Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Trước mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn lãng, hắn về phía Hàn Kiều Kiều lễ phép mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ (1).
Hàn Kiều Kiều sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: “Ấy, lớp trưởng?”
Người đó khẽ cười một tiếng, nói: “Đều đã tốt nghiệp rồi, tôi đâu còn là lớp trưởng. À, vị này là?”
“À, đây là anh trai tôi, Hàn Dực.” Hàn Kiều Kiều lễ phép giới thiệu, lại giới thiệu với Hàn Dực: “Đây là bạn cấp 3 của em.”
Cô nói đến một nửa liền sững lại, mặt Hàn Kiều Kiều ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Ờm… gọi là lớp trưởng quen rồi, không nhớ rõ tên.”
Đối phương có chút sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Kiều Kiều sẽ quên mất tên của mình, tuy rằng có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn cười, nói: “Trí nhớ cậu thật là kém, vừa mới tốt nghiệp mấy tháng liền quên rồi sao? Xin chào, tôi là Hứa Lạc Sanh.”
Nửa câu sau là nói với Hàn Dực.
Hàn Dực hơi hơi gật đầu.
Hứa Lạc Sanh biết thân phận Hàn Dực, với loại tiếp xúc lãnh đạm này cũng có chút hiểu rõ, nghĩ thầm người có thân phận luôn là người mang chút ngạo.
Hàn Kiều Kiều bởi vì lời hắn vừa nói mà chửi thầm, thầm nghĩ đối với cậu mà nói là mấy tháng, nhưng đối với tôi là đã qua 4-5 năm hiểu không, tôi có thể nhận ra cậu đã là không tồi...
Sau khi Hứa Lạc Sanh chào hỏi Hàn Dực, hắn nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, miệng lưỡi quan tâm nói: “Các cậu đi từ bên kia lại đây? Dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì đúng không? Bây giờ tôi gia nhập căn cứ Bắc Thành, đội dị năng đặc biệt, bên trong có vài người đều là bạn học cũ, Tô Tuyết cũng ở đó, cậu có đến không?
Hàn Kiều Kiều miễn cưỡng cười, “Tôi không có dị năng…”
Hứa Lạc Sanh nghe vậy lại nói: “không sao cả, ở Bắc Thành không chỉ có đội dị năng đặc biệt, còn có đội đặc huấn, người thường cũng có thể gia nhập.”
“Thôi khỏi, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Hàn Dực bỗng nhiên lên tiếng, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhạt, ngữ khí lại có vài phần lạnh lùng: “Bây giờ chúng tôi chưa định gia nhập căn cứ Bắc Thành.”
Hứa Lạc Sanh giật mình, hắn trừng mắt nhìn nhìn Hàn Dực, như là không thể tin tưởng, lại nhìn về phía Hàn Kiều Kiều.
Hàn Kiều Kiều gật gật đầu, rất dứt khoát nói: “Ừm, tạm thời bọn tôi không đi.”
“Nhưng mà…” Hứa Lạc Sanh thập phần khiếp sợ, hiện tại tình thế nghiêm trọng như vậy, mọi người khóc lóc cầu xin gia nhập căn cứ, Hàn Kiều Kiều cư nhiên lại nói là không đến?! Anh trai Hàn Kiều Kiều cũng nói không đến?! Rốt cuộc bọn họ có biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào không?
Hứa Lạc Sanh vốn định khuyên tiếp, Hàn Kiều Kiều lại không định tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi dị năng của hắn là gì.
Nói đến dị năng...
Hứa Lạc Sanh có chút ngượng ngùng giơ tay ra, hơi hơi nắm tay, lại nhẹ nhàng buông lỏng, một cỗ gió xoáy nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hàn Kiều Kiều bừng tỉnh: “Ồ… dị năng hệ Phong sao.”
Cô nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vui, che miệng cười nói: “Từ giờ cậu chính là người đàn ông của gió rồi.”
Hàn Kiều Kiều lớn lên thật xinh đẹp, đặc biệt là lúc cười rộ lên, hai con mắt cong cong giống trăng non, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ con, còn có một mái tóc nâu dài, khiến cô nhìn giống như búp bê Tây Dương.
Cô vừa cười, Hứa Lạc Sanh không khỏi nhìn đến ngây người.
Sắc mặt Hàn Dực trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Lạc Sanh không biết trời cao đất dày trước mắt.
Đối với vòng giao tiếp của Hàn Kiều Kiều, Hàn Dực rất rõ, thậm chí so với Hàn Kiều Kiều còn rõ hơn. Hứa Lạc Sanh là bạn cùng lớp của Hàn Kiều Kiều nhưng ngày thường cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ có duy nhất hai lần, một lần là hai người đại diện cho trường đi thi, lần thứ hai là chụp ảnh lễ tốt nghiệp.
Hàn Kiều Kiều được xem như người con gái dịu dàng truyền thống, tuy rằng lúc cô ở nhà tính tình hoạt bát, nhưng ở trong trường lại rất trầm. Để nữ minh tinh mang theo cô con gái không rõ lai lịch gả vào Hàn gia, khiến cho bên ngoài luôn có người đàm tiếu, có người nói Hàn Kiều Kiều thực ra là con gái ngoài giá thú, cũng có người nói Hàn Kiều Kiều là sai lầm tuổi trẻ của mẹ cô, những lời nói đó làm Hàn Kiều Kiều lúc lớn lên luôn lo lắng mình làm không tốt, sợ người khác cảm thấy cô quá mức quỳ tiện, cho nên rất ít khi nói chuyện với bạn nam cùng tuổi.
Đối với điều này, Hàn Dực cảm thấy rất vui.
Đến nỗi những người trộm bỏ thư tình hoặc hoa vào ngăn bàn cô…
Ừm, phải biết rằng hắn sắp xếp vệ sĩ cũng không dám đảm bảo cô an toàn.
Hàn Kiều Kiều nói với Hứa Lạc Sanh là không còn sớm nữa, cố ý định kết thúc cuộc nói chuyện, lúc này Tô Tuyết ở phía kia đã đi tới, bên người cô còn có một nữ sinh, nhưng Hàn Kiều Kiều không biết.
Có lẽ là bởi vì gặp qua một lần sinh ly tử biệt, giờ phút này hốc mắt Tô Tuyết có chút ửng đỏ, khí chất cả người cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, lúc đầu cô định đến đây tìm Hứa Lạc Sanh, không ngờ nhìn thấy hai người Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực, biểu tình hơi giật mình, nhưng phục hồi tinh thần rất nhanh, cùng hai người chào hỏi: “Kiều Kiều, Hàn thiếu.”
Tô Tuyết cùng Hàn Kiều Kiều rốt cuộc cũng có mấy năm tình nghĩa, cứ cho là khoảng thời gian trước cãi nhau không quá vui vẻ, nhưng hiện tại đã là mạt thế, đúng là lúc phải giúp đỡ nhau, hà tất lại so đo chuyện trước kia? Cô lại hồi tưởng, nhiều năm như vậy, Hàn Kiều Kiều trước nay cũng chưa từng gây sự với mình, ngẫu nhiên cáu một lần, mình nhường cô ấy cũng được.
Tô Tuyết nghĩ như vậy, nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
“Kiều Kiều, nhìn thấy cậu không có việc gì tôi liền an tâm rồi, cậu không biết chúng ta mất rất nhiều bạn học đâu...” Cô nói, mắt đã rưng rưng.
Nữ sinh đứng cạnh Tô Tuyết an ủi nói: “Đừng quá khổ sở, người chết không thể sống lại… Hiện giờ loạn như vậy còn có thể gặp lại bạn học, cậu phải phải vui vẻ chứ…”
Hứa Lạc Sanh thấy cô rơi lệ, cũng có chút không đành lòng, hắn vỗ vai Tô Tuyết, nói: “Đừng khóc, không phải chúng ta đều còn sống sao, bây giờ điều quan trọng là tránh được thương vong càng nhiều càng tốt. Hắn nhớ tới quan hệ của Tô Tuyết và Hàn Kiều Kiều, lại nói, “Vừa đúng lúc cậu đến rồi, cậu khuyên nhủ Hàn Kiều Kiều đi, cậu ấy không định đến căn cứ Bắc Thành.”
“Ấy?” Tô Tuyết lắp bắp kinh hãi: “Không đến căn cứ Bắc Thành... Kiều Kiều… cậu muốn đến căn cứ Vũ Nam sao?”
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, “Không đến. Bắc Thành hay Vũ Nam đều không đi.”
Bây giờ mỗi cái căn cứ đều rất loạn đâu, chuyện cướp bóc giết người ùn ùn không dứt, không hề trật tự, nếu muốn đi cũng phải chờ thời cơ.
Tô Tuyết sốt ruột nói: “Sao lại không đến căn cứ? Ở lại đây rất nguy hiểm!”
Nữ sinh đứng bên cạnh Tô Tuyết, nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, ánh mắt đã mang theo chút khinh thường, cô nghe Tô Tuyết nói cô ấy có một người bạn là thiên kim đại tiểu thư rất tùy hứng, hiện giờ xem ra lời cô ấy nói là thật.
Đối mặt với Tô Tuyết nhiệt tình cùng quan tâm, Hàn Kiều Kiều hiển nhiên quá mức lãnh đạm, cô chỉ là hơi hơi gật đầu một cái, nói: “Ừm, nơi này rất nguy hiểm.”
Đối với tình huống này, một nam hai nữ có chút không biết nói sao.
Sắc mặt Tô Tuyết đã có chút khó coi, “Kiều Kiều, chẳng lẽ cậu còn giận tôi chuyện lúc trước? Lần trước cậu không chịu hỗ trợ, tôi đã không trách cậu, ngươi không thể bởi vì loại chuyện này liền giở chứng! Hiện tại bên ngoài thế giới loạn như thế nào cậu có biết không?” Cô ta thở dài, ánh mắt nhìn Hàn Kiều Kiều giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện:, “Cậu đừng lo lắng, bây giờ tôi là dị năng giả hệ Thủy, cậu đến căn cứ sẽ có thể ở chung với tôi, sẽ không có ai có thể khi dễ cậu.”
Nữ sinh bên cạnh Tô Tuyết, thấy Tô Tuyết tận tình nữ khuyên bảo như vậy, Hàn Kiều Kiều vẫn trưng ra bộ mặt lãnh đạm, nhịn không được mà nói: “Xí, Tô Tuyết, cậu ta thích đi thì đi, cậu ta vẫn cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?”
Edit: Lan Anh
Beta: Chang
- ------------------
(1) Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng.
Lăng Ank: Trời ơi người ta đã bảo không đi rồi còn cố. Vai phản diện chết vì nói nhiều đó.
Mọi người ấn vote ủng hộ team mình nha, tặng các bạn độc giả 100 bông hồng.