Ba ngày trước. Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm.
Địa điểm tại một căn nhà nhỏ vùng ven thành phố Osaka, Nhật Bản.
Rầm!!!!
Hướng Nhật rơi khỏi giường, đầu đập mạnh xuống đất làm hắn bật dậy trong đau đớn. Hai tay ôm đầu liên tục xoa cho đỡ đau, Hướng Nhật đứng dậy, cổ họng hắn khát khô nên liền cầm ly nước trên bàn kế bên uống một hơi sạch trơn.
“Sao người mình lại đầy mồ hôi thế này?”
Chưa kịp hiểu điều gì thì đầu hắn lại một lần nữa như muốn nổ tung. Cảm giác như có ai đó đang mở hộp sọ của hắn ra rồi dùng dao đâm từng nhát, từng nhát vào não hắn vậy.
Hướng Nhật lần thứ hai ngã sấp mặt xuống đất. Hắn đau đến mức lăn lộn trên sàn nhà, hai tay ghì chặt đầu, miệng thì liên tục nôn thốc nôn tháo ly nước vừa uống bởi cảm giác đau quá khủng khiếp, vượt khỏi sức chịu đựng của cơ thể.
Hướng Nhật mất đi thị giác, bao bọc xung quang hắn chỉ toàn một màu đen. Sau đó là đến thính giác, xúc giác, hắn không thể nghe hay cảm nhận bất cứ thứ gì xung quanh nữa.
Đột nhiên não đình chỉ đau đớn làm cho Hướng Nhật thanh tỉnh đi không ít. Cơn đau đến nhanh nhưng cũng tan biến nhanh.
Hướng Nhật phát hiện ra mình vẫn đang trôi dạt trong không gian tối đen vô định này..
Rất lâu, rất lâu sau đó hắn nhìn thấy một tia sáng nhỏ, Hướng Nhật liền hướng tinh thần của mình vào tia sáng thì chợt nhận ra tia sáng đó ngày càng lớn dần.
“Không đúng, đó không phải là ánh sáng, thứ đó đang tiến lại đây!”
Thứ màu trắng đó càng ngày càng gần Hướng Nhật, hắn như chết lặng khi nhìn thấy bản thể đầy đủ của thứ mà mình tưởng lầm là ánh sáng.
Đó là một cái miệng lớn khủng khiếp với vô số răng nhọn sáng bóng, kích cỡ của nó có thể so sánh với cả một hành tinh. Đứng trước nó Hướng Nhật ngay cả một hạt cát còn không bằng.
“Đây là miệng của ác quỷ sao? Lại còn có máu không ngừng nhỏ giọt xuống từ những chiếc răng sắc nhọn, đây là thứ tồn tại gì vậy?”
“Nếu thứ này muốn nuốt chửng mình nó đã làm rồi, xem ra còn gì đó khúc mắc!”
Hướng Nhật không hiểu sao mình lại trấn định đến mức này, trước đây hắn tuy không phải người yếu đuối, nhưng cũng không phải kẻ biến thái tâm lý đến mức không biết sợ hãi là gì.
Lại còn phải đối mặt với thứ tồn tại vô địch này nữa, vậy mà một chút áp lực tâm lý cũng không có lấy.
“Chuyện này là sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với mình?”
Khi mà Hướng Nhật đang tự đặt ra liên tiếp những câu hỏi trong đầu, cái miệng khổng lồ đó cuối cùng cũng cử động.
Hai mép môi của nó kéo giãn về hai phía khác nhau, lực lượng ba động tràn ra cả một vùng không gian. Cái miệng khổng lồ từ từ nở một nụ cười kinh dị để lộ ra hằng hà sa số những chiếc răng dính máu. Có vẻ như nó đang rất thoả mãn vì một thứ gì đó.
Hướng Nhật đương nhiên nhìn thấy nụ cười đó, hắn không sợ nhưng lực lượng ba động quét qua làm linh hồn hắn rung lên từng hồi. Nếu để bình chọn thì nụ cười khủng bố này là thứ ghê tởm bậc nhất mà Hướng Nhật từng thấy.
Sau khi cười, cái miệng khổng lồ lập tức tan biến khỏi vùng không gian đen tối. Hướng Nhật cũng bị lôi về cơ thể của chính mình, lập tức hôn mê.