Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 123: Chương 123: Cuộc chạm trán không ngờ




Sau tiếng lời cảnh báo của Tân thì Huyền Linh lập tức đạp phanh thắng lại khẩn cấp. Việc phanh gấp khiến chiếc xe bán tải rê bánh một đoạn dài trên đường làm mọi người trên xe chao đảo ngã trái, ngã phải trước khi dừng lại. Trong khi tất cả thành viên đang không hiểu có chuyện gì xảy ra và gắng gượng dậy sau va chạm thì Tân lại gấp gáp hô lên:

- Tất cả xuống xe chạy tới bãi cỏ đằng kia nhanh!

Nói dứt lời xong, hắn kéo An Nhiên nhảy xuống lòng đường rồi chia nhau chạy vòng quanh xe mở cửa giúp đỡ những thành viên vẫn còn hơi choáng thoát ra ngoài. Trước khi di chuyển đến mục tiêu mỗi người chỉ kịp nắm lấy vũ khí phòng thân mà không có thời gian mang thêm trang bị nào khác. Cực kì vội vã và gấp gáp, cả bọn giúp nhau tức tốc chạy theo bước chân của Tân tới bụi cỏ rậm ven đường gần nhất. Bám sát theo sau cả bọn là con Lu, mặc dù không hiểu tại sao mọi người lại hành động như vậy, nhưng trong suy nghĩ của nó chỉ cần nghe theo là được.

Không đến một giây sau, Tân dẫn mọi người chạy đến đích. Địa điểm mà hắn cùng các thành viên trong đội vừa chiếm đóng là một vị trí khá đặc biệt khi bãi cỏ dưới chân mọc lên rất nhiều những bông hoa lạ. Hình dáng bề ngoài của chúng dạng cầu tròn, kích cỡ lớn tương đương với bát con ăn cơm. Cánh hoa màu tím thẫm dạng sợi nhỏ li ti như cây tăm, còn đầu nhụy là những chấm màu đỏ tỏa ra hương thơm nồng nặc. Nhìn tổng thể các bông hoa lạ này gần giống như hoa trinh nữ, nhưng lớn hơn gấp nhiều lần và khá là sặc sỡ.

Tại sao hắn phải cố gắng dẫn cả bọn chạy tới đây, tất cả là vì đám hoa lạ này. Bởi bọn chúng không bình thường như vẻ bề ngoài mà có thể cứu mạng mọi người nếu chẳng may biến cố phát sinh như hắn dự đoán. Ban đầu, khi loáng thoáng nhìn thấy những bông hoa lạ này ẩn nấp ven đường thì nhất thời hắn chỉ cảm thấy nó quen thuộc. Nhưng khi tiến sâu hơn một chút, phát hiện khung cảnh trống vắng hai bên đường giống như đã từng gặp, rất nhanh hắn liền nhớ lại được điều đáng sợ trong ký ức. Đó là lần hắn suýt chút nữa là chết với đám “Bướm quỷ” nếu không nhờ hai mẹ con Huyền Linh dùng hoa lạ cấp cứu kịp thời. Cho nên, nhận ra những bông hoa lạ ở bãi cỏ ven đường, hắn đã không một chút do dự kéo mọi người chạy tới. Mặc dù hắn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của con “Bướm quỷ” nào xuất hiện, nhưng phòng trước không bao giờ là thừa. Đặc biệt là hắn cảm giác bầu không khí lúc này rất giống như cuộc đụng độ lần trước.

Ngắt lấy một bông hoa lạ, Tân vừa vò nát xoa khắp người vừa lớn tiếng thúc giục:

- Mọi người nhanh bóp nát bông hoa này thoa lên khắp cơ thể! Nhanh! Nhanh lên!

Nghe lời nhắc của hắn, hai mẹ con Huyền Linh cũng lập tức nhớ lại ký ức kinh hoàng cách đây không lâu. Hiểu được nguyên nhân tại sao phải bôi cánh hoa lên thân thể nên cả hai không chút do dự hành động. Ở gần đó trừ con Lu ra thì những thành viên còn lại cũng nhanh chóng thực hiện theo lời hắn. Thương thì tất nhiên khỏi phải nói rồi vì hắn là người em tín nhiệm nhất nên sẽ nghe theo mà không cần biết lí do. Còn Trâm, Hùng và Vinh mặc dù trong đầu đang đầy nghi vấn, nhưng cả ba cũng biết giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi nhiều.

Tuy trước đó Trâm không đưa ra lời cảnh báo, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm sẽ không xảy ra. Bởi vì khả năng của cô ấy không phải là nhìn thấy trước tương lai mà nó giống như giác quan thứ sáu. Tức là cô ấy có thể linh cảm được nguy hiểm xảy ra, nhưng không thể biết rõ ràng được nó là cái gì, bao giờ sẽ đến và đáng sợ đến cỡ nào. Mặc dù, trong một số trường hợp đặc biệt, cô ấy có thể dự báo được chính xác khi nhìn thấy những hình ảnh rời rạc trong tương lai ngắn, nhưng đó là xác suất ngẫu nhiên chứ không phải là chủ động. Và điều kiện để phát động dạng đặc biệt trong năng lực của Trâm cũng không dễ. Sau một đến hai lần tình cờ, cô nhận ra các sự kiện lúc đó thường rơi vào cảnh có nguy cơ sinh tử, hết sức nguy hiểm. Cho nên việc hành động theo lời hắn lúc này là quyết định sáng suốt và chính xác.

Bôi kín người mình xong, Tân liền nhanh chóng giúp đỡ con Lu phủ đều cánh hoa lên cơ thể. Vừa vò nát bông hoa, hắn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn mọi người. Nhận thấy tất cả đều đã làm theo lời mình một cách nghiêm túc thì hắn mới dám thở nhẹ một hơi. Bây giờ cả bọn tạm thời coi như đã an toàn, nếu đám “Bướm quỷ” mà xuất hiện đột ngột thì cũng không quá đáng sợ nữa. Nhưng trước hết phải hi vọng là mùi hương của phấn hoa lạ này vẫn giữ nguyên hiệu quả như lúc ban đầu.

Đã có một lớp bảo vệ tự nhiên và đám “Bướm quỷ” cũng không xuất hiện đột ngột như dự đoán nên áp lực đè nặng trước ngực hắn tạm thời được buông xuống. Không biết tình hình bây giờ ra sao, hắn đứng dậy ra hiệu cho toàn đội sắp xếp phòng thủ, còn bản thân thì trèo lên đống đổ nát cao khoảng năm mét ở ngay cạnh chuẩn bị quan sát.

Leo lên đỉnh, hắn nheo mắt đảo khắp xung quanh một lượt. Dưới nền trời u ám và mưa phùn rơi lất phất thì tầm nhìn hắn thấy được không xa lắm, chỉ khoảng gần hai chục mét đổ lại. Tuy hình ảnh phía sau hết sức mơ hồ, nhưng hắn cũng hình dung được đại khái không gian không gian phía trước và hai bên con đường. Đó là rất trống trải và thoáng đãng vì giữa lòng đường không có mấy phương tiện hay đống đổ nát cản trở. Hai bên đường các tòa nhà cao tầng lại phần lớn đều đã sụp đổ, một số còn đứng vững thì là các công trình được xây dựng dang dở. Ăn sâu vào trong là các mảnh đất trống xen kẽ, nhưng đã bị những bụi cây lớn rậm um chiếm đóng biến thành các mảnh rừng nhỏ. Thực vật ở muôn nơi, cực kì tươi tốt và bừng bừng sức sống, nhưng kì lạ thay hắn không nhìn thấy bóng dáng bất cứ sinh vật nào khác dù là côn trùng đi chăng nữa.

Tập trung quan sát thêm một lát, hắn vẫn không phát hiện ra được điều gì mới. Không có quái vật “Nấm đầu người” và lũ “Bướm quỷ” cũng không xuất hiện như dự đoán, nhưng hắn nhận ra nơi này lại yên tĩnh quá mức. Ngoài tiếng động cơ nổ đều đều do lúc nãy vội không kịp tắt máy thì hắn không nghe thấy âm thanh nào khác, kể cả tiếng ếch nhái, côn trùng. Cảm thấy hơi bất an, hắn giơ ống nhòm lên điều chỉnh tiêu cự để nhìn được xa hơn. Nhưng vừa mới tập trung vào cái ống nhòm thì ở bên dưới bỗng vang lên tiếng con Lu hắt xì liên tục làm hắn giật nảy mình.

- Phì… Phì… Phì…

Vội cúi xuống xem, hắn phát hiện không biết từ lúc nào con Lu đã bị dị ứng nước mắt, nước mũi chảy ra liên tục. Nguyên nhân gây ra chắc là do mùi phấn hoa quá nồng đã khiến cái mũi nhạy cảm của nó không chịu được. Như vậy, từ bây giờ cho đến khi bình phục hắn không thể trông chờ vào khả năng đánh hơi của nó được nữa. Vậy là, ý định của hắn kêu con Lu đi lòng vòng xung quanh do thám cũng bị dập tắt từ trong trứng. Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy mối nguy hiểm nào quanh đây, nhưng hắn không dám để người bạn của mình liều lĩnh được.

Nhận thấy con Lu có biểu hiện không tốt, Thương và An Nhiên đã lập tức xoay quanh nó xem xét. Còn những thành viên khác thì nhanh chóng bố trí lại đội hình bảo vệ con Lu vào giữa. Phản ứng của mọi người như vậy là rất tốt, khẽ gật đầu, hắn ra dấu cho cả bọn cẩn thận rồi tiếp tục giơ ống nhòm lên quan sát.

Khoảng năm phút sau, căng mắt lên nhìn mãi mà không phát hiện được điều gì, Tân quyết định dừng lại để không mất thời gian thêm nữa. Tụt xuống khỏi đống đổ nát, hắn trở về chỗ tổ đội phòng thủ.

Vừa nhìn thấy hắn quay trở lại, Hùng đã không nhịn được cất tiếng hỏi:

- Có phát hiện được con “Bướm quỷ” nào quanh đây không anh?

Lúc nãy, ở bên dưới Huyền Linh đã giải thích cho cả đám biết nguyên nhân tại sao phải bôi cánh hoa lạ lên người. Mặc dù chưa nhìn thấy con “Bướm quỷ” nào, nhưng Hùng rất tin tưởng vào quyết định của ông anh. Nghe nói đám bướm này cực kì đáng sợ và khủng bố Hùng đã rất căng thẳng, mặc cho việc hắn biết mùi hương của bông hoa lạ có thể xua đuổi chúng. Cho nên nhìn thấy ông anh quay lại là hắn ta gấp gáp hỏi ngay.

Những người khác tuy không mở miệng, nhưng từ trong ánh mắt Tân biết được ai cũng cần gấp câu trả lời.

Nhìn lướt qua mọi người một lượt, hắn khẽ lắc đầu rồi đáp:

- Anh không thấy bóng dáng bất cứ con “Bướm quỷ” nào cũng như những mối nguy hiểm khác. Xung quanh đây rất vắng vẻ và yên tĩnh…

- Thế thì tốt! Em không hi vọng đụng độ với đám bướm đáng sợ như chị Huyền Linh vừa kể đâu. – Tự vỗ ngực vài cái, Hùng thở phào than thở.

Nghe Tân nói vậy những người khác cũng thở nhẹ một hơi, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả bọn tạm thời được buông lỏng.

- Hi vọng là vậy đi! – Tân vừa lẩm bẩm vừa tiến lại gần Trâm rồi hỏi:

- Chúng ta đi được bao xa rồi?

Nghe hắn hỏi, Trâm nhíu mày nhìn vào thông số trong máy tính bảng một chút rồi đáp lời:

- Tổng quãng đường đi được hơn bốn cây số, gần năm cây rồi anh ạ. Nhưng quãng đường chúng ta đi khá là vòng vèo nên em không rõ còn cách mục tiêu là bao nhiêu.

Tiếp nhận máy tính bảng từ trong tay Trâm, hắn nhìn vào thông số và bản đồ đã vẽ được rồi thầm ước lượng. Mấy giây sau, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Anh ước tính khoảng cách thực tế theo đường thẳng thì chúng ta phải đi được tầm bốn cây số. Nhưng vậy để tới đích trước mắt còn ba cây nữa. Nhưng anh thấy con đường trước mặt càng về sau thì cây cỏ lại càng rậm thì không chắc chúng ta có thể dùng ô tô đi đến nơi được…

- Thế giờ chúng ta đi tiếp luôn chứ? – Trâm đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi.

- Vậy em cảm thấy quãng đường phía trước thế nào? – Thay vì trả lời, Tân đưa ra câu hỏi.

Nhíu mày, Trâm lặng lẽ cảm nhận một lát rồi đáp:

- Em cũng không rõ nữa! Em chỉ cảm thấy mơ hồ là chúng ta có khả năng sẽ gặp nguy hiểm nhưng không quá nghiêm trọng.

Nhận được câu trả lời, Tân trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định:

- Được! Mọi người lên xe đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nghe hắn nói xong, cả bọn đang chuẩn bị quay lại vị trí cũ thì dị biến bất ngờ xảy ra.

- Rào… Rào… Rào…

Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên cả bọn nghe thấy âm thanh lạ từ phương xa vọng lại. Vội quay đầu đưa mắt tới nơi âm thanh phát ra, Tân kinh hãi khi thấy cuối chân bỗng dưng xuất hiện một đám mây khổng lồ màu đen như vòi rồng đang bay nhanh về hướng mọi người. Nói là đám mây, nhưng hắn nhìn kĩ thì phát hiện khối màu đen kia thực chất là do chi chít những con “Bướm quỷ” bay tụ tập cùng nhau tạo thành. Số lượng của bọn chúng không chỉ quá nhiều mà kích cỡ mỗi con bướm cũng rất lớn nên hiệu ứng mới đáng sợ như vậy.

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn quay sang liếc nhìn thì thấy hai mẹ con Huyền Linh và Thương vẫn giữ được một chút tỉnh táo, còn những người khác đã sợ hãi đến đơ người. Sắc mặt ai cũng chuyển sang tái mét, miệng há hốc còn đôi mắt thì trợn lớn khó tin. Hít sâu một hơi, hắn lớn tiếng hét lên:

- Vào trong xe nhanh! Nhanh lên!

Sau tiếng hô của Tân, cả bọn như thức tỉnh khỏi cơn mê vội vàng chạy tới chỗ xe bán tải. Chui vào trong xe đóng kín cửa xong, mọi người lập tức đội mũ bảo hiểm, đeo găng tay rồi cùng nhau nép sát xuống ghế không dám ló đầu lên nhìn.

- Rào… Rào… Rào…

Bên ngoài xe, âm thanh đập cánh của đám “Bướm quỷ” ngày càng lớn giống như một cơn bão khủng bổ dần dần áp sát. Theo từng giây từng phút trôi qua, thần kinh của cả bọn bị kéo căng lên như dây đàn. Sự sợ hãi bao trùm lên mỗi tấc thân thể khiến từng người trong xe không dám thở mạnh. Chịu áp lực cực lớn, Hùng và Vinh toát cả mồ hôi hột dù nhiệt độ ngoài trời đang lạnh, còn Trâm thì bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện. Huyền Linh đã phát động năng lực không biết từ lúc nào, cô ôm An Nhiên vào lòng cố gắng dùng thân thể mình để che chắn cho con gái. Con Lu cũng không ngoại lệ, cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trước lúc sinh tử, nó đã không do dự chồm lên che chắn cho chủ nhân và Thương, hai người thân cận nhất.

- RÀO… RÀO… INGGG… INGGG…

Không đến một phút sau, cơn lốc “Bướm quỷ” tiếp cận chiếc xe bán tải. Tiếng đập cánh của hàng trăm hàng nghìn con bướm ngày càng lớn khiến cả bọn inh tai, nhức óc. Xen lẫn trong làn âm thành ồn ào đó thỉnh thoảng lại vọng lên tiếng rít the thé khác biệt không rõ là của sinh vật nào. Cảm thấy có điều lạ, Tân nheo mắt cố gắng hé qua ô cửa nhòm lên bầu trời. Trong khi đó, những thành viên còn lại đã trùm đầu, nhắm mắt rồi nín thở chờ đợi. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo 13)

- XOẠCH… XOẠCH… RÀO… RÀO….

Giữa lúc trái tim của mọi người sắp treo lên tận cổ họng thì cơn bão bướm cuối cùng cũng đi qua vị trí xe bán tải đỗ. Thế là, loáng một cái, bầu trời đột ngột tối sầm lại, ánh sáng như đã bị lũ bướm quái vật cướp đi. Do số lượng đông đến kinh khủng nên bọn chúng bắt đầu va chạm vào chiếc xe. Tấm kính chắn phía trước rung lên bần bật, âm thanh những con “Bướm quỷ” đâm vào vang lên liên tiếp khiến mọi người nơm nớp sợ hãi. Ở các ô cửa kính hai bên, những con bướm lao vút qua rồi kéo theo phía sau là những luồng khí xoáy cuốn lại với nhau như cơn cuồng phong lùa vào trong xe.

Không những vậy, trong lúc hỗn loạn, thậm chí đã có đám “Bướm quỷ” nhỏ lẻ lọt qua ô cửa vỡ kính hai bên vào trong xe. Bọn chúng bay loạn xạ khắp nơi, bâu cả vào cơ thể cả bọn khiến mọi người rợn tóc gáy kinh hãi tột độ. May mắn là mùi hương của hoa lạ mà cả bọn bôi lúc trước đã phát huy tác dụng, cho nên lũ bướm chỉ mới đụng chạm vào thân thể mọi người là lập tức lại tránh xa. Nhưng ở không gian chật hẹp trong xe thì bọn chúng chỉ có thể bay loạn xạ va đập khắp nơi.

Quá khó chịu bởi tác động của đám “Bướm quỷ”, Hùng không chịu được vùng lên. Hắn ta vừa định vung tay đập chết những con côn trùng đáng ghét này thì Tân đã lắc đầu ngăn cản. Diệt những con bướm này thì dễ thôi, nhưng khi bọn chúng chết sẽ vỡ ra bọc dung dịch hóa học rất khó chịu. Cho nên tốt nhất là cố gắng chịu đựng, bởi đám bướm chỉ bay loạn một lúc rồi cũng vọt được ra ngoài.

Không tấn công được, Hùng chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu cố gắng co lại sao cho ít bị lũ bướm bâu vào nhất. Trong khi đó, không giống như mọi người, Tân lúc này đang cố gắng căng mắt nhìn ra bên ngoài để quan sát tình hình. Việc này là hết sức khó khăn bởi số lượng đàn “Bướm quỷ” quá đông gần như che khuất mọi tầm nhìn.

- XOẠCH… XOẠCH… XOẠCH… RÀO… RÀO…

Âm thanh lũ “Bướm quỷ” bay qua cứ văng vẳng bên tai liên tục cứ như sẽ không bao giờ chấm dứt. Theo thời gian, lú bướm đâm vào tấm kính trước ô tô rồi chết ở đó đã được một tầng dày. Túi dung dịch trên cơ thể bọn chúng vỡ ra theo gió lùa vào dù có đội mũ bảo hiểm mọi người cũng cảm thấy khó ngửi cực kì. Mặc dù ai cũng hết sức khó chịu và nơm nớp sợ hãi, nhưng vẫn còn tốt là không có mối nguy hiểm nào khác uy hiếp cả bọn.

- INGGGG… INGGG…

Đang căng mắt quan sát, bỗng Tân lại nghe thấy thứ âm thanh lạ đồng hành cùng với đàn “Bướm quỷ”. Cố gắng định vị trong tấm màn đen dày đặc, cuối cùng hắn cũng phát hiện được thứ gì phát ra âm thanh kì quái kia. Cách khoảng chục mét trên bầu trời, hắn loáng thoáng thấy một bóng đen lạ mặt bay với tốc độ cực nhanh đâm sâu vào giữa cơn bão “Bướm quỷ”. Khi khoảng cách gần hơn, rất nhanh hắn nhìn rõ bóng đen là cái gì.

Đó là một sinh vật kì dị mang hình dáng bề ngoài cơ bản gần giống như con dơi, nhưng dữ tợn và kích cỡ lớn hơn rất nhiều lần. Thân thể con quái dơi phải to ngang với chậu rửa mặt, phần đầu hết sức đáng sợ giống như mặt quỷ vậy. Đôi tai lớn chiếm một nửa khuôn mặt, kết hợp cặp mắt đỏ ngầu giống như phát sáng và cộng với cái mồm đâm ra tua tủa răng nhọn thì nhìn qua cũng cảm nhận được sự khát máu của con quái. Không những thế, toàn bộ thân thể con quái “Dơi mặt quỷ” không có lông mà chỉ sở hữu lớp da nhăn nheo nhìn càng kinh khủng hơn. Đặc biệt nhất là phần đuôi của con dơi quái vì nó giống như một mớ súp tu dài tung bay trong không khí.

Sử dụng cái đuôi giống như một thứ công cụ, con quái “Dơi mặt quỷ” đang chao đảo trong cơn bão “Bướm quỷ” điên cuồng săn mồi. Nó dùng đuôi chộp thật nhiều những con bướm xấu số rồi cong người đưa lên miệng xâu xé. Và cũng giống như đám bướm, con quái dơi này không phải duy nhất mà đi săn theo đàn.

Bị săn bắt, đám “Bướm quỷ” rất nhiều lần tản ra khắp nơi định chạy trốn. Nhưng cứ đến lúc như vậy là đàn “Dơi mặt quỷ” lại chặn đầu rồi rú lên âm thanh quái dị lùa lũ bướm tụ lại một chỗ. Thế là, đàn bướm chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng số phận bị săn bắt. Mà hắn cảm thấy tiếng kêu của những con dơi quái cũng không hề đơn giản, nó chắc chắn mang theo sóng âm công kích nên nhiều khi lũ bướm sà xuống tổ là các đống đổ nát cũng bất đắc dĩ bị lùa ra.

Cả đội của Tân gặp chuyện này có thể nói là cực kì không may, nhưng đấy là điều mà không ai có thể ngờ được. Còn tốt là cả đám không có nguy hiểm về tính mạng nên dù khó chịu thì cũng chấp nhận được.

Không biết là qua bao lâu, Tân chỉ cảm thấy khi lũ “Bướm quỷ” bay qua thì thời gian giống như kéo dãn ra thật dài. Cả bọn cắn răng chịu đựng, cuối cùng thì cơn ác mộng dai dẳng cũng qua. Bóng tối tan đi, ánh sáng kéo đến cho biết đám bướm đã bay hết về đằng sau xe. Ngoái đầu lại nhìn, hắn thấy đàn bướm đã bay đi được khoảng cách tương đối, khuất vào màn mưa phùn. Tạm thời an toàn, hắn khẽ thở phào một hơi rồi mở cửa xe xua đuổi một vài con bướm còn sót lại bay loạn xạ bên trong. Những thành viên khác thấy vậy cũng nhanh chóng thực hiện theo.

Giữa lúc cả bọn đang mải mê thanh lý những con bướm, vẫn luôn ngoái đầu về đằng sau nhìn Tân tái mặt buột miệng chửi bậy:

- Cái đ*t! Huyền Linh phóng xe đi mau!

- NHANH!!!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.