Bùi Tu Minh vẫy tay gọi cậu, “Tiểu Tinh, đến đây.”
Tô Tử Tinh vừa tung tăng đến gần thì đã bị ôm lấy, hai người cùng ngồi trên một cái ghế nhỏ.
Cậu không tự nhiên nói, “Anh, làm gì vậy?”
Bùi Tu Minh sờ tay cậu, thanh âm trầm thấp, từ tính vang lên bên tai cậu, “Ban đêm rất lạnh, ngồi như này có thể sưởi ấm, lửa sắp tắt rồi, thêm củi vào đi.”
Tô Tử Tinh chạm vào lỗ tai tê rần của mình, “Vâng ạ.” Anh trai lúc nào cũng thế, luôn dính sát vào cậu nói chuyện, cậu mắng thầm trong lòng.
Ban đầu cậu nghĩ rằng nhóm lửa rất đơn giản, chẳng phải đã có lửa rồi thì chỉ cần thỉnh thoảng thêm củi vào thôi?
Nhưng không biết tại sao, lửa càng nhóm lại càng tắt, cho dù cậu làm cách nào, lửa cũng không thể cháy to lên được, trông như sắp tắt tới nơi luôn rồi.
Tô Tử Tinh chạy vội ném vào đó một bó củi, ai ngờ được lửa lại nhỏ đi, trở thành thành một ngọn lửa nhỏ, lập lòe trong bóng tối, chỉ cần một xíu nữa là tắt.
Nhìn thấy anh trai đang xào rau, cậu liền nóng vội, chạy lại gần, phồng mồm thổi lửa, “Phù... Phù...”
Hơi nóng xộc vào mặt, có lẽ ngọn lửa nể mặt cậu cố gắng nên cháy to lên.
Tô Tử Tinh không ngừng cố gắng, càng thổi càng vui vẻ, trên mặt củi là lá khô, “Bùng” một tiếng bị lửa đốt. Đột nhiên ngọn lửa cháy cao lên, nó không còn trong phạm vi bếp nữa mà lan cả ra ngoài.
Tô Tử Tinh giật mình, vội vàng lùi ra nhưng vẫn bị ngọn lửa chạm tới, một mùi khét từ trên đầu bay tới.
Cậu sợ tới mức cứng đờ cả người, “Anh, mau đến xem tóc em!”
Bùi Tu Minh cười mỉm, đi tới bên cạnh cậu, “Không sao cả, chỉ là quăn hơn trước một chút thôi.”
Anh trai vẫn còn đùa được!
Tô Tử Tinh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đáng tiếc đôi phương đã quay đi tiếp tục nấu ăn.
Tô Tử Tinh nhìn chằm chằm anh trai, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Cậu chưa từng thấy anh trai mình như vậy, áo sơ mi sạch sẽ không một nếp uốn, trên tay đeo đồng hồ sang trọng, đứng bên cạnh bếp đất nấu ăn, khói trắng lượn lờ, giống như thần tiên hạ phàm.
Thật kì diệu, ngón tay thon dài, hữu lực thường xuyên ký tên trên giấy tờ rất hiếm khi cầm xẻng đảo đồ ăn.
Tô Tử Tinh tập trung tinh thần nhìn thì đột nhiên thấy Bùi Tu Minh ngước mắt nhìn mình. Tô Tử Tinh ngây người nhìn, ánh mắt anh trai lúc này vô cùng dịu dàng, giống như mặt cỏ khô héo trong khoảng khắc sống lại, giống như nền đất khô cằn đột ngột được tưới nước, cặp mặt kia giống như có linh hồn.
Cho dù Tô Tử Tinh cảm thấy ý tưởng này thật sự rất tự luyến, nhưng cậu lại biết mình hoàn toàn không nghĩ sai.
Lần đầu tiên cậu phát hiện, ánh mắt anh trai dịu dàng như vậy.
Không biết có phải do phòng bếp quá chật không mà cậu cảm thấy mặt mình nóng lên. Tô Tử Tinh tự nhiên cảm thấy khó xử, tránh ánh mắt của anh trai, khảy lung tung vào đống củi, sau đó vội vàng đứng dậy, “Anh, em ra ngoài hóng gió.”
Sau khi chạy ra ngoài, cậu cảm thấy đầu mình hỏng rồi.
Xấu hổ cái gì chứ!
Anh trai ôn nhu như vậy đâu phải ngày một ngày hai.
Cậu cắn ngón tay, không hiểu tại sao mặt càng ngày càng đỏ, tim cũng đập loạn nhịp, trong đầu rối tinh rối mù, nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ tới việc sau này anh trai lấy vợ, cậu liền cảm thấy đau lòng.
Tô Tử Tinh che ngực mình, “Chẳng lẽ mình là huynh khống?” Mặc dù biết ý nghĩ của mình rất ích kỷ, chỉ cần nghĩ tới việc có người đoạt mất anh trai cậu liền cảm thấy khó chịu.
Tô Tử Tinh đứng ở bên ngoài hóng gió lạnh, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.
Cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy một bóng dáng đang hoảng hốt trốn ra xa.
Đây là bóng của một người con gái, cô đang sợ hãi nhìn cậu.
Tô Tử Tinh phát hiện cô ấy rất gầy, cằm rất nhọn, bởi vì hai mắt đặc biệt lớn nên khi cô đứng trong bóng tối kết hợp cùng bộ đồ rách nát rất giống một ăn mày.
Thanh âm cậu nhẹ xuống, “Có chuyện gì vậy? Cô có muốn bộ quần áo khác không, tôi cho cô một bộ được không?” Buổi tối trời lạnh như vậy, cậu mặc một cái áo gió rồi vẫn cảm thấy lạnh huống chi là cô gái trước mặt mặc bộ quần áo rách nát như vậy.
Cô vừa bất an vừa vô lực đứng nhìn cậu một lúc rồi mới cẩn thận đi đến, ngón tay run rẩy nắm góc áo cậu, nhỏ giọng nói.
Tô Tử Tinh không nghe rõ nên hỏi lại, “Gì vậy, tôi nghe không rõ.”
Thanh âm khản đặc, nước mắt giống như sắp rơi xuống, “Cứu, cứu tôi với.”
“Làm sao vậy? Cô muốn tôi làm gì?” Cậu quan tâm đi tới gần.
Chưa để cô gái nói thêm thì từ đằng xa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, vừa loạn vừa nặng. Tô Tử Tinh nhìn cô nước mắt giàn giụa ngồi trên đất, sợ hãi nắm góc áo cậu.
Tô Tử Tinh muốn bảo vệ cô nhưng chưa đưa tay ra thì Kim Hưng Xương đã chạy tới, không khách sáo xách cổ áo cô, ném cô như ném một bịch rác, “Con nhỏ này, lại chạy ra ngoài!”
Ở đằng sau chạy tới mấy người đàn ông, bọn chúng bao vây cô gái, sắc mặt rất khó coi.
Cô liều mạng giãy giụa, đang chuẩn bị kêu lên thì bị một bàn tay bịt kín miệng, cánh tay cường tráng đánh mạnh vào bụng cô, coi cô như một cái bao cát. Cô gái chỉ có thể bất lực bị người lôi đi.
Tô Tử Tinh không tin được nhìn bọn họ, “Mấy người đang làm gì vậy?”
“À, người anh em.” Kim Hưng Xương chặn cậu lại, “Đây là con gái chúng ta, nó từ nhỏ đầu óc đã có chút vấn đề, thường xuyên bị ảo giác, bọn tôi cũng hết cách rồi.”
Tô Tử Tinh nhíu mày, nghi ngờ nhìn gã.
Lưu Tự Cường ngó sang, cười giải thích, “Yên tâm, yên tâm, nhìn thì mạnh nhưng không sao cả.”
Hai người bọn họ giống như vô ý vây Tô Tử Tinh ở giữa.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh niên giống như ngọc, tỏa ra ánh sáng, đôi môi hồng hào hơi mím, làm người khác phải tìm hiểu xem tại sao cậu lại buồn.
Lưu Tự Cường dần dần cảm thấy nóng nực, miệng khô, lưỡi đắng, bỗng nhiên gã hiểu được ý đại ca, một người giống như vậy thì tất nhiên phải tận tình chơi đùa rồi.
Kim Hưng Xương dán sát tới, cười nói, “Anh bạn đẹp trai, mọi người đi tới đây chắc là đói lắm rồi. Chỗ tôi có đồ ngon đấy.”
Gã vừa nói vừa móc ra một quả quýt khô quắt vào, giống như dâng vật quý đưa tới trước mặt Tô Tử Tinh.
Tô Tử Tinh trầm mặc...
“Nào, ăn thử đi, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Cậu lùi lại một bước, cau mày nói, “Làm phiền rồi, tôi phải về ăn cơm.”
Kim Hưng Xương cười cười, nhường ra một lối nhỏ.
Nhìn bóng cậu bước đi, Kim Hưng Xương và Lưu Tự Cường nở nụ cười dối trá.
Lưu Tự Cường vuốt cằm, vẻ mặt đáng khinh, “Đại ca, em hiểu suy nghĩ của anh, cậu ta da thịt non mềm, khi đặt trên giường khiến người ta vô cùng hưng phấn. Nhưng mà, anh trai cậu ta hình như khá lợi hại, hơn nữa bọn họ còn đi theo nhóm, trong đó phỏng chừng có người có dị năng.”
Kim Hưng Xương nheo mắt, “Sợ gì chứ, dị năng thì sao, chúng ta cũng đã giết vài kẻ rồi còn gì nữa.”
“Ha ha, vẫn là đại ca giỏi nhất, đến lúc bắt được người, có thể cho em chơi cùng không?”
“Đợi đến lúc đó rồi nói.”
......
Tô Tử Tinh quay lại nhà bếp, trầm mặc đứng cạnh anh trai, nhăn mày nói, “Anh, những người kia hơi lạ.”
Lục Hỉ Nhi đứng cạnh bồn rửa rau nghe vậy thì nói, “Giờ cậu mới phát hiện?”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ đánh một cô gái, ra tay rất nặng, còn gạt tôi là con gái họ! Cha lớn lên xấu như vậy làm sao sinh được đứa con gái như thế.”
Lục Hỉ Nhi thở dài, “Tiểu Tinh, cậu nên biết giờ là tận thế, không có dị năng thì phụ nữ thật sự rất khó sống.”
Tô Tử Tinh muốn nói gì đó nhưng lại đột nhiên ngẩn người, cậu giống như hiểu ra, sắc mặt trở nên khó coi, “Nhưng mấy cô ấy...”
“Có khả năng bọn họ bị bắt ép nhưng cũng có thể là bọn họ tự nguyện. Sức của con gái thật sự rất yếu, nhiều nữ sinh xách đao đối phó tang thi, ngay cả đầu cũng không chặt được, cậu nói xem bọn họ phải làm sao bây giờ? Ngoại trừ việc chờ người khác cứu thì chỉ có thể chờ chết.”
Tô Tử Tinh há hốc mồm, không biết phải nói gì, cậu mơ hồ đứng đó, cho tới khi có người ôm cậu vào ngực.
Cậu mới tìm lại được phương hướng của mình, “Anh, sao lại thế chứ?”
Bùi Tu Minh cúi đầu nhìn cậu, “Tiểu Tinh, em muốn giúp họ sao?”
Tô Tử Tinh mở miệng nhưng lại không biết nói gì, cậu suy nghĩ rất nhiều, muốn giúp họ thì phải như thế nào? Chẳng lẽ dạy họ cách đối phó tang thi? Muốn cứu họ thì phải cung cấp đồ ăn nữa?
Cậu bỗng cảm thấy mình thật ích kỷ, Tô Tử Tinh cuối cùng quyết định lắc đầu, rũ mắt xuống, “Anh, em không muốn.”
Tô Tử Tinh vừa khó chịu vừa áy náy.
Bùi Tu Minh sờ sờ đầu cậu, “Không sao, tiểu Tinh muốn thế nào thì anh cũng làm giúp em.”
Tô Tử Tinh yên lặng rúc trong lòng cậu, giống như một con chim nhỏ trốn tránh hiện thực.
Khi ăn cơm cậu có chút uể oải, trước mặt là một bàn đồ ăn ngon nhưng cậu không hề thấy ngon miệng.
Rõ ràng trong đó có món sườn xào chua ngọt cậu yêu thích nhưng Tô Tử Tinh lại không để ý tới.
Lục Hỉ Nhi muốn nói cậu ngốc nhưng ở trước mặt Bùi Tu Minh cô không dám, yên lặng gắp miếng sườn nhưng lại bị Bùi Tu Minh cướp mất cả đĩa đưa tới trước mặt Tô Tử Tinh.
Lục Hỉ Nhi cảm thấy hắn đúng là một anh trai thiên thần.
Món ăn trước mặt, đối với bọn họ là vô cùng bình thường nhưng với người khác lại không phải thế.
Kim Hưng Xương và Lưu Tự Cường cảm thấy một bát mì nóng hầm hập chính là mỹ thực nhân gian, kết quả bọn họ lại ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, bỗng nhiên cảm thấy bát mì trong tay mất hết vị ngon.
Đặc biệt là hương thơm của thịt!
Thật là quá đáng mà!
Đã nửa tháng rồi, tất cả các kho hàng đều đã bị cướp sạch vậy mà những người này có thể ăn thịt?
Lưu Tự Cường càng ăn càng hụt hẫng, “Đại ca, sao bọn họ lại có thể ăn ngon như vậy?”
Kim Hưng Xương lau miệng, “Gấp cái gì? Sau này tất cả những thứ đó đều là của chúng ta thôi.”
“Đúng vậy nha.” Lưu Tự Cường cười lớn.
Hết chương 12.