Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 95: Chương 95: Sự thật về con “quái vật người bọ”




Ngay khoảnh khắc Tân sắp lạc mất bản thân, bị sự hận thù khống chế thì tiếng rống của con “quái vật người bọ” bất ngờ vang lên, đánh thức hắn khỏi sự mê man. Trở về với hiện thực, đập vào mắt Tân là hình ảnh lão đại tá ôm đầu thống khổ, lăn lộn dưới nền nhà, cách không xa phía trước là con Lu đang tức tốc chạy tới. Nhớ lại hành động của mình trong lúc bị rơi vào ảo giác của lão đại tá, hắn không khỏi rùng mình, toát mồ hôi lạnh. Tân cảm giác được, nếu khi đó bản thân thật sự bổ chết tên chủ thầu thì con người cũ bây giờ sẽ biến mất, thay vào đó là con người mới, tàn bạo và ngập trong thù hận, vĩnh viễn không có lối thoát.

Xiết chặt cái rìu trong tay, hắn nhắm vào đầu lão đại tá, rồi quăng mạnh.

- Vù... Vù... Phập! – Lưỡi rìu bay nhanh, không một chút khó khăn ghim sâu vào đầu lão đại tá.

Thu cái rìu lại, hắn định ném thêm một lần nữa, nhưng thấy tình trạng của lão đại tá bây giờ thì việc này hoàn toàn không cần thiết. Máu và óc liên tục trào ra từ vết thương trên đầu, cơ thể thì điên cuồng co giật, lão đại tá đã sắp chết. Con ngươi của lão trợn trừng nhìn hắn, trong đó ẩn chứa nỗi oán hận cùng cực và tràn ngập sự không cam lòng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt tàn độc của lão già khốn kiếp này sẽ biến mất, vì con Lu đã áp sát tới nơi. Nhận ra tên đầu sỏ nằm dưới nền nhà, nó ngay lập tức chồm lấy, ngoặm cổ kẻ thù, rồi ra sức ngấu nghiến.

Vài giây sau, Huyền Linh và An Nhiên dẫn theo ba cô bé, hốt hoảng chạy tới. Nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt, Huyền Linh lo lắng cất tiếng hỏi thăm, ở sát bên cạnh An Nhiên và ba cô bé tuy không nói gì, nhưng không che dấu nổi vẻ quan tâm trong ánh mắt.

Lắc lắc đầu, khẽ đáp lời mình không sao, Tân ra hiệu cho cả bọn ở yên một chỗ, còn bản thân thì chậm rãi bước ra sân, tiến tới vị trí con “quái vật người bọ”. Con quái này giờ nhìn như một đống thịt nát, nhưng hắn biết nó vẫn chưa chết. Mới vừa nãy thôi, nếu không phải nhờ tiếng kêu có thể công kích tinh thần của nó thì hắn đã rơi vào bẫy của lão đại tá rồi.

Nắm chặt cán rìu trong tay, hắn cẩn thận bước từng bước áp sát. Mặc dù, con quái đã cứu hắn, nhưng đấy là trong lúc vô tình, chứ thực sự nó muốn như thế nào thì không biết được. Huống chi con quái vật này rất nguy hiểm, hắn không rõ với tình trạng thương nặng như thế này, nó còn có thể làm gì được nữa không, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Không biết tại sao bé Thương lại chạy tới chỗ con quái, rồi bất tỉnh trên cơ thể nó, nhưng tốt nhất, hắn phải nhanh chóng mang cô bé ra khỏi đây.

Đến nơi, hắn nhíu mày nhìn lướt qua toàn bộ thân thể con quái. Nó bị thương rất nặng, đám xúc tu gần như vỡ nát, rơi rụng hết sạch, cơ thể thì lỗ chỗ nhiều lỗ hổng lớn, máu đen tí tách chảy ra thành những vũng lớn dưới mặt đất. Xem ra, con quái sắp chết thật rồi, vì những vết thương của nó không có dấu hiệu hồi phục. Biết được con quái sẽ không qua khỏi, bất giác cảm xúc bi thương dâng lên trong lòng hắn.

Khẽ lắc đầu, Tân cố nén cảm giác khó chịu, rồi nhanh chóng lại gần chỗ bé Thương. Nhìn cô bé ôm lấy đầu của con quái vật ngất đi, hắn cất cái rìu vào thắt lưng, rồi vội đưa tay xuống. Nhưng vừa bế Thương lên, hắn kinh hãi tí nữa hất em xuống đất vì phát hiện ra trước ngực cô bé có vật thể lạ. Đó là một con ấu trùng to bằng bắp đùi, trắng ởn, thân thể mọc ra tua tủa xúc tu đâm xuyên quần áo vào trong cơ thể cô bé.

Rợn người, Tân liếc mắt nhìn con “quái vật người bọ”, rồi con bọ trên thân thể bé Thương. Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn dám chắc là con bọ này là của con quái vật. Một tay túm lấy con bọ, Tân dùng sức, chuẩn bị giật nó ra khỏi cơ thể cô bé thì phải dừng lại, khi thấy vẻ mặt đau đớn của em. Loay hoay một lúc, tìm mọi cách gỡ bỏ con bọ đáng sợ mà không được, hắn định dùng lưỡi rìu cắt hết mớ xúc tu thì sực nhớ ra một điều quan trọng nên lưỡng lự.

Tân nhớ tới lần trước, mình bị con quái vật bắt về tổ trong lúc hôn mê. Lúc đó, hắn bị thương rất nặng, tưởng chừng sẽ không qua khỏi. Nhưng khi tỉnh lại, Tân phát hiện ra vết thương của mình lành lại rất nhanh. Khi đó, trên cơ thể hắn cũng có một con bọ giống thế này. Sau khi thoát ra khỏi tổ quái, ngẫm lại, hắn đoán rằng khả năng rất lớn chính con bọ đã giúp chữa lành vết thương. Như vậy, việc con bọ bám trên ngực bé Thương chưa chắc đã là điều xấu.

Tạm dừng hành động, hắn cất cái rìu đi, bế bé Thương lên, rồi nhíu mày chăm chú quan sát con “quái vật người bọ” một lần nữa. Đưa mắt tới vị trí đầu lâu của con quái vật, hắn giật mình khi thấy nó chớp mắt. Con quái vẫn còn chút hơi tàn, không chết hẳn như hắn nghĩ, nhưng cũng cách cái chết không xa.

Tập trung nhìn vào đôi mắt của con quái vật, Tân kinh ngạc phát hiện trong ánh mắt đờ đẫn của nó thỉnh thoảng lóe lên những tia nhân tính. Việc này thật kì lạ, vì từ lúc chạm trán với các loại quái vật đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy con quái có ánh mắt giống người. Chăm chú nhìn vào đôi con ngươi vẩn đục của nó, hắn ngồi xổm xuống lại gần xem có chuyện gì xảy ra.

Bỗng, vụt một cái, khung cảnh trước mặt Tân thay đổi. Hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đơn của bệnh viện, xung quanh vắng lặng, không có một ai. Trạng thái của Tân lúc này rất đặc biệt, có thể nhìn thấy, cảm nhận được cảnh vật xung quanh, nhưng lại không thể điều khiển được cơ thể mình. Hay chính xác hơn là, hắn đang ở trong thân thể của một người nào đó, chứng kiến những xảy ra bằng đôi mắt của họ, biết được họ đang nghĩ gì, cảm thấy gì, nhưng không thể tác động đến họ. Tân muốn thoát khỏi trạng thái này, trở về với thực tại, nhưng thử mọi cách đều không được, hắn đành chấp nhận trở thành khán giả bất đắc dĩ, yên lặng theo dõi sự việc.

Người kia từ lúc tỉnh lại, ý thức rất non nớt mơ hồ, trống rỗng như một tờ giấy trắng. Dựng người ngồi dậy, người kia ngơ ngác, mờ mịt nhìn xung quanh thì tình cờ phát hiện ra cạnh giường mình có một bé gái. Chăm chú quan sát, Tân cảm nhận được, trong ý thức non nớt của người kia nổi lên cảm giác thèm ăn như một thứ bản năng. Cảm giác đó ban đầu rất yếu, nhưng nhanh chóng bùng lên dữ dội, khiến hắn cảm thấy buồn nôn. Mặc dù, rất muốn ngăn cản, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đưa tay túm lấy con mồi, chuẩn bị cho vào miệng. Chứng kiến “tay” của người kia là một mớ xúc tu bùng nhùng, hắn rợn người, nổi hết da gà lên. Đến lúc này, Tân có thể đoán được đại khái, người mà bản thân mình đang ở bên trong, rất có thể là con “quái vật người bọ”.

Và rất nhanh, hắn biết phán đoán của mình là chính xác, khi nhìn thấy cái miệng khổng lồ kéo dài từ ngực đến bụng mở rộng ra. Tưởng rằng mình sẽ phải hứng chịu cảm giác kinh tởm thì ngay tại thời điểm con quái sắp sửa đưa miếng mồi vào miệng, nó bỗng dừng lại. Rồi ngay sau đó, hắn cảm nhận một ý nghĩ cực kì mãnh liệt của con quái. Đó là, không được ăn, cho dù đói chết cũng không được ăn. Đang không hiểu vì sao, hắn thấy con quái từ từ thả cô bé xuống giường, rồi buông mớ xúc tu ra. Nhìn kĩ dung mạo của cô bé, hắn khẽ hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy toàn bộ khuôn mặt, nửa người trước của cô bé, giống như bị con gì gặm nham nhở, ăn gần hết da thịt, sâu đến tận xương, nom cực kì đáng sợ. Bị thương kinh khủng như thế, vậy mà cô bé vẫn thoi thóp chưa chết vì hắn thấy ngực khẽ phập phồng.

Bỏ con mồi xuống giường, quan sát một lát xong, con quái bỗng thả một con bọ ở lưng lên trên cơ thể cô bé. Đợi cho con bọ cắm đống xúc tu, phủ gần kín cơ thể cô bé xong, con quái liền nhẹ nhàng đặt em ra đằng sau lưng mình, rồi cẩn thận dùng xúc tu bọc lấy.

Trong ý thức non nớt của con quái lúc này, hắn cảm nhận được nó coi cô bé kia là đồng loại.

Vụt một cái, hình ảnh lại thay đổi, Tân thấy mình không còn ở phòng bệnh nữa, mà bên trong một căn phòng nhỏ, với vách tường là một lớp màng thịt đỏ tươi, đầy những sợi mạch máu nổi cộm. Chỗ này rất quen thuộc, dựa vào trí nhớ, hắn nhận ra đây chính là cái tổ của con “quái vật người bọ”, mà bản thân từng bị bắt vào. Lúc này, trong tầm mắt của con quái là một cái bọc thịt lớn hình cầu, bên trong hắn lờ mờ thấy một thân thể nhỏ bé cuộn tròn, rất có thể là cô bé xấu số kia. Con quái đứng yên quan sát cái bọc một lát, rồi cẩn thận vươn xúc tu lên để cho những con bọ trên lưng mình bò lên bọc thịt, phủ kín một vòng.

Bất chợt, cảm giác lo âu, mong mỏi dâng lên bên trong ý thức của con quái. Lặng lẽ cảm nhận, hắn thấy, những cảm xúc đơn giản này rất thuần khiết, chân thành, khiến bản thân dễ dàng bị tác động, chìm sâu vào trong đó. Dù biết đây không phải là thực, nhưng hắn vẫn thầm cầu mong cho cô bé kia có thể khỏe mạnh tỉnh dậy vào một ngày nào đó.

Tiếp theo, hình ảnh trong mắt Tân lại đột ngột biến đổi một lần nữa. Có lẽ, đây là những mảnh ký ức vụn vặt của con quái vật, mà bản thân nó muốn hắn chứng kiến. Lúc này, hình ảnh trong mắt con “quái vật người bọ” là lúc nhúc một đàn những con quái vật “Nấm đầu người” đông nghìn nghịt. Con quái đang bị đám quái vật kia bao vây, và nguyên nhân là do nó vừa mới bắt vài con quái vật “Nấm đầu người” làm thức ăn.

Tại sao “con quái vật người bọ” lại trêu chọc đám quái vật có số lượng đông đảo này, sâu trong tiềm thức, hắn đọc được là vì nó muốn tạo ra nhiều con bọ trên lưng hơn. Mà muốn tạo ra những con bọ, nó cần phải ăn, ăn thật nhiều, rồi mới chuyển hóa được. Những con bọ này là để cung cấp cho cô bé, mà cô bé ngày càng cần nhiều hơn nên nó phải liều mình săn mồi nhiều hơn nữa. Không may, hôm nay nó chọc vào ổ đám quái “Nấm đầu người”, cho nên bây giờ tình huống mới bết bát như vậy.

Rồi hình ảnh cứ thế tiếp diễn, đàn quái vật “Nấm đầu người” ùa lên tấn công. Dưới ưu thế số lượng áp đảo, “con quái vật người bọ” rất nhanh không chống đỡ được, nó bị đám quái vật kia chồm lên cắn xé.

Đau.

Nó cảm thấy đau lắm, mỗi tấc da, tấc thịt bị xé mất đau như xuyên thấu linh hồn vậy.

Tiếp đó, hình ảnh lại đổi khác, trong tầm mắt của con quái, Tân thấy mình quay trở lại hang ổ của nó. Bị lây nhiễm bởi cảm xúc của con quái, bất giác, hắn hòa vào làm một với nó lúc nào không hay. Bây giờ, con quái đang chăm chú nhìn vào cái bọc với cảm giác lo lắng vô cùng. Đã rất lâu rồi, đồng loại của nó cứ chìm sâu trong hôn mê mãi không tỉnh. Con quái không biết nguyên nhân vì sao, nó sợ cô bé sẽ cứ như thế này mãi. Rồi bỗng ý thức non nớt của con nớt con quái lóe lên ý nghĩ.

Nó phải tìm giúp đỡ.

Hình ảnh tối sầm lại rồi lóe sáng lên, trong tầm mắt con quái lúc này là một nhóm những người bình thường. Phát hiện ra những người này, con quái vui mừng lắm, nó cảm giác đã tìm thấy được đồng loại giống mình và cô bé. Vội tiến lên, nó há miệng hét lớn, kêu gọi giúp đỡ. Tưởng rằng là đồng loại với nhau, nhóm người kia sẽ đi theo nó đến hang ổ, rồi tìm cách giúp cô bé kia. Nhưng tiếng kêu của nó vừa vang lên, nhóm người kia liền bỏ chạy toán loạn.

- GỤUUPPP... GỤUUPPP...

Nó liên tục kêu lớn đuổi theo, nhưng không hiểu sao đồng loại lại càng hoảng sợ, bỏ chạy nhanh hơn. Nghe tiếng gào thét của con quái, trong lòng Tân thắt lại man mác buồn.

Thật trớ trêu, con quái coi con người như hắn là đồng loại, còn hắn lại xem nó là quái vật đáng sợ.

Những mảnh ký ức bỗng thay đổi ngày một nhanh, con quái ra sức tìm đồng loại giúp đỡ, nhưng không hề có một ai đáp lại nó. Rồi nó thay đổi ý nghĩ, phải tạo ra nhiều con bọ hơn cho cô bé. Thế là, nó điên cuồng tấn công săn bắt đám quái vật “Nấm đầu người”. Bị bọn chúng cắn lại, nó đau lắm. Nhưng vì đồng bọn, nó mặc kệ tất cả.

Sau nỗ lực của nó, cuối cùng cũng có một ngày cô bé kia tỉnh lại, chui ra khỏi cái bọc. Nhìn rõ dung mạo của cô bé sau khi phục hồi, hắn cực kì kinh ngạc. Thật không ngờ, đây chính là bé Thương. Cẩn thận suy nghĩ lại, hắn đoán được đại khái thân phận thực sự của con quái là ai.

Rồi vụt một cái, hình ảnh lại thay đổi, những suy nghĩ linh tinh trong đầu biến mất, hắn chìm sâu vào tình cảm của con quái. Cô bé kia tỉnh, nó mừng lắm. Nhưng không hiểu sao, vừa nhìn thấy nó, cô bé lại tỏ ra hết sức sợ hãi nên nó rất buồn.

Tiếp đó, những mảnh ký ức của con quái trôi quá rất mau, gần như biến thành những hình ảnh rời rạc cùng một vài cảm xúc thoáng qua. Ban đầu, cô bé kia nhân lúc nó đi kiếm ăn, nhiều lần bỏ trốn ra ngoài. Trở lại, không thấy cô bé đâu, nó hốt hoảng lo lắng đi tìm. May mắn, dựa vào mối liên kết giữa bản thân và đồng loại, rất nhanh thì nó tìm được cô bé kia. Dần dần, cô bé không còn sợ hãi bản thân nó nữa, nó vui lắm. Thế là, hàng ngày lúc đi săn, nó đều mang cô bé đi theo. Nhưng cô bé lại không ăn những con mồi nó kiếm được, chỉ thích những món đồ kì quái khác. Việc này cũng chẳng sao, chỉ cần cô bé vui là được.

Mọi việc tưởng chừng sẽ tốt đẹp như thế mãi, bỗng một hôm, nó cùng cô bé đi kiếm ăn. Cả hai chia nhau ra mỗi người một nơi, nó đặt cô bé ở nơi có nhiều thứ kì quái, còn bản thân thì lùng bắt những con quái vật xung quanh. Mải săn mồi, đến khi ăn no, quay trở lại chỗ cũ, nó hoảng sợ khi không thấy cô bé đâu. Dựa cảm giác liên kết, nó nhanh chóng tìm tới được nơi có cô bé. Nhận ra, đây là hang ổ của một đám đồng loại khác, nó lên tiếng đòi lại đồng bạn của mình. Nhưng không hiểu sao, đám đồng loại kia lại không nghe lời, còn tấn công nó đau lắm.

Cố chịu đựng, nó kêu lên muốn giải thích cho đám đồng loại này hiểu. Nhưng câu trả lời, là nó bị đánh thương nặng rất đau. Cảm thấy mình có thể chết, nó sợ hãi tạm rời khỏi chỗ này, rồi đi săn mồi để phục hồi thân thể. Trong lúc đó, nó cảm giác được đồng bạn của mình ở nơi kia hết sức sợ hãi. Giận dữ vô cùng, nó bất chấp tất cả quay trở lại. Nó điên cuồng tấn công những kẻ mà bản thân từng coi là đồng loại. Cố gắng bằng tất cả những gì có thể, nó phải giải cứu cô bé kia, đồng bạn của mình.

Chiến đấu kịch liệt, sinh mệnh của nó đang trôi dần đi. Lúc này, nó không còn cảm thấy đau nữa. Đằng sau lưng vẫn còn một con bọ, nhưng nó sẽ không ăn vì cảm thấy đồng bọn của mình cũng đang rất cần. Đến khi chỉ còn một chút hơi tàn, nó rống lên, cố gắng gọi đồng bọn tới. Cuối cùng, không phụ sự mong đợi, bóng dáng đồng bọn cũng xuất hiện trước mắt nó. Vội để con bọ duy nhất cho đồng bọn xong, nó buồn ngủ quá, nhưng không dám ngủ. Vì nó lo lắng, khi mình ngủ mất, đồng bạn sẽ gặp nguy hiểm nên cố níu lại.

Đến lúc tưởng chừng như sắp không giữ được nữa, con quái vui mừng thấy một đồng loại mang cho nó cảm giác thân thuộc giống bé Thương tiến tới.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.