Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 124: Chương 124: Không thể vượt qua




Tân vừa cất lời thúc giục Huyền Linh phóng xe đi tiếp thì không đến một giây sau, cơn bão “Bướm quỷ” lại ập đến một lần nữa. Nhìn khối màu đen khổng lồ xuyên phá màn mưa phùn dày đặc xuất hiện trong tầm mắt, sắc mặt của cả bọn lập tức chuyển sang tái mét. Mặc dù mọi người đều biết rằng khi bị đàn bướm cuốn qua thì cũng không gây ra bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng phải gánh chịu việc bị bọn chúng quấn lấy là trải nghiệm kinh khủng mà không ai muốn chịu đựng thêm.

Đạp mạnh chân ga, Huyền Linh cố gắng đẩy tốc độ lên cao nhất có thể. Vài trăm mét đầu, nhờ đoạn đường phía trước tương đối bằng phẳng, chiếc xe bán tải đã nhanh chóng vượt xa và bỏ lại đàn bướm đằng sau. Thấy cơn bão “Bướm quỷ” bị bỏ rơi, cả bọn chưa kịp vui mừng thì dị biến lại bất ngờ phát sinh.

Con đường xe đang di chuyển thuận lợi bỗng chốc đổi khác vì lớp thực vật mọc dưới lòng đường mỗi lúc một dày lên. Cỏ, bụi rậm và dây leo không chỉ khiến đoạn đường ngày càng gồ ghề khó đi mà còn bao phủ lên những mảnh đổ nát, ổ gà, vũng nước đọng tạo thành những cái bẫy chết người. Những chỗ như thế này nếu không tỉ mỉ quan sát kỹ thì rất khó để nhận ra. Nhưng đang ở trong tình huống khẩn cấp xe đi nhanh và thời tiết cực xấu thì Huyền Linh làm sao có thể chú ý được chứ. Thế là, không lâu sau rắc rối bắt đầu xảy ra khi chiếc xe bán tải đã không may đâm vào một ổ gà ẩn trên đường khiến cho Huyền Linh mất lái. Sau va chạm, xe lắc lư suýt chút nữa thì đổ lật làm mọi người kinh hãi toát mồ hôi hột. Cho nên không còn cách nào khác, để đảm bảo an toàn cho cả bọn thì Huyền Linh bắt buộc phải giảm tốc độ xuống.

Chiếc xe chạy chậm lại, nhưng cơn bão “Bướm quỷ” vẫn giữ nguyên tốc độ như ban đầu nên rất nhanh khoảng cách của cả hai bị rút ngắn. Cảm nhận được rõ ràng dư âm của lũ bướm áp sát ngày càng gần, tất cả mọi người khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì việc bị đàn bướm trùm lên một lần nữa là điều không thể tránh khỏi.

Nhìn những con bướm đen kịt che kín cả một mảng trời đuổi theo cách chiếc xe chỉ còn khoảng vài mét, Huyền Linh ngoan cường không từ bỏ. Mím môi, cô giận ga cố gắng tăng tốc đồng thời căng mắt nhìn lòng đường. Nhưng những hạt mưa phùn rơi liên miên làm nhòe kính chắn là thử thách quá lớn nên cô chỉ có thể lái xe dựa vào cảm giác để kéo dãn khoảng cách. Những thành viên còn lại dù rất muốn làm điều gì đó, nhưng trong tình huống này thì không có bất cứ cách gì để thay đổi tình hình được. Chưa kể việc chống chịu xóc nảy do xe di chuyển ở tốc độ cao trên mặt đường xấu cũng khiến mỗi người toát cả mồ hôi hột rồi chứ làm sao còn phân thần nghĩ được chuyện khác nữa.

Tuy nhiên, trong đội vẫn có người giữ được sự tỉnh táo nhất định. Đó là Tân, người đã từng trải qua khá nhiều tình huống cực kì căng thẳng giống vậy. Đại não điên cuồng vận động, hắn đảo mắt nhìn khắp nơi tìm cách đối phó với tình thế. Tình cờ phát hiện ra trong xe thực chất chỉ có duy nhất một lỗ hổng là ô kính cửa cạnh tay lái, trong đầu hắn lập tức lóe lên ý tưởng về một biện pháp phòng thủ. Bên ngoài đàn bướm đã đến rất gần, không còn nhiều thời gian nữa nên nghĩ tới là hắn hành động luôn.

Phát động năng lực đặc biệt của mình, hắn nhả những sợi tơ trong lòng bàn tay ra rồi gấp gáp vá kín ô cửa lại. Do xe rất xóc nảy nên hắn phải mất gần một phút mới hoàn thành được việc này. Xong việc, hắn vừa trở lại chỗ ngồi thì phát hiện ra đàn bướm cũng vừa đuổi kịp tới nơi. Lúc này, việc cố gắng chạy trốn đã không còn ý nghĩa nữa.

Hít sâu một hơi, Tân hô lên:

- Huyền Linh! Dừng xe! Nhanh!

Theo lệnh của Tân, Huyền Linh lập tức đạp phanh thắng gấp. Theo quán tính, chiếc xe bán tải lắc lư, rê bánh kéo dài một đoạn trên đường rồi mới dừng lại. Trong lúc cả bọn ngã trái, ngã phải thì cơn bão “Bướm quỷ” bắt đầu ùa qua. Gần như ngay tức khắc, ánh sáng lại bị những cánh bướm đen dày đặc cướp mất. Trong xe chìm vào trong bóng tối đen kịt, nhưng đã từng trải qua tình huống này rồi nên mọi người không hoảng loạn như lần đầu. Chỉ là, khi nghe âm thanh đám bướm đâm vào xe lộp bộp liên miên thì ai cũng thót tim lo rằng không biết liệu tấm kính chắn có cầm cự nổi không.

- Lộp Bộp… Lộp Bộp…

- INGGG… INGGGG…

Xen lẫn tiếng ồn dai dẳng của lũ bướm thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh chói tai của lũ “Dơi quỷ” săn mồi khiến mọi người rùng mình. Những con quái vật mang hình dáng ghê rợn này là nguyên nhân chính dẫn đến việc cả bọn rơi vào tình huống trớ trêu như bây giờ. Dù rất muốn tiêu dệt bọn chúng, nhưng cả bọn không thể tìm ra được phương án hữu hiệu mà chỉ có thể chịu đựng và cầu nguyện.

Cơn bão “Bướm quỷ” lướt qua rất nhanh, nhưng ở trong xe cả bọn lại cảm giác thời gian giống như trôi qua thật chậm. Nhận thấy lũ bướm không thể phá vỡ được kính chắn và sẽ không lọt qua được miếng vá của Tân thì cả bọn đỡ căng thẳng hơn rất nhiều. Áp lực nhẹ đi, mọi người bắt đầu ghé mắt nhòm qua ô cửa cố gắng quan sát tình hình bên ngoài. Nhưng mật độ lũ bướm quá dày đặc khiến trong tầm mắt chỉ có một màu đen kịt nên trừ Tân, Thương và con Lu ra thì không ai nhìn rõ được bên ngoài đang xảy ra những gì.

Xiết chặt cán rìu trong tay, Tân nheo mắt chăm chú quan sát động tĩnh của lũ “Dơi quỷ”. Lũ bướm giờ đây đã không còn đáng ngại với cả bọn, nhưng đám dơi này thì lại khác vì hắn chưa biết gì nhiều về bọn chúng. Mặc dù, bọn chúng lúc này chỉ tập trung săn giết đàn “Bướm quỷ”, nhưng ai biết được lũ quái vật này còn có thể làm được những gì khác. Nhìn hình dáng dữ tợn của những con dơi quái, hắn hi vọng và thầm mong sẽ không phải chạm trán với bọn chúng.

Vài phút sau, có lẽ ông trời đã nghe thấy lời ước nguyện của Tân nên suốt quá trình cơn bão “Bướm quỷ” đi qua mà không có bất ngờ nào xảy ra. Nhìn lũ bướm mất hút trong màn mưa phùn dày đặc trước mặt thì mọi người bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm. Là đội trưởng của nhóm, Tân lúc nào cũng cảnh giác cao độ và không dám buông lỏng tinh thần dù chỉ là một giây. Cho nên, khi đàn bướm vừa bay qua thì hắn là người đầu tiên phản ứng lại trước tình huống. Há mồm, hắn lớn tiếng kêu Huyền Linh lập tức lùi xe quay trở về đường cũ. Với tình hình bây giờ, việc cố gắng đâm đầu vượt qua đoạn đường phía trước là phương án ngu ngốc mà bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Nếu muốn tiếp tục làm nhiệm vụ thì tốt nhất cả bọn phải chọn một con đường khác dù là phải đi vòng.

Con phố đổ nát lúc trước cách đoạn đường mà cơn bão “Bướm quỷ” hoạt động không xa nên rất nhanh thì cả bọn trở lại chỗ cũ. Những con quái vật “Nấm đầu người” còn xót lại đang ẩn giấu ở những góc khuất trong con phố phát hiện ra chiếc xe bán tải liền xồ ra, lao tới tấn công một lần nữa. Thấy vậy, Tân ra lệnh cho Huyền Linh dừng xe khẩn cấp rồi kêu mọi người đi xuống giải quyết lũ quái vật này.

Vừa xuống xe, hắn lập tức đưa An Nhiên lên nóc và giao cho con bé nhiệm vụ là tay súng bắn tỉa. Những thành viên còn lại thì nhanh chóng tản ra xung quanh rồi dựng lên những lớp phòng thủ nhiều tầng. Theo chỉ huy của hắn thì con Lu giữ lớp phòng thủ ngoài cùng vì sự cơ động, linh hoạt cực cao và bản năng chiến đấu kiểu dã thú của nó. Vòng tiếp theo, một mình hắn sẽ là người phòng thủ do cách thức chiến đấu độc lập và có thể tấn công tầm trung được. Lớp kế tiếp sẽ do ba người Trâm, Hùng và Vinh trấn giữ vì trước kia cả ba đã là một đội từng nhiều lần hoạt động riêng lẻ nên chắc chắn phải rất quen thuộc và hiểu nhau. Việc giao cho bọn họ phối hợp phòng thủ hắn tin là quyết định đúng đắn. Còn lớp phòng thủ cuối cùng gần xe nhất thì được Huyền Linh và Thương chiếm giữ vì khả năng của cả hai rất thích hợp ở vị trí quan trọng này.(Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ỏ Fanpage đảo 13)

Sau lần vượt qua đầu tiên thì số lượng quái vật còn lại trong con phố không đông lắm. Cho nên, mất khoảng năm phút là cả bọn dọn dẹp sạch cả đàn quái. Quá trình phòng thủ không có gì bất ngờ xảy ra khi mỗi thành viên phối hợp với nhau rất ăn ý. Chỉ là lúc chiến đấu kết thúc thì cả bọn, ai cũng phải ngán ngẩm vì máu đông và thịt vụn văng đầy cơ thể bốc mùi hôi thối. Thứ mùi kinh tởm này rất nồng, cho dù cách lớp mũ bảo hiểm nhưng mọi người vẫn có thể ngửi được.

Nguy hiểm tạm thời trôi qua, Tân không muốn để cả bọn phải chịu đựng thêm thứ mùi khủng khiếp này nên đã kêu mọi người dừng lại vệ sinh cá nhân. Dùng miếng rẻ lau qua người và vũ khí xong, hắn cảm thấy hơi khát nên mở chai nước ra rồi ngửa cổ tu ừng ực. Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng khô khốc khiến hắn rùng mình tỉnh táo hết cả người. Những người khác nhìn hắn uống nước ngon lành cũng lần lượt móc chai nước trong ba lô ra rồi uống.

Tu một hơi hết gần nửa chai xong, Tân ngồi xuống giúp đỡ con Lu uống nước. Đồng thời, hắn nhíu mày nhìn về phía cuối con đường, nơi đàn “Bướm quỷ” hoạt động. Mặc dù biết rằng tầm ảnh hưởng của bọn chúng không đến chỗ này, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng. Đang tập trung quan sát thì hắn nghe thấy Hùng cất tiếng hỏi ngay bên cạnh:

- Bây giờ chúng ta làm gì hử anh?... Hộc… Hộc… - Vẫn còn hơi mệt sau chiến đấu nên Hùng vừa hỏi vừa thở dốc. Thời tiết lạnh khiến làn hơi từ miệng cậu ta phả ra biến thành những cụm khói trắng xóa.

Đứng lên, Tân đóng nắp chai nước rồi đáp lời:

- Chắc chúng ta phải tìm đường khác để đi đến mục tiêu thôi. Con đường phía trước khả năng lớn là không qua được rồi…

Nói xong, hắn giơ tay xem đồng hồ thì kinh ngạc thấy thời gian vậy mà đã hơn mười một giờ trưa.

- Ọc… Ọc… Ọc…

Nghe ông anh trả lời xong, Hùng khẽ gật đầu rồi đưa chai nước lên miệng uống tiếp. Nhưng mới tu được vài ngụm thì bụng cậu ta bất ngờ sôi lên. Sau nửa ngày vật lộn mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, giờ được buông lỏng là cơn đói kéo đến ngay. Cảm thấy hơi ngại về cái bụng của mình, Hùng định lên tiếng bào chữa thì Tân tiến tới vỗ vai an ủi:

- Anh hiểu mà, chú không cần phải nói đâu!

Nói xong, hắn liếc một vòng thấy mọi người đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ những vết bẩn trên người và vũ khí liền lớn tiếng hô lên:

- Lên xe thôi, chúng ta tìm lấy một chỗ an toàn ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút. Muộn rồi…

- Oh yeah! Có thế chứ! – Hùng vui mừng reo lên rồi khoác vai Vinh chạy tới chỗ xe bán tải.

Biết sắp phải di chuyển tiếp, Trâm lên tiếng hỏi hắn:

- Giờ em thả máy bay flycame ra được chứ?

- Được! – Gật đầu đồng ý với Trâm xong, Tân quay sang nói cho Huyền Linh phải làm gì tiếp theo:

- Lát nữa em di chuyển từ từ thôi, chúng ta vừa đi vừa tìm lấy một tòa nhà thích hợp…

- Vâng!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.