Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 109: Chương 109: Các dạng năng lực




Ngay khi Trâm lên tiếng muốn tới nhà ăn liên hoan, cả đám liền hí hửng rời khu giao nộp nhiệm vụ. Đi theo hành lang hẹp với hai bên được căng dây, đoạn đường nối tiếp bắt buộc, cả đám mất khoảng một phút để tới trước chốt bảo vệ. Là người đi đầu tiên, như thường lệ, Trâm giơ thẻ cá nhân lên để những đồng chí có nhiệm vụ canh gác xác nhận. Hoàn thành thủ tục xong, Trâm rẽ phải, lối đi hướng tới khu vực bên trong “Khu an toàn”.

Đi song song với Trâm, Huyền Linh cũng định bước theo, nhưng lập tức bị đồng chí canh gác đeo súng ngăn lại:

- Mời chị xuất trình thẻ cá nhân để chúng tôi kiểm tra! – Đồng chí canh gác hô lên câu lệnh dõng dạc.

- Thẻ cá nhân? – Huyền Linh ngơ ngác không hiểu ra làm sao.

- Ấy chết! Mải nghĩ đến ăn quên khuấy mất việc nhóm anh Tân là người mới. - Ở đằng sau, Hùng vỗ đầu thốt lên. Ngay sau đó, hắn ta tiến tới trước mặt đồng chí canh gác trình bày:

- Xin lỗi đồng chí! Nhóm anh chị này là người mới, bên ngoài “Khu an toàn”.

- Chào mừng các bạn tới “Khu an toàn”! – Nghe Hùng nói, đồng chí canh gác mỉm cười chào hỏi rồi chỉ tay sang hướng bên trái nói.

- Người mới tới xin mời đi theo lối kia để khám sức khỏe và làm thẻ cá nhân. Đến trước cửa sẽ có người dẫn anh chị đi làm thủ tục. Xin lưu ý, bắt buộc phải có thẻ cá nhân, anh, chị mới có thể đi vào “Khu an toàn”.

Nhìn theo hướng mà đồng chí canh gác chỉ, Tân thấy cách không xa đằng kia là một tòa nhà cao ốc lớn. Đường đi tới tòa nhà là một hành lang thẳng dài, hai bên được căng dây bảo vệ kín kẽ, đề phòng người mới đi lung tung. Xem ra, thủ tục phải làm trước khi vào “Khu an toàn” rất nghiêm ngặt, không đơn giản như hắn từng nghĩ.

Vẫn luôn muốn được ở bên cạnh thần tượng của mình, Hùng nhanh nhảu lên tiếng nói cho thành viên trong nhóm biết ý định:

- Để anh đi cùng với nhóm anh Tân tới chỗ khám sức khỏe cho. Mấy đứa đến khu nhà ăn chuẩn bị trước đi.

- Được. – Ngẫm nghĩ một chút, Trâm gật đầu đồng ý. Trước khi đi, cô quay ra chào Tân và Huyền Linh:

- Em đi trước đây! Anh chị lát nữa đến sau nhé!

- Được! Không cần làm gì cầu kì tốn kém đâu em, đủ ăn là tốt rồi. – Gật đầu đồng ý, Tân dặn dò Trâm, sợ cô vì đãi nhóm của hắn mà tiêu pha quá trớn.

- Ha hả...! Anh Tân đừng lo. Nay bọn em được thưởng một khoản tiền lớn, công lao toàn bộ là nhờ nhóm của anh nên ăn một bữa no nê là không có vấn đề gì. – Hùng lại gần vỗ vai Tân, cười nói khoe khoang khoản tiền vừa kiếm được.

- Đúng đấy! Mang người mới về, mỗi thành viên trong đội được thưởng hẳn 100 Dcoin cơ, anh không cần phải suy nghĩ gì đâu. – Nghe Hùng nói, Dũng và Nam cũng nhanh chóng phụ họa.

Biết được nhóm của Trâm có thêm thu nhập ngoài định mức, Tân cũng không chày cối làm gì. Huống chi giờ hắn đang đói rã ruột, chưa kể chắc chắn Huyền Linh cùng mấy cô bé cũng trong tình trạng giống vậy nên cần rất nhiều thức ăn. Cả đám cứ ăn chùa một bữa trước, rồi sau khi quen thuộc “Khu an toàn”, hắn đãi lại nhóm của Trâm cũng không muộn.

- Thế thì tốt! Vậy em đi thôi. Mà bọn anh ăn nhiều lắm đấy!

- Anh yên tâm, nay bọn em bao anh ăn no tức bụng thì thôi. – Hùng vỗ ngực đảm bảo. Nói xong, hắn ta kéo Trâm ra một góc, rồi nhân lúc mọi người không chú ý dúi vào tay Trâm ba tấm thẻ.

- Lát nữa em mua thêm một chai rượu lớn nhé. Có gì không đủ cứ lấy tiền trong ba thẻ này mà tiêu. – Thì thầm vào tai Trâm, Hùng mạnh miệng nói ra mục đích của mình.

- Ở đâu mà lắm thẻ Dcoin thế anh? – Biết tính ông anh thích nổ to, Trâm biết mình chỉ cần mua chai rượu nhỏ là đủ. Nhưng không biết Hùng kiếm đâu ra lắm thẻ Dcoin nên cô tò mò hỏi.

- Dũng với Nam vô tư cống hiến đó em. – Hùng thản nhiên đáp lời mà không có chút cảm giác tội lỗi khi vừa bóc lột hai thằng em.

- Mấy đứa đi thôi! Có gì nói chuyện sau, đây là chỗ làm việc không phải nơi đùa giỡn. – Đứng đằng sau, lão Hùng thấy mấy đứa ì một chỗ chưa đi liền lên tiếng thúc giục. Tuy chỉ có mỗi nhóm bọn họ ở đây, nhưng thái độ nhất thiết phải nghiêm túc, chấp hành quy định một cách nhanh chóng.

- Được! Em đi đây. – Nghe chú Hùng nhắc, Trâm cũng không dây dưa thêm nữa. Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhăn nhó như bị táo bón của hai ông anh ở đằng kia một chút, Trâm che miệng cười khẽ, rồi nhanh chóng rời đi.

Hài lòng nhìn Trâm đi khuất, Hùng nhanh chóng quay về chỗ nhóm Tân đứng. Thấy Dũng và Nam chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt ủy khuất, Hùng bực mình hỏi:

- Hai chú muốn cùng anh dẫn nhóm anh Tân đi khám à?

- Không! Bọn em phải theo chú Hùng về đơn vị báo cáo. – Dũng lắc đầu trả lời.

- Thế phắn ngay thôi hai chú còn đợi chờ gì nữa?

- ....

.........MTTH.........

Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Hùng, nhóm của Tân mất khoảng ba phút để tới khu khám sức khỏe phòng dịch, là một tòa nhà cao ốc gần cổng, ngay sát khu giao nộp nhiệm vụ. Theo lời giải thích của Hùng, đây là nơi những người sống sót bên ngoài lần đầu tiên tới “Khu an toàn” bắt buộc phải kiểm tra, đồng thời cấp cứu khẩn cấp cho những ai bị thương khi làm nhiệm vụ trở về. Đặc biệt nhất, ở chỗ này còn kiểm tra đánh giá năng lực đặc biệt đối với ai thức tỉnh khả năng siêu nhiên.

Giơ thẻ, báo cáo cho đồng chí canh gác ngoài cửa xong, Hùng cùng với nhóm của Tân bước vào đại sảnh. Chứng kiến lượng người đông nghịt bên trong, Tân còn chưa kịp quan sát kĩ thì Hùng bất ngờ chạy tới quàng vai hắn, rồi kéo vào một góc kín đáo.

- Anh Tân xem kìa. Đấy! Anh nhìn rõ chưa. Cô nàng nóng bỏng mặc bộ đồ da bó sát kia kìa... – Hùng vừa kích động nói nhỏ vào tai Tân vừa chỉ tay tới chỗ cột trụ cách không xa phía trước.

Liếc mắt theo hướng cậu em chỉ, Tân trừng lớn hai mắt, mặt phát nhiệt nóng lên. Cô gái khoanh tay tựa lưng vào cột kia không chỉ cao ráo, xinh đẹp, dáng người cực kì bốc lửa, mà còn ăn mặc hết sức nóng bỏng khiến người xem không thể rời mắt được. Tuy so với Huyền Linh thì cũng không hơn bao nhiêu, nhưng cái cách cô gái kia mặc bộ đồ da bó sát làm tôn lên cặp mông nảy nở, eo con kiến, và kéo áo trễ cổ làm lộ ra hai mảng cầu thịt trắng bóc quyến rũ hơn rất nhiều. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Tân cảm giác miệng mình lúc này đã khô khốc, người bức bí khó chịu muốn lột tung đống quần áo bên ngoài ném đi.

Bị người chăm chú nhìn, hình như cô gái kia đã cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu hướng ánh mắt tới chỗ Tân và Hùng. Nhận thấy có hai người đàn ông mê đắm nhìn mình, khác với thông thường, cô gái nóng bỏng không những không tỏ ra khó chịu mà còn mỉm cười rồi tung một nụ hôn gió thổi đi. Nhìn thấy động tác táo bạo của người đẹp, Tân cảm giác trái tim của mình như được tiêm thuốc kích thích, đập nhanh tới mức muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hình ảnh đôi môi đỏ mọng với nốt ruồi nhỏ bên trên đã in sâu vào đầu hắn, chắc chắn sẽ không thể bị xóa nhòa. Ở bên cạnh, Hùng trúng đòn còn nghiêm trọng hơn, tới mức máu đã chảy ra từ mũi cậu ta.

Giữa lúc Tân và Hùng sắp bị cô nàng xinh đẹp hút mất hồn thì ở sau lưng cả hai vang lên âm thanh lạnh lẽo.

- Hai người xem cái gì đấy? – Huyền Linh mỉm cười nhẹ nhàng hỏi. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó là một cơn bão tố đáng sợ chờ bùng phát.

Như bị dội một chậu nước đá vào đầu, Tân rùng mình tỉnh táo trở lại. Ngoái đầu về đằng sau, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Huyền Linh, mặc dù ngu ngơ, nhưng hắn cũng cảm giác được có một mối nguy hiểm tiềm ẩn đằng sau. Chột dạ, hắn lắc đầu nguầy nguậy, miệng lắp bắp giải thích:

- Đâu... Đâu... Bọn anh có nhìn gì đâu nhỉ Hùng...

- Đúng... Đúng... Em chỉ định dẫn anh Tân đến chỗ làm thủ tục thôi... – Rụt cổ lại, Hùng gấp rút phụ họa với ông anh.

- Hừ! Vậy nhanh đi khám sức khỏe thôi không Trâm chờ lâu. – Huyền linh hừ lạnh rồi thúc giục.

- Được... Được... Anh, chị đi theo em... – Gật đầu như gõ trống, Hùng không dám cãi lệnh chạy trước.

Ổn định được tinh thần, Tân không dám nhìn cô nàng nóng bỏng thêm một chút nào nữa. Đảo mắt một vòng, hắn nhận thấy trong đại sảnh tuy nhiều người thật, nhưng đa số đều là những người bị thương, băng bó ngồi ở ghế chờ. Số người khỏe mạnh như cô gái nóng bỏng rất ít, giờ tập trung nhìn kĩ, hắn cảm giác những người lành lặn này có một cái đó không tầm thường. Tò mò khó hiểu, hắn lại gần hỏi Hùng.

- Những người này là ai? – Tân chỉ tay tới chỗ một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng, dù trời lạnh nhưng chỉ mặc một cái áo khoác mỏng.

- Đây là đội trưởng đội 10, lực lượng quân đoàn đặc biệt, nơi tập hợp những người thức tỉnh. Năng lực đặc biệt của anh ta là “thạch hóa”, tức biến đổi cơ thể thành đá tảng, cứng rắn vô cùng. Lũ quái vật “Nấm đầu người” ngoài kia gần như không có chút uy hiếp nào với anh ta. Năng lực của anh được đánh giá là C cấp khá là có tiếng trong “Khu an toàn”... – Nghe Tân hỏi, Hùng hưng phấn giải thích. Với tính cách thích nói nhiều của cậu ta thì việc khoe khoang sự hiểu biết thế này là việc hết sức vui vẻ. Giới thiệu về người đàn ông lực lưỡng xong, Hùng tiếp tục nói:

- Những người bị thương ngồi bên cạnh, là thành viên trong tổ đội của anh ta. Họ là những người đều đã thức tỉnh năng lực, như anh chàng đeo kính nhìn vẻ thư sinh kia có năng lực “cường hóa”. Anh ta có thể cường hóa một bộ phận trên thân thể cứng rắn ngang với sắt thép. Năng lực này khá là lợi hại nếu như diện tích cường hóa lớn hơn một chút. Rồi người nhỏ con ngồi bên cạnh nữa, cậu ta thức tỉnh năng lực “bộc phá”, khi thúc đẩy có thể bùng phát ra lượng sức mạnh gấp to lớn gấp vài lần người bình thường rất lợi hại, tiếc là thời gian ngắn...

- Nghe thật lợi hại... – Tân kinh ngạc hưởng ứng, hắn thật không ngờ những người thức tỉnh lại nhiều thế này.

- Đúng vậy! Nhiều dạng năng lực lắm anh, như phóng gai ra khỏi cơ thể, biến đổi màu sắc trên da giống tắc kè, phóng lửa, đóng băng nước, rồi bám dính được trên tường phẳng.... Nói chung là nhiều lắm. Giá như em cũng thức tỉnh năng lực nhỉ. Nếu được chọn em muốn mình đạt được năng lực “khống chế vật thể” như anh Dương đội trưởng đội 7. Tiếc là anh ta không có ở đây, nếu không em sẽ chỉ cho anh xem... – Lảm nhảm một lúc, Hùng nói ra ước muốn của mình.

- Năng lực “khống chế vật thể” là gì vậy? – Tân tò mò hỏi.

Lúc này, bên cạnh hắn trừ Thương và con Lu tỏ ra không quan tâm thì hai mẹ con Huyền Linh và ba cô bé đã xúm lại châu đầu vào nghe Hùng kể chuyện. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Hóa ở Fanpage đảo 13)

Thấy có nhiều người hưởng ứng, Hùng như mở cờ trong bụng ra sức thể hiện sự thông thái của mình:

- Năng lực “khống chế vật thể” bá đạo lắm anh. Em nghe người ta kể, trong bán kính mười mét, anh Dương dùng sức mạnh tinh thần, có thể nâng lên những tảng bê tông, hay bất cứ vật gì khác trong khoảng một trăm cân lên rồi đáp đi nhanh như đạn pháo...

- Ghê gớm thật! – Tân trầm trồ thán phục, hắn tưởng tượng mình mà có năng lực như thế thì mọi khó khăn từng trải qua từ lúc tận thế xảy ra đến giờ sẽ trở thành đơn giản cực kì.

- Đó là tất yếu rồi! – Hùng phổng mũi lên mặc dù người được khen không phải là hắn.

- Mà thế vẫn chưa là gì đâu. Năng lực của anh Dương cũng chỉ được đánh giá là B cấp trong thang đo từ F đến S thôi, trong “Khu an toàn” còn khối người mạnh hơn.

- Thế người mạnh nhất trong “Khu an toàn” bây giờ là ai? – Tân hứng thú dào dạt hỏi.

- Người mạnh nhất thì chưa có. Em chỉ biết mấy đội trưởng từ đội một đến đội năm quân đoàn đặc biệt thức tỉnh năng lực được đánh giá là chung A cấp là cao nhất thôi... – Hùng trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi trả lời. Nhớ đến điều gì đó, hắn thần bí nói tiếp:

- Mà cô nàng nóng bỏng vừa nãy cũng không tầm thường đâu anh...

- Cô nàng nóng bỏng nào thế? – Nhận thấy Hùng định tiêm nhiễm điều xấu cho Tân, Huyền Linh lập tức lên tiếng.

- Đâu có... Đâu... Em chỉ đùa chút cho vui thôi. – Gãi gãi đầu, Hùng gượng cười đáp lời. Để đánh lạc hướng, hắn nhanh nhảu nói tiếp.

- À! Đến quầy lễ tân rồi, anh chị và mấy cháu đưa ba lô đây em cầm cho. Mọi người đăng ký thông tin đi khám thôi.

- ...

........MTTH........

Điền xong một số thông tin cơ bản vào giấy khám bệnh xong, nhóm của Tân cùng Hùng leo lên các tầng của tòa nhà để khám sức khỏe toàn thân. Việc khám bệnh khá là nghiêm ngặt, từ đo chiều cao cân nặng đến khám mắt, chụp X quang, xét nghiệm máu, nước tiểu, đo nhịp tim... tất cả đều được thực hiện hết sức cẩn thận. Thậm chí con Lu là động vật, nhưng vẫn bắt buộc phải khám. Còn tốt là trí lực của con Lu giờ đã tiến hóa hơn trước rất nhiều nên Tân chỉ cần nói một lần cho nó hiểu là mọi chuyện dễ dàng ngay.

Mất khoảng gần một tiếng, lên xuống nhiều tầng thì cả bọn mới hoàn thành các công đoạn. Trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm, Hùng nói còn một nơi phải đến kiểm tra nữa. Đó là phòng đánh giá những người đã thức tỉnh năng lực.

- Anh Tân, nhóm của mình ngoài anh ra thì còn ai thức tỉnh năng lực không? – Ôm đống ba lô, Hùng không ngồi yên một chỗ mà vẫn luôn ngược xuôi cùng cả bọn. Há hốc mồm, cậu ta hưng phấn bừng bừng như lúc đầu hỏi.

- Còn! Huyền Linh, An Nhiên mới cả Thương nữa, đều thức tỉnh năng lực rồi. – Tân từ tốn đáp lời.

- Thật vậy hả? Những năng lực gì vậy anh? – Hùng bật thốt lên kinh ngạc, rồi háo hức hỏi ngay.

- Năng lực của Huyền Linh là chuyển hóa làn da thành giáp xương, của An Nhiên là tạo ra viên bi nổ, còn Thương thì anh không chắc lắm... Có lẽ là “cường hóa” đi. – Vừa ngẫm nghĩ, Tân vừa kể ra năng lực của mấy cô gái.

- Thế lát nữa kiểm tra anh nói rõ ra nhé. Người thức tỉnh năng lực có nhiều ưu đãi lắm... – Hùng hưng phấn nhắc nhở. Biết được trong nhóm ông anh có nhiều người thức tỉnh, hắn cực kì kích động.

- Ưu đãi những gì? – Tân tò mò hỏi.

- Thẻ cá nhân được phát sẽ là thẻ tím này. Mỗi ngày được cộng 10 Dcoin vào tài khoản thay vì 2 Dcoin như bọn em. Rồi mua đồ được giảm giá, khẩu phần ăn được thêm ngoài định mức... Đặc biệt nếu gia nhập quân đội thì còn đạt được nhiều lợi ích hơn nữa...

- Anh hiểu rồi! Thế Dcoin là gì vậy chú? – Nghe Hùng nói về Dcoin suốt mà không rõ nó là thứ gì nên Tân hỏi luôn.

- Dcoin là một dạng tiền điện tử mới thay cho tiền giấy trước kia, dùng để giao dịch trong “Khu an toàn”. Cái này để em giải thích sau, giờ anh chị dẫn mấy cháu vào phòng kiểm tra đi, đến nơi rồi... – Mải nói chuyện, cả đám đến phòng kiểm tra lúc nào không hay. Ngồi xuống hàng ghế chờ nghỉ mệt, Hùng kêu nhóm anh Tân vào hoàn thành nốt thủ tục ở nơi đây.

- Được! Thu Trang, Kim Ngân, Uyên Nhi, các con ngồi yên đây cùng với chú Hùng chờ chú một lát nhé... – Đáp lời Hùng xong, Tân cúi xuống dặn dò ba cô bé.

- Lu! Mày cũng ở yên đây. – Thấy ba cô bé đã gật đầu đồng ý, Tân kêu con Lu ở lại rồi dẫn hai mẹ con Huyền Linh và Thương mở cửa tiến vào trong phòng.

Ngẩng đầu lên liếc mắt, Tân kinh ngạc vì không ngờ cô gái nóng bỏng ở dưới đại sảnh lúc nãy lại là người kiểm tra. Có lẽ, sau lần chạm mặt đầu tiên, hắn đã có sự thích ứng nên bây giờ không bị đơ người khi nhìn thấy cô ta. Đảo mắt nhìn xung quanh, hắn thấy căn phòng kiểm tra này hết sức trống trải, ngoài bàn làm việc nhỏ ở góc phòng ra thì không còn đồ vật nào khác. Với thiết kế sàn gỗ và tường được ốp nhiều tấm gương, hắn nghĩ nơi này trước kia có lẽ là phòng tập thể dục.

Nhận thấy có người vào, cô gái nóng bỏng kia tạm ngừng ghi chép, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:

- Tất cả mọi người đến kiểm tra năng lực chứ?

- Đúng... Đúng... – Nhận thấy hai mảng trắng bóc như muốn nhảy ra khỏi vạt áo của cô gái cứ đập vào mắt, Tân bất giác lúng túng.

- Đúng vậy! – Trong lúc hắn ấp úng, Huyền Linh lườm hắn một chút rồi nhanh nhẹn đáp lời.

- Thế thì tốt! – Gật đầu, cô gái nóng bỏng cầm tấm bảng ghi chép đi ra khoảng trống giữa phòng rồi hỏi:

- Ai tới trước?

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.