Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 53: Chương 53: Có Đến Căn Cứ Không?




Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Lời này có chút khó nghe.

Hứa Lạc Sanh cau mày hô một tiếng: “Lưu Lăng!”

Nữ sinh tên Lưu Lăng kia hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Hứa Lạc Sanh nhìn sang Hàn Kiều Kiều, vốn định trấn an vài câu, lại thấy Hàn Kiều Kiều như là không hề tức giận, vẫn là bộ dạng đạm mạc vừa nãy, nhất thời trong lòng cũng có chút khó hiểu, không hiểu vì sao quan hệ của Tô Tuyết với Hàn Kiều Kiều lại như vậy.

Hắn nhẫn nại khuyên nhủ: “Kiều Kiều, việc Tô Tuyết nói đều là thật, hiện tại bên ngoài rất là nguy hiểm, nhất định là cậu chưa nhìn thấy mấy con quái vật đó. Bây giờ trong thành nhìn như là yên bình nhưng đến buổi tối sẽ không khác gì lò luyện ngục, những con quái vật đấy sẽ tấn công con người, rất là đáng sợ… Đội dị năng của căn cứ là để đối phó với mấy con quái vật đấy, hơn nữa căn cứ có quân đội, sẽ được phát đồ ăn, mọi người ở bên giúp đỡ nhau không tốt sao? Cậu không định gia nhập căn cứ Bắc Thành cũng không sao, bộ đội cứu viện của căn cứ Vũ Nam bên kia cũng sắp đến rồi, chỉ sợ bên đấy điều kiện không tốt bằng Bắc Thành, cậu phải nghĩ kĩ.”

Hàn Kiều Kiều cảm thấy lớp trưởng này có thuộc tính Đường Tăng.

Hàn Kiều Kiều đang muốn từ chối tiếp thì Lục Trường Uyên và Ngôn Tiếu đã trở về, còn có một người đàn ông mặc quân phục phía sau.

Mấy người Hứa Lạc Sanh đều ngẩn ra, mở miệng hô: “Thiếu tá Chương!”

“Sao mấy người lại ở đây?” Chương Vinh quét mắt qua bọn họ, không quá để ý, hướng phía Hàn Dực đi tới: “Để Hàn thiếu chê cười rồi, căn cứ vẫn đang rất bận rộn. Tôi cũng vội bù đầu, nếu không nhìn thấy anh Ngôn Tiếu ở đây, cũng không biết là Hàn thiếu tới.”

Hàn Dực nhàn nhạt cười cười, nói: “Chuyện cứu viện lớn như vậy, giao cho một mình thiếu tá Chương đốc thúc, hẳn là tôi nên chúc mừng thiếu tá một tiếng?”

Chương Vinh khiêm tốn cười nói: “Hàn thiếu hà tất phải nói móc tôi, công lao cuối cùng chưa chắc rơi xuống trên đầu tôi huống chi anh cũng thấy, hiện giờ quân quyền cát cứ, nơi nơi đều ở đoạt người, chúng ta vừa đến, người của căn cứ Vũ Nam liền đuổi kịp.”

Lục Trường Uyên đưa cho Chương Vinh một điếu thuốc, Chương Vinh thuận thế tiếp nhận. Thấy Hứa Lạc Sanh, Tô Tuyết, Lưu Lăng còn đứng đó không nhúc nhích, nhíu mày, nói: “Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Đi giúp các đội viên khác, xuất phát trước trời tối, không được trì trệ!”

Mấy người nghe xong đều có chút khó lòng chịu nổi, đối với thái độ hờ hững của Hàn Kiều Kiều, Tô Tuyết rất không vui, vừa nghe Chương thiếu tá lên tiếng, lập tức xoay người rời đi, nhưng Lưu Lăng bên cạnh không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn Hàn Dực, ngoài miệng hỏi: “Hắn là ai vậy? Sao thiếu tá khách khí với hắn thế...”

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Hàn Kiều Kiều nghe thấy tất, cô thấy đôi mắt Lưu Lăng hận không thể dính lên người anh trai, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia cười lạnh, chỉ cảm thấy câu vật hợp theo loài rất đúng.

Hứa Lạc Sanh nói nhỏ với Hàn Kiều Kiều: “Cậu phải suy nghĩ kỹ.” Sau đó cũng xoay người rời đi.

Hàn Kiều Kiều trở lại bên người Hàn Dực, khoác tay Hàn Dực, nhìn người đàn ông mặc quân phục trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Chú Chương.”

Chương Vinh nở nụ cười: “Ta biết cháu, cháu tên là Hàn Kiều Kiều, Thanh Giang ai không biết Hàn thiếu có một em gái bảo bối.”

Hàn Kiều Kiều cười tủm tỉm đứng bên người Hàn Dực, trên mặt tuy rằng có chút ngượng ngùng, cũng mang theo vài phần đắc ý.

Trên mặt Hàn Dực hiện lên ý cười nhạt, nói: “Người thân một nhà, chiều chuộng một chút cũng là việc bình thường.”

Lòng Chương Vinh vừa dao động, nói: “Đó là đương nhiên. Tình thế bây giờ, đúng là yêu cầu sự đoàn kết, chỉ là không biết Hàn thiếu sao lại không đi cùng Hàn lão gia bên kia vậy…”

Ngôn Tiếu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mắng một câu: “Đám ông cháu kia!”

Chương Vinh sắc mặt hơi cương cứng, lập tức hiểu được, hắn thật ra không nghĩ rằng, Hàn gia đã loạn đến như nước với lửa.

Hàn Dực thần sắc bình tĩnh, chưa từng giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “Mọi nhà đều có điều khó nói, đã để thiếu tá Chương chê cười.”

Chương Vinh thở dài, “Như thế là do Hàn Thần Phong hơi quá.” Dừng chút lại hỏi: “Kế tiếp Hàn thiếu có tính toán gì không?”

Không đợi Hàn Dực trả lời, Chương Vinh lại nói: “Nếu lo rằng Hàn Thần Phong ở căn cứ ngáng chân, kỳ thật cũng không cần phải lo, ông Kỷ bên kia cũng không dễ dãi đến mức người nào cũng có thể lên.”

Hàn Dực cười nói: “Cảm ơn ý tốt của thiếu tá, tôi cũng muốn đến căn cứ Bắc Thành nhưng còn một chút việc riêng chưa xử lý ổn thoả.”

Hàn Dực nói xong, nhìn Ngôn Tiếu liếc mắt một cái, Ngôn Tiếu ngầm hiểu, đi đến sau xe mở cốp xe, lộ ra súng ống cùng đạn dược bên trong.

Bốn phía vang lên một trận tiếng hít khí.

Chương Vinh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mừng như điên!

Ngón tay Hàn Dực nhẹ nhàng gõ gõ cốp xe, thờ ơ nói: “Hai cái rương này, coi như là lễ vật gặp mặt của tôi với thiếu tá Chương.”

Chương Vinh nhìn chằm chằm hai cái rương nặng trĩu, ý cười trên mặt càng đậm. “Hàn thiếu hào phóng hơn nhà cũ bên kia nhiều.”

Lục Trường Uyên ngậm thuốc lá đi qua nói: “Hào phóng thì tùy người thôi, thiếu tá Chương…”

Nói rồi liền dẫn một ít người bên Trương Vinh đi đến.

Ngôn Tiếu đưa đến hai tiểu binh, hai cái rương trong xe đã được dọn đi.

Bốn phía có không ít ánh mắt đánh giá, Hàn Kiều Kiều rất không thích loại chú ý này, kéo cánh tay Hàn Dực, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, chúng ta vào trong xe đi.”

Hàn Dực liền nắm tay cô lên xe, ngồi vào trong xe, Hàn Kiều Kiều mới cảm thấy tự tại chút.

“Khát không?” Hàn Dực kéo cô đến bên người.

Hàn Kiều Kiều ở trong lòng ngực hắn, thấy trong xe không có những người khác, rầm rì làm nũng: “Khát, mệt mỏi, trời nắng quá, chóng hết cả mặt. Ừm, chân tay cũng khó chịu, cả người đều không thoải mái.”

Hàn Dực thấy bộ dáng nũng nịu của cô,không khỏi cười nhẹ, duỗi tay xoa đầu cô, buồn cười nói: “Kiều Kiều khó chịu như vậy, phải làm sao bây giờ.”

Đôi mắt Hàn Kiều Kiều xoay chuyển, cong cong khóe môi, lộ ra răng nanh đáng yêu, cười tủm tỉm nói: “Anh hôn em đi. Em sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Hàn Dực rũ mi, “Không sợ bị bạn em thấy à?” Cửa sổ xe có thể nhìn vào từ bên ngoài.

Hàn Kiều Kiều chẳng hề để ý nói: “em với bọn họ không thân, nếu không phải hôm nay gặp phải, em cũng chẳng nhớ rõ bọn họ.”

Thật sự không nhớ rõ sao?

Hàn Dực nhớ tới năm kia, Hàn Kiều Kiều đi cùng Hứa Lạc Sanh tham gia cuộc thi tri thức, hai người đều được thưởng, cuộc thi kết thúc thì bọn họ chụp ảnh chung. Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, trong tay từng người cầm cúp và giấy chứng nhận, thiếu nam thiếu nữ kề vai đứng chung giống hệt thanh mai trúc mã, trước màn ảnh cô tươi cười hồn nhiên rất dễ thương, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Lúc ấy, hắn yên lặng ngồi xem, nghe thấy bên cạnh có vị gia trưởng nói: “Bọn trẻ nhìn thật là đẹp đôi.”

Hắn nói không nên lời cái vị đấy là gì. Vài phần chua xót, vài phần hận ý, còn có lửa giận khó ngăn. Cô ở trước mặt hắn, chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy.

“Bảo bối, về sau không được cười với người đàn ông khác.” Hàn Dực vuốt tóc cô, nói.

“Ừm?” Hàn Kiều Kiều không rõ nguyên do nhìn Hàn Dực.

“Vừa rồi không phải em cười với Hứa Lạc Sanh sao?” Hàn Dực nhéo nhéo cằm cô.

Hứa Lạc Sanh là ai?

Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn Hàn Dực, hơn nửa ngày mới phản ứng lại “… À! Lớp trưởng á? Vừa nãy em có cười với cậu ta à?”

Hàn Dực không khỏi bật cười. Em ấy trong nháy mắt đã quên tên đối phương, hắn rốt cuộc là ăn giấm cái gì…

Edit: Lan Anh

Beta: Chang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.