đồ có đánh dấu, tiến lên vỗ vai con trai mình một cái.
Lưu Kim Đan bên cạnh nhìn cậu gật đầu, không cần nhiều lời. Tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi, hắn chứng kiến được thân thủ phi phàm của Mạc Ngân. Hắn cũng rất lo lắng cho chị gái nhưng hắn tin Mạc Ngân có thể bảo vệ chị ấy chu toàn hơn bất cứ ai.
-” Con sẽ.” Mạc Ngân nhìn cả ba người gật đầu. Sau đó liền leo lên chiếc hummer chạy đi.
Mạc Khánh đứng sát cửa sổ, ngước đầu lên nhìn. Lúc này mới hơn bốn giờ chiều mà đã không còn một tia nắng. Mây đen ùn ùn kéo đến, một màu u tối đang bắt đầu bao trùm cả bầu trời. Huyên nhi, em phải phù hộ cho tiểu Ngân được bình an. Trong lòng Mạc Khánh thì thầm, chất chứa lo lắng vô cùng. Con cái đã trưởng thành, tự có quyết định của bản thân, ông không thể ngăn căn cũng không muốn ngăn.
Mạc Ngân lái xe ra khỏi khu biệt thự một đoạn cũng nhìn lên bầu trời. Một màu đen u tối, thâm trầm nặng nề, cậu biết những ngày đen tối của nhân loại, sắp tới rồi. Chân ga bất giác giẫm mạnh hơn, chiếc hummer gây chú ý cứ chạy như bay trên đường.