Mạt Thế Khinh Khí Cầu

Chương 6: Chương 6: Sống lại




Hướng Nhật tỉnh lại dưới sàn nhà, người hắn mồ hôi tuôn ra ướt đẫm quần áo. Hướng Nhật đảo mắt xung quanh một vòng, lúc này ánh mắt của hắn liên tục thay đổi, lúc thì tang thương, lúc thì đầy sát phạt chi khí.

“Đây là căn nhà mướn của mình?”

“Sống lại sao?”

Hướng Nhật đứng dậy cởi phăng quần áo trên người, hắn đứng trước tấm gương trong phòng kỹ lưỡng nhìn lại thân thể một lần.

“Không có vết thương nào, cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh..”

“Đúng rồi, Nhược Hi..”

Hướng Nhật liền vội vàng quay sang chộp lấy cái điện thoại trên đầu giường, hắn chợt phát hiện có một cái hộp nhỏ bằng cẩm thạch đặt kế bên.

“Không quan trọng!”

Hướng Nhật thầm nghĩ rồi dùng tay mở khoá điện thoại. Hình nền điện thoại là một cô gái có nụ cười như thiên thần, nàng mặc một chiếc váy trắng ngắn tới đầu gối rạng rỡ trong nắng chiều.

Hướng Nhật khi nhìn thấy nàng thì trong lòng nhói đau, hắn tra tới mục danh bạ chuẩn bị bấm gọi thì chợt dừng lại. Hướng Nhật phát hiện ra góc trái của điện thoại đang báo 1 giờ sáng.

Nhược Hi không thể nói nên hai người chỉ có thể giao tiếp qua cuộc gọi Video, nhưng 1 giờ sáng mà cứ thế gọi Video cho Nhược Hi chắc chắc sẽ làm nàng lo lắng.

“Không thể cứ như vậy gọi cho Nhược Hi.”

Hướng Nhật liền mở sang ứng dụng lịch kiểm tra một lần. Sau vài phút xác nhận tới lui, cuối cùng hắn đã rút ra suy luận.

“Mình trở về trước đại dịch 3 tháng, điều này là thật không thể bàn cãi, bằng chứng là vẫn còn điện và mạng internet.”

“Chỉ có hai khả năng xảy ra, một là linh hồn trở về quá khứ, hai là ký ức của mình bị cưỡng chế gửi ngược về từ tương lai.”

“Thế lực nào đủ sức mạnh để làm vậy? Là cái miệng khủng bố kia sao? Mục đích của nó là gì?”

“Mình xem ra cũng không có sức ảnh hưởng gì quá to lớn với thế giới a!”

Hướng Nhật vẫn còn nhớ rõ 1 giờ trước, khi cơn đau đầu ập tới. Lúc đó hắn không có bất kì ký ức nào về đại dịch, nói cách khác Hướng Nhật đã bị thay thế bởi chính hắn, nhưng là một “hắn” ở tương lai chưa xảy ra.

Hướng Nhật vội mở cửa sổ, hắn nhoài hơn nửa người ra ngoài. Hít sâu một hơi, luồng không khí trong lành lấp đầy lá phổi nóng của Hướng Nhật.

Nhìn xa xăm về những căn nhà san sát nhau một lúc, Hướng Nhật làm ra một quyết định trọng đại.

“Được làm lại một lần là đủ! Tận thế đến nhanh đi, tao đây sẽ hảo hảo đón tiếp mày.”

Nói rồi Hướng Nhật thay một bộ quần áo bước ra khỏi nhà. Gần hai giờ sáng nhưng hắn đã không thể nào ngủ được nữa rồi.

Hướng Nhật chọn một cái áo thun màu xám, một cái quần jean đen, bên ngoài cũng là một chiếc áo khoác dài tay sẫm màu. Trước đây hắn không phải là cực kỳ yêu thích màu tối, thực ra trong tủ đồ còn rất nhiều màu sắc khác nhau. Thế nhưng sau khi nhận thức được bản thân đã sống lại, Hướng Nhật cảm thấy mặc những bộ đồ tối sẽ thoải mái hơn.

“Chắc cũng một phần do lăn lộn ở đại dịch một thời gian dài, cơ thể luôn bẩn thỉu, quần áo thì lúc nào cũng nhem nhuốc nên không biết từ bao giờ nó đã trở thành điều quen thuộc.”

Hướng Nhật tặc lưỡi, tra chìa khoá vào, khoá cửa lại cẩn thận rồi một mình bước ra đường khuya. Gió lạnh mang theo hơi sương buốt giá quét qua từng nơi trên khuôn mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.