Cô có thể ăn uống vui chơi trên xe, đôi khi ngủ một giấc rồi dậy, xe đã đưa cô đến bờ hồ ở ngoại ô.
Cô thích đi loại xe này, một chiếc xe nho nhỏ, cho cô cảm giác cực kỳ an toàn, cho dù ba mẹ có dẫn cô đi đâu, chỉ cần có chiếc RV này, cả đường cứ như mang theo ngôi nhà ấm áp quen thuộc của cô.
Năm cô mười ba tuổi, sau khi mẹ bị bệnh qua đời, ba cô nhìn “xe” nhớ người, hơn nữa thời gian đó xe đúng lúc bị hỏng được đưa đi sửa lại, ông ấy vốn định bán chiếc xe này. Kết quả là xảy ra một vụ tai nạn, cô mất tích 2 ngày, ba cô gần như phát điên.
Cuối cùng cô được tìm thấy trong xe RV, cuộn tròn ngủ bên trong, bình an vô sự.
Cuối cùng Kỷ Ninh Tâm bảo vệ chiếc xe này, sau khi sửa xong đưa xe về, vẫn để ở chỗ đậu xe, phủ vải chống bụi, cũng không lái đi nữa. Năm cô thi đậu bằng lái xe, ba cô đã chuyền quyền sở hữu xe sang cho cô.
Sau đó cô cũng đã luyện tập lái xe nhiều lần, nhưng lần lên kế hoạch lái xe RV đi cắm như này là lần đầu tiên.
Cuối tuần này cô dự định dẫn Lộ Đình Phong và người bạn thân Dương Nhân Nhiên đến công viên ven biển Hải Thành chơi hai ngày, vật tư ăn uống cho mấy người trong hai ngày tương đối nhiều, sau khi cô mua sắm trong siêu thị xong còn chưa kịp sửa sang lại, đã chất đống trên sàn xe.
Nhưng một đống đồ dễ thấy như vậy, bây giờ lại không còn.
Cô tìm khắp cả chiếc xe RV, lại hỏi Lộ Hữu Vi và Lộ Đình Phong, cuối cùng xác nhận ba, anh trai thậm chí cả nhà dì không có ai từng đụng vào đám đồ này. Ngoài hoảng sợ, Kỷ Khương Tâm còn bắt đầu nghi ngờ có phải đầu óc mình xảy ra vấn đề gì không.
Cô thực sự đã mua đống đồ này không?
Chẳng lẽ là nằm mơ đã mua?
Nếu không chuyện đống đồ này đột nhiên biến mất nên giải thích như thế nào?
Mẹ Kỷ Ninh Tâm mất từ sớm, cô hiểu chuyện trưởng thành sớm, từ nhỏ năng lực tự túc độc lập đã rất mạnh, rất ít khi hiện ra bộ dạng mờ mịt và tự hoài nghi này.
Lộ Đình Phong thấy trạng thái của cô không tốt, hỏi nếu cô không thoải mái thì có thể hủy bỏ kế hoạch cắm trại công viên ven biển vào cuối tuần, dù sao anh ấy cũng có kế hoạch tăng ca vào cuối tuần.
Kỷ Ninh Tâm: ...
Lộ Hữu Vi thì vừa đau lòng nhìn con gái nhà mình, vừa yên lặng lấy điện thoại di động ra chuyển vài vạn cho cô, còn cố kèm thêm cái icon “phát phát phát phát”, tỏ vẻ thiếu cái gì thì cứ mua cái đó, nếu như anh trai “tự kỷ + cuồng công việc” kia của cô không muốn đi, ông ấy sẽ đi với cô.
Mặc dù ông ấy sẽ vì nhìn “xe” nhớ người khó tránh khỏi đau lòng, nhưng thỉnh thoảng đi một lần, ông ấy vẫn có thể cố gắng vượt qua.
Kỷ Ninh Tâm nhìn khuôn mặt to lớn râu ria lưa thưa của cha ruột:.. khéo léo nở nụ cười từ chối.
Cô cầm tiền Lộ Hứa Vi cho, trực tiếp lái xe đến kho siêu thị yêu thích của mình lần nữa bắt đầu mua sắm.
**
Siêu thị kiểu kho bãi này nằm ở tầng một và của một trung tâm mua sắm ở Thành Đông, diện tích rất rộng, vật phẩm bên trong cực kỳ phong phú, tất cả vật tư cô cần cho lần du lịch lần này đều có thể tìm thấy ở nơi đây.