Cuối cùng cũng đến ngày lên đường, lương thực cũng gần hết.
Thực tế, Bùi Tu Minh có một không gian dự trữ vật tư rất to nhưng hắn lười nói ra, chờ tiểu Tinh phát hiện thì cũng chẳng biết đến bao giờ. Đứa nhỏ ngốc này hàng ngày đều ăn dâu mà lại không hề nghi ngờ nó xuất hiện ở đâu ra.
Môi quả dâu đều non mềm, tươi mới, Tô Tử Tinh cũng không hề kinh ngạc, chỉ lo ăn thôi.
Bùi Tu Minh nghĩ tới đây thì nhịn không được bật cười.
“Brừm” một tiếng.
Một chiếc xe Hummer phóng từ ra từ tầng hầm, Đường Hạo khẩn trương nhìn một hàng siêu xe phía sau, sắc mặt thay đổi liên tục.
*Hummer
Lục Hỉ Nhi ngồi ở ghế phụ lại càng kích động, “Xe này thật sự cho chúng ta lái sao? Thật sự sao?” Cô sờ tới sờ lui, nhìn khắp nơi, vẻ mặt kinh ngạc.
“Không ngờ được, trước đây không thể ngồi loại xe này, bây giờ mạt thế rồi lại còn có thể ngồi.” Cô vô cùng hài lòng.
Tô Tử Tinh xua tay, “Các cậu đi trước đi, bọn mình sẽ đi theo ngay.”
Bời vì phải chở vật tư, bọn họ lo lắng đi một chiếc sẽ xảy ra vấn đề nên quyết định đi hai chiếc, mỗi chiếc đều đổ đầy xăng, đảm bảo đủ để đến thành phố Thiên Thủy.
Năm phút sau, một chiếc *Porsche Cayenne màu đen phi ra, đường nét tình tế, bề ngoài uy vũ, dù đi tới đâu cũng khiến người ta phải chú ý.
*Porsche Cayenne:
Xe này của bọn họ đã khá cũ, chưa từng nghĩ sẽ lái nó lên con đường gập ghềnh như vậy.
Ngay cả Bùi Tu Minh nhìn con đường trước mặt cũng nhịn không được cong khóe môi.
Bởi vì nơi này bị con chim kia bay qua nên mặt đường xi măng gồ hết lên, nhiều cơ sở hạ tầng đổ nát, nhiều cái xe bị vứt ngổn ngang trên đường.
Thỉnh thoảng còn bị mấy con tang thi vây quanh, nếu không thể cắt đuôi được thì phải xuống xe giải quyết, nhưng may mắn đây không phải chuyện gì lớn.
May mắn hơn là khi bọn họ đi tới đường cao tốc, tình trạng giao thông tốt hơn rất nhiều.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, Tô Tử Tinh cũng bảo vệ được cái mông ê ẩm vì đường xốc nảy.
Cậu ghé vào cửa sổ, nhìn từng cơn gió lạnh, khung cảnh hoang phế, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy căn nhà im lặng ở đó.
Tất cả đều thay đổi rồi, Tô Tử Tinh nhịn không được thở dài.
Một bàn tay to phủ lên đầu cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Tô Tử Tinh nghiêng đầu, “Anh, may là có anh ở bên cạnh em.” Nhưng cậu lại không biết điều mau mắn nhất chính là được trọng sinh làm lại một lần nữa.
Bùi Tu Minh cũng không định nói cho cậu.
Yên lặng một lúc, Tô Tử Tinh bỗng nghĩ tới chuyện nào đó, quay đầu nhìn hắn, ấp úng nói, “Anh, em có chuyện muốn nói.”
“Hửm?”
“Nghiêm túc mà nói, em cũng đã trưởng thanh rồi, anh đừng giống như lúc nhỏ hôn em nữa...” Sau khi nói câu đầu tiên, lời nói càng ngày càng thuận, Tô Tử Tinh bắt đầu lải nhải, “Hai người con trai sao lại có thể hôn nhau như vậy chứ, hơn nữa, anh sau này sẽ có bạn gái, em cũng thế, đến lúc đó sẽ không giống nữa.”
Nghĩ tới việc anh trai cưới vợ, tâm tình Tô Tử Tinh lập tức chùng xuống.
Trên mặt Bùi Tu Minh treo lên nụ cười lạnh, “Vậy sao? Tiểu Tinh muốn tìm bạn gái?”
“Không phải, em chỉ tùy tiện nói thôi.”
Bùi Tu Minh vuốt ve mái tóc của người bên cạnh, một đường đi xuống, dừng trên cần cổ thon dài, cảm thụ mạch đập ấm áp, khóe mắt đỏ sẫm, hiện lên vẻ điên cuồng, “Vậy thì tốt.”
Tiểu Tinh có bạn gái? Chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ.
…
Càng đi về phía ngoại thành, tang thi càng thưa thớt, nhưng thực vật biến dị lại phát triển rất nhanh.
Khó lắm mới tránh thoát được công kích của một cây thông biến dị, từng lá cây của nó đều sắc như dao, giống như một màn mưa phi tới, đừng nói là xe ngay cả mặt đường cũng bị ghim thành con nhím.
Một ngày cứ như vậy trôi cả, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa trời tối rồi, bọn họ định tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn bữa cơm nhưng không ngờ lại có người nhanh chân hơn.
Xung quanh đó chỉ có một căn nhà nhỏ có thể che mưa che nắng.
Bọn họ dừng xe thì thấy có năm sáu người đàn ông chạy ra, ban đầu vô cùng cảnh giác nhưng sau khi nhìn thấy xe của bọn họ thì chế giễu.
“Ồ, là Porsche Cayenne, sao lại lái ra đây dạo chơi vậy?”
“Đại ca, trên xe chắc chắn là kẻ có tiền.”
“Chặc chặc, nhìn dáng vẻ thì chắc chắn da thịt rất non mềm.”
Người được gọi là đại ca, dáng người thấp bé, chỉ cao tầm mét sáu, bề ngoài xấu xí, trong miệng ngậm một điếu thuốc, trên cổ tay đeo một cái vòng phật, một tay cầm súng, híp mắt nhìn mấy vị khách không mời mà đến.
Phía sau gã, còn có mấy cái đầu thò ra, lo lắng nhìn bọn họ.
Trước khi mạt thế, Kim Hưng Xương từng lăn lộn trong xã hội, bị mọi người khinh thường là lưu manh nhưng khi mạt thế xảy ra, đàn em của gã thức tỉnh dị năng khá nhiều, địa vị cũng khác trước.
Tận thế đối với người khác là một tai họa nhưng đối với bọn họ lại là may mắn.
Chỉ cần nhẫn tâm thì cái gì muốn cũng có được.
Kim Hưng Xương nhìn hai cái siêu xe trước mặt, trong mắt hiện lên ánh sáng, kẻ giàu có, toàn là những người vô tri, đơn thuần lại còn rất ngu xuẩn, đi siêu xe chạy khắp nơi, còn tưởng vẫn được gia đình che chở, muốn làm gì thì làm.
Một thanh niên đầu nhuộm vàng, đi giày bệt, quần bó sát đi qua, thấp giọng nói, “Đại ca, kiếm được con dê béo rồi.”
Kim Hưng Xương cười nói, “Không cần mày nói tao cũng biết.”
Bởi vì mạt thế vừa xảy ra, nên mấy kẻ có tiền đều dự trữ được rất nhiều vật tư, giống mấy kẻ tự lái xe chạy đến này, không có người đi theo bảo vệ thì chắc chắn là không có nhiều tiền hoặc đi tìm người thân nhờ cậy, chỉ cần thần không biết quỷ không hay thì có làm sao?
Gã cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Tử Tinh đang xuống xe, gã vô cùng ngạc nhiên, dù mình thích phụ nữ nhưng vẫn không nhịn nổi có chút ý nghĩ xấu với thanh niên này.
Với gã, những thanh niên có dáng vẻ sạch sẽ như vậy rất hiếm có trong thời điểm này. Dáng người tinh tế, địa phương nào đó căng tròn như trái đào chín mọng, đặc biệt là khuôn mặt kia, thanh tú vô cùng, ánh mắt sạch sẽ như nai con, làm người ta nhịn không được muốn đè xuống dưới thân, nhìn biểu tình tan vỡ bật khóc của cậu.
Kim Hưng Xương hưng phấm nuốt mấy ngụm nước miếng, đi lên phía trước, dùng điệu bộ chân thành nói, “Anh em, từ đâu đến vậy?” Gã dừng lại trước mặt Tô Tử Tinh.
Vừa dứt lời thì một ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người gã, Kim Hưng Xương nhịn không được lạnh hết cả người, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Bùi Tu Minh bước xuống xe, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, một chút cũng không giống người đang ở trong mạt thế mà giống như đang tham gia bữa tiệc nào đó. Rõ ràng ánh mắt bình tĩnh, không có bất kỳ tính công kích nào.
Gã đột nhiên hiểu ra, gặp phải người khó chơi rồi, theo bản năng lùi lại, cách Tô Tử Tinh xa một chút.
Tô Tử Tinh cười chân thành nói, “Bọn tôi từ Nam Thành tới, mọi người ở đâu?” Cậu giống như chỉ đang đi chơi thôi, vì được một người hết mực che chở nên cậu không hiểu được người khác có thể xấu xa đến mức nào.
Kim Hưng Xương cười, tỏ ra thành khẩn, “Ha ha ha, bọn tơi từ một nơi rất xa tị nạn tới đây, có thể gặp nhau chính là có duyên, mau vào đi.”
Đàn em phía sau gã ai cũng cười tươi nhường cho bọn họ một lối đi.
Lưu Tự Cường chính là thanh niên tóc vàng vừa nãy, đặc biệt nhiệt tình muốn xách đồ hộ bọn họ, “Nào, đồ có nặng không, để tôi giúp mọi người xách nhé.”
Đáng tiếc, bọn họ ai cũng từ chối,
Lưu Tự Cường lại tốt bụng nói tiếp, “Nhớ khóa kỹ xe lại nhé, cẩn thận vẫn hơn.”
“Được.” Chỉ có Tô Tử Tinh trả lời lại.
Khi Đường Hạo và Lục Hỉ Nhi ở trường chống lại tang thi, đã sớm hiểu ra, những người bạn trước đây luôn tốt với mình khi đối mặt với sống chết sẽ không còn như trước nữa.
Khi Tô Tử Tinh đi vào mới phát hiện, trong phòng rất nhiều người, đa số là phụ nữ.
Bọn họ cùng ở một phòng, quần áo rách nát, sắc mặt chết lặng, gắt gao nhìn vào góc phòng, dùng ánh mắt xa cách nhìn đám người lạ bọn họ.
Cậu còn muốn nhìn tiếp nhưng lại có người chặn lại, Lưu Tự Cường nói, “Đây đều là người nhà của chúng tôi, nhưng vì tận thế xảy ra chịu đả kích quá lớn nên cảm xúc luôn không tốt.” Gã chỉ chỉ đầu mình.
Tô Tử Tinh thầm nghĩ, là như vậy sao?
Lục Hỉ Nhi trước giờ luôn tươi cười, nay lại lộ ra nụ cười châm chọc.
Bùi Tu Minh đặt tay lên đầu cậu, nói, “Tiểu Tinh, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ.” Lực chú ý của cậu lập tức rời đi.
Có một số chuyện, Bùi Tu Minh hi vọng cậu mãi mãi không tiếp xúc, chỉ cần luôn sống dưới cánh chim của hắn, giữ được vẻ ngây thơ, lương thiện là tốt rồi.
Giống như việc Tô Tử Tinh không biết tại sao khi An Tình phát bệnh lại đứng phía sau cậu.
May là căn nhà này khá lớn, là loại nhà tự xây ở nông thôn, rất nhiều phòng chống, hơn nữa vật dụng vẫn khá đầy đủ.
Hơn nữa ở đây còn sử dụng giếng, chỉ cần muốn liền có thể dùng xô múc lên, vô cùng thuận tiện.
Nhưng khi đối mặt với bếp ở đây thì Tô Tử Tinh hoàn toàn bó tay,
Đường Hạo và Lục Hỉ Nhi cũng chưa từng đụng tới cái này, nhóm lửa cả ngày cũng không xong, đành buông xuống đi múc nước, thái rau.
Nhưng mà khiến người ta không ngờ chính là Bùi Tu Minh vô cùng thành thạo việc này, hắn thong thả nhóm lửa, chỉ một mồi lửa nhỏ đã đốt cháy cả một bó củi nhỏ, gẩy gẩy vài cái lửa lập tức bùng lên, càng cháy càng lớn.
Hắn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, mặt mũi tinh xảo không giống như đang nhóm bếp mà là ngồi trên bàn đàm phán hợp đồng.
Tô Tử Tinh vẫn rất hiểu anh trai mình, mấy năm nay anh ấy rất ít khi xuống bếp, sao lại có thể nhóm lửa thành thạo như vậy>
Anh trai cậu hơi kỳ lạ nhưng cũng có thể là do có thiên phú nhóm lửa.
Hết chương 11.
08/06/2021.