Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 110: Chương 110: Hệ thống “Khu an toàn”




Theo yêu cầu cô nàng nóng bỏng, Huyền Linh bước lên phía trước. Trả lời một vài câu hỏi về thông tin cá nhân xong, Huyền Linh liến chuẩn bị phát động năng lực của mình để cô nàng nóng bỏng kiểm tra. Kéo áo lên đến bả vai, Huyền Linh giơ hai cánh tay lên, rồi tập trung tinh thần.

- Phực... Phực...

Từ đầu ngón tay Huyền Linh, làn da bỗng chuyển sang màu trắng ngà, cứng lại, rồi biến thành lớp giáp xương. Trong thời gian cực ngắn, lớp giáp tràn lên, phủ kín bàn tay, kéo dài đến tận bả vai thì dừng lại. Nhoáng một cái, toàn bộ cánh tay phải của Huyền Linh được bọc trong lớp xương cứng giống như giáp sắt của kỵ sĩ thời trung cổ. Nhưng khác với áo giáp do con người tạo ra, lớp giáp xương do Huyền Linh phát động hoàn mỹ hơn nhiều.

Chứng kiến hai cánh tay của Huyền Linh được lớp giáp xương phủ kín, Tân có chút kinh ngạc. Tính từ thời điểm hắn nhìn thấy lần trước đến bây giờ, năng lực của cô ấy đã phát triển rõ rệt. Nếu cứ theo tốc độ như này, hắn dự đoán sẽ mất thời gian không bao lâu, để làn da trên cơ thể Huyền Linh toàn bộ biến đổi. Khi đôi tay Huyền Linh được bọc giáp xương, hắn biết không chỉ sức mạnh của cô ấy tăng lên, mà bộ phận đó cũng trở nên cứng rắn, không sợ va chạm. Tuy chưa bằng sắt thép, nhưng hắn ước lượng độ cứng lớp xương này đã gần được như vậy. Nếu có một ngày, toàn bộ làn da trên cơ thể Huyền Linh biến đổi, hắn không tưởng tượng nổi, khi ấy cô ấy sẽ mạnh mẽ đến mức nào.

Đang nhíu mày, chăm chú quan sát lớp giáp xương, cô nàng nóng bỏng đột nhiên cất tiếng hỏi:

- Khi năng lực được kích hoạt, chị cảm thấy như thế nào?

Ngẫm nghĩ một chút Huyền Linh đáp lời:

- Tôi cảm giác sức mạnh của mình tăng lên, đặc biệt là đôi tay phải mạnh hơn trước gấp vài lần.

Nhanh chóng ghi chép những gì Huyền Linh vừa nói vào sổ ghi chú, cô nàng nóng bỏng hỏi tiếp:

- Ngoài sức mạnh tăng lên, năng lực của chị còn có những đặc điểm nào khác không?

- Lớp xương này rất cứng rắn, so với xương cốt bình thường thì cứng hơn nhiều, tôi nghĩ vậy... – Huyền Linh ước lượng rồi trả lời.

- Còn gì nữa không? – Ghi xong thông tin, cô nàng nóng bỏng ngẩng đầu lên hỏi.

- Hết rồi – Huyền Linh lắc đầu.

- Tốt! Năng lực của chị, tôi lấy tên gọi là “bọc giáp”, tạm đánh giá là D cấp. Xin lưu ý, đây mới chỉ là kiểm tra sơ bộ, cấp độ năng lực của chị còn khả năng sẽ được tăng lên. – Mỉm cười, cô nàng nóng bỏng thông báo kết quả kiểm tra cho Huyền Linh. Nói hết câu xong, cô ta xé tờ giấy in qua giấy than đưa cho Huyền Linh rồi nói tiếp:

- Chị cầm lấy kết quả để tí nữa làm thẻ công dân.

Chờ Huyền Linh đi, cô nàng nóng bỏng hô lên:

- Người tiếp theo!

Nghe vậy, Tân liếc mắt nhìn An Nhiên và Thương đang ngồi ở ghế chờ. Đắn đo một chút, hắn lên tiếng:

- An Nhiên! Con tiếp đi.

- Vâng! – An Nhiên nhu thuận gật đầu rồi vui vẻ tiến lên.

Hôm nay, An Nhiên mặc bộ quần áo phượt bằng vải phao, tuy hơi rộng một chút, nhưng với thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, con bé nhìn vẫn hết sức dễ thương. Đặc biệt, với dung mạo xinh xắn, đôi con người màu đỏ long lanh và mái tóc đỏ rực được thắt bím hai bên, con bé giống như một tinh linh nhảy ra từ thế giới cổ tích. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, Tân vẫn cảm thấy khó tin vào sự thay đổi của con bé.

Đứng ngoài kia, nhìn An Nhiên lại gần, ánh mắt cô nàng nóng bỏng sáng lên, tâm nhanh bị sự dễ thương có chút yêu dị của con bé làm tan chảy. Mỉm cười, cô ta ngồi xổm xuống, giang tay, sử dụng giọng điệu mềm mại nói:

- Nhanh... Nhanh lại đây để cô ôm một cái nào...

Ở hàng ghế chờ, Tân đang quan sát An Nhiên, tình cờ chứng kiến động tác của cô nàng nóng bỏng đôi mắt của hắn liền trợn lớn, lồi ra như muốn rớt xuống. Khi cô nàng nóng bỏng ngồi xuống, bộ ngực ngoại cỡ của cô ta trễ hẳn xuống, bị đè nén biến hình, để lộ ra khe sâu như muốn hút linh hồn của hắn vào vậy. Rạo rực hết cả người, hắn định nghểnh cổ lên để nhìn rõ hơn thì bất ngờ rợn tóc gáy, cảm giác có thứ cực kì nguy hiểm đang để mắt tới mình. Rụt cổ lại, hắn ngoái đầu sang bên cạnh thì thấy Huyền Linh mặt lạnh tanh, đang nhìn mình chằm chằm.

- Anh nhìn gì vậy? – Huyền Linh nhẹ nhàng hỏi.

- Trần thạch cao này thật đẹp! – Chột dạ, Tân ngẩng đầu lên nhìn trần nhà được ốp gỗ rồi nói lung tung.

- ...

...........MTTH...........

Mất khoảng mười lăm phút, Tân, hai mẹ con Huyền Linh và Thương kiểm tra năng lực xong. Trừ hắn với năng lực “nhả tơ” bị đáng giá F cấp thì An Nhiên, năng lực “đạn nổ” cùng với Thương, năng lực “cường hóa” đều được đánh D cấp giống Huyền Linh. Nhìn tờ báo cáo, đánh giá bản thân mình yếu nhất trong nhóm, hắn không biết có nên khiếu nại hay không nữa. Mà ngẫm lại, năng lực “nhả tơ” của hắn đúng là không giúp gì trong chiến đấu nhiều, bị đánh giá thấp cũng phải.

Mở cửa, cả nhóm vừa bước ra khỏi phòng kiểm tra năng lực, Hùng lập tức tiến tới hớn hở hỏi:

- Kết quả thế nào vậy anh? Anh mạnh mẽ như vậy, em đoán phải C cấp trở lên.

- Đây! Chú xem đi... – Nghe Hùng hỏi Tân tụt cả hứng đưa tờ giấy kết quả cho.

Đang cực kì háo hức, Hùng xem tờ kết quả mà đơ người bật thốt lên:

- Oh! F*ck! Anh bị đánh giá cấp F còn thua cả hai cháu An Nhiên và Thương D cấp.

Nghe cậu ta cảm thán, Tân im lặng không biết nói gì cho phải. Mặc dù, biết đây là vô ý, nhưng hành động xát muối vào vết thương thế này làm hắn không mấy dễ chịu. Không muốn dây dưa ở chủ đề này thêm, hắn lên tiếng thúc giục:

- Còn thủ tục nào chú dẫn bọn anh đi làm nốt thôi không Trâm đợi lâu.

- Chắc chắn có sự nhầm lẫn anh ự... Làm sao lại là F cấp được... – Mặc cho Tân nói, Hùng vẫn theo đuổi ý nghĩ trong đầu.

- Quên chuyện này đi. Anh không quan trọng cái này... – Giật đống giấy kết quả lại, Tân kéo Hùng rời khỏi chỗ phòng kiểm tra năng lực.

Mặc cho Hùng lải nhải, cả bọn đi xuống tầng hai, Tân nhớ được lúc khám sức khỏe, các bác sĩ bảo nhận kết quả ở quầy tiếp tân nơi đó. Ở đằng sau, Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi đã quấn lấy An Nhiên, hỏi này hỏi nọ, hết sức tò mò. Duy nhất chỉ có con Lu là ngáp ngủ liên tục, đi linh tinh làm nó chán ngán, muốn ăn, rồi nằm ngủ một giấc mà mãi chưa được.

Một lát sau, nhận giấy khám sức khỏe xong, cả bọn cùng với Hùng theo lời hướng dẫn của y tá trực đi xuống đại sảnh tầng một đề làm thẻ công dân, hoàn tất mọi thủ tục. Tới nơi, quét một vòng trước mặt, Tân phát hiện lượng người đã thưa thớt đi rất nhiều. Đa số là khuôn mặt mới, những người hắn thấy lúc mới vào đã rời khỏi đây gần hết. Xem ra, những người làm nhiệm vụ bên ngoài “Khu an toàn” không có thời gian cố định, họ ra về liên tục vào bất cứ lúc nào trong ngày.

Đi ngang qua hàng ghế chờ đến quầy lễ tân, Tân tình cờ nghe được những người bị thương đang bàn luận về đám quái nhện lúc sáng sớm. Rằng bọn chúng thật kinh khủng, một, hai đoàn đội không kịp phản ứng đã bị toàn diệt, rồi cách một số tiểu đội đối phó với tình cảnh lúc ấy để sống sót. Dù nguy hiểm đã qua đi, nhưng trên mặt mọi người vẫn còn nét kinh hoàng đọng lại.

Tới nơi, nộp giấy khám sức khỏe và giấy kiểm tra năng lực xong, cả nhóm mỗi người được phát cho một tờ giấy để điền thông tin. Nội dung bên trong không đòi hỏi quá nhiều, ngoài tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp thì có thêm ô năng lực và cấp độ nữa là hết. Ghi xong, Tân và Huyền Linh giúp đỡ mấy cô bé hoàn thành rồi nộp giấy cho nữ đồng chí bên trong thì được họ thông báo là đợi một lúc để làm thẻ.

Trước lúc ra hàng ghế chờ ngồi đợi, cả bọn được cấp cho hai cuốn sổ photo A4. Nhìn tên Hùng ôm đống ba lô ngủ gà ngủ gật, Tân không làm phiền cậu ta mà tự mình nghiên cứu hai cuốn sổ. Cầm cuốn bìa ngoài ghi là giới thiệu toàn bộ về “Khu an toàn”, hắn bắt đầu cẩn thận đọc. Ở bên cạnh, trừ con Lu ra thì Huyền Linh và mấy cô bé cũng chăm chú nghiên cứu giống hắn.

Đọc hết đoạn ngắn đầu tiên tiểu sử về “Khu an toàn”, Tân giờ mới biết người thành lập là đại tướng Võ Nguyên Bính, vị anh hùng dân tộc thời kháng chiến. Khi tận thế xảy ra, sống sót sau tai nạn, đại tướng đã điều động khẩn cấp sư đoàn bộ binh còn lại khoảng 7000 người đánh chiếm khu đô thị Vincom Mega Royal City làm căn cứ. Đoạt được trụ sở, quét sạch quái vật bên trong xong, đại tướng lập tức ra lệnh cho quân đội thiết lập hàng rào và ra bên ngoài cứu giúp người bị nạn mang về căn cứ.

Sang trang tiếp theo, Tân thấy đầu đề ghi là “Hệ thống quản lý, những điều nhất định phải chú ý”. Biết được đến đoạn quan trọng, hắn chăm chú đọc. Nội dung của mục này là, “Khu an toàn” do quân đội trực tiếp quản lý và được quản lý thông qua hệ thống nhiệm vụ. Dựa vào những nhu cầu cấp bách để duy trì và phát triển “Khu an toàn”, quân đội đã xây dựng hệ thống nhiệm vụ thành nhiều mảng khác nhau như, mảng nghiên cứu, mảng đào tạo, mảng trồng trọt và chăn nuôi, mảng sản xuất, mảng dịch vụ, mảng chiến đấu, mảng sinh hoạt, mảng săn bắt và hái lượm... Mỗi một công dân trong “Khu an toàn” muốn sinh tồn được tốt nhất thì chỉ có thể làm nhiệm vụ, hoặc là gia nhập quân đội để được phát lương. Mà khi gia nhập quân đội sẽ phải thực hiện nhiệm vụ vô điều kiện. Cho nên, có thể nói làm nhiệm vụ là việc cực kì quan trọng, mỗi người đều có nghĩa vụ.

Tương ứng từng mảng nhiệm vụ, mà mỗi nhiệm vụ sẽ được phân chia thành các cấp bậc cao hoặc thấp khác nhau. Những mảng như, trồng trọt và chăn nuôi, sinh hoạt, dịch vụ tất cả đều là cấp độ thấp, tức cấp không, ai cũng có thể nhận làm được. Còn mảng nghiên cứu, sản xuất và đào tạo sẽ yêu cầu cao hơn một chút, như cần công dân phải có kỹ năng chuyên môn, và kiến thức về ngành nghề. Nếu không có kiến thức, kỹ năng nghề nghiệp, công dân muốn làm nhiệm vụ ở mảng này thì chọn cách vừa học vừa làm. Tuy vậy tiền thưởng sẽ bị cắt giảm, nhưng đấy là phương án tốt nhất để kiếm được nhiều tài nguyên hơn. Mảng có nhiều nhiệm vụ cao cấp và đạt được nhiều tài nguyên nhất, đó chính là chiến đấu và săn bắt và hái lượm. Muốn thực hiện nhiệm vụ ở hai mảng này, công dân không chỉ cần đạt cấp hai trở lên mà còn phải có đoàn đội nhất định.

Hiểu kỹ về hệ thống nhiệm vụ xong, Tân sang trang thì thấy phần tiếp theo là “Phân cấp công dân và đãi ngộ”. Nói chung phần này nói về cấp bậc của những người mới gia nhập “Khu an toàn”. Nếu bạn là người mới, thuộc diện bình thường từ mười tám tuổi trở lên, trước kia không có nghề nghiệp, kỹ năng chuyên môn thì sẽ được xếp vào cấp không, hưởng mức đãi ngộ là mỗi ngày được cấp 2 Dcoin vào thẻ. Còn bạn có nghề nghiệp, kiến thức chuyên môn nhất định thì được lên ngay cấp một, hưởng mức đãi ngộ 4 Dcoin vào thẻ mỗi ngày. Đặc biệt, nếu bạn là người đã thức tỉnh năng lực thì không chỉ trực tiếp lên cấp hai mà còn được hưởng rất nhiều ưu đãi. Như mỗi ngày nhận 10 Dcoin vào tài khoản, mua sắm sản phẩm hay sử dụng dịch vụ sẽ được giảm giá 5%, nơi ở ưu tiên có điện và nước. Đọc đến đây, hắn khá là hài lòng về những gì nhóm mình sắp được hưởng. Nhưng ngẫm lại, những đãi ngộ này chỉ có hắn, hai mẹ con Huyền Linh và Thương là được hưởng vì Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi nằm trong diện người bình thường. Như vậy chỗ ở sẽ khác nhau, chẳng lẽ ba cô bé phải tách nhóm ra. Cau mày suy nghĩ, hắn tiếp tục đọc kỹ xem vì nội dung phần này vẫn chưa hết.

Công dân mới gia nhập, trong độ tuổi từ sơ sinh cho đến mười ba tuổi, ưu tiên được quân đội trợ cấp nuôi nấng, dạy dỗ hoàn toàn miễn phí tại trường giáo dưỡng. Từ mười bốn trở lên, trợ cấp giảm dần theo thời gian, cho đến khi mười sáu tuổi sẽ kết thúc. Những đứa trẻ được quân đội nuôi nấng, năm mười sáu tuổi bắt buộc phải tham gia nghĩa vụ quân sự, rồi nhập ngũ.

Đọc kỹ lại vài lần, Tân hiểu được, muốn ba cô bé hưởng những điều kiện tốt nhất thì hắn nên để cả ba tới trường giáo dưỡng. Sự dạy dỗ và nuôi nấng khoa học của quân đội sẽ đảm bảo hơn hắn và Huyền Linh nhiều. Nếu xét trong độ tuổi từ sơ sinh cho đến mười ba tuổi thì An Nhiên và Thương cũng nằm trong diện ưu tiên, nhưng nghĩ đến tính cách cả hai, hắn biết chắc là sẽ không muốn vào trường giáo dưỡng. Biết được chỗ ở sắp tới của ba cô bé, hắn yên tâm hơn hẳn. Khúc mắc trong lòng không còn, hắn giở sang trang tiếp.

Đây là trang cuối cùng của cuốn sổ cũng là phần cuối. Nhìn vào tiêu đề, “Toàn bộ thông tin về Dcoin và điểm tích lũy”, hắn biết nội dung phần này rất quan trọng nên tập trung tinh thần hết mức. Giống như lời Hùng nói từ trước, Dcoin là một dạng tiền tệ điện tử mới do quân đội phát hành, dùng thay cho tiền giấy để giao dịch trong “Khu an toàn”. Đồng Dcoin rất quan trọng, có thể mua được mọi thứ do quân đội cung cấp như lương thực, nhu yếu phẩm hằng ngày, thuốc, chỗ ở cao cấp, dịch vụ cao cấp... thậm chí là vũ khí nóng và đạn dược. Muốn đạt được Dcoin thì chỉ có một cách là làm những nhiệm vụ mà quân đội đề ra. Sau đó, khi hoàn thành nhiệm vụ, bộ phận nghiệm thu sẽ kiểm tra, rồi chuyển tiền Dcoin vào tài khoản. Mỗi cá nhân gia nhập “Khu an toàn”, khi làm thẻ công dân sẽ được cấp thêm một tài khoản Dcoin và thẻ Dcoin riêng. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa tại Fanpage đảo 13)

Ngoài ra, thẻ Dcoin cũng là nơi lưu trữ điểm tích lũy. Điểm tích lũy là gì, sau khi đọc giải thích, hắn hiểu được đại khái, đây là điểm cống hiến của mỗi công dân trong “Khu an toàn”. Muốn đạt được điểm tích lũy thì chỉ có một cách, là làm nhiệm vụ do quân đội cung cấp. Điểm tích lũy đến một mức độ nhất định, những người sống sót trong “Khu an toàn” sẽ tự động thăng cấp. Việc tăng lên cấp độ trong “Khu an toàn” là một điều cực kì cần thiết và quan trọng. Vì cấp độ thấp thì chỉ có thể làm được nhiệm vụ cấp thấp, công dân cấp cao mới có quyền lựa chọn làm nhiệm vụ cấp cao, hoặc cấp thấp tùy ý. Đương nhiên, theo từng cấp độ của nhiệm vụ thì phần thưởng khi hoàn thành sẽ khác nhau, cấp cao sẽ phong phú, cấp thấp thì đơn giản.

Tân vừa đọc hiểu quyển sổ đầu tiên xong, vừa giơ quyển thứ hai có tiêu đề là “Luật lệ và hình phạt trong Khu an toàn” thì ở quầy, đồng chí làm hồ sơ lên tiếng:

- Thẻ của mọi người đã xong, xin mời xếp hàng tiếp nhận!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.