Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Beta: Ma honte
-
“Chẳng phải còn mấy chiếc xe tư nhân à?” Lục Trường Uyên không để bụng cười: “Nếu mình đã có xe thì dĩ nhiên là có thể đi cùng quân đội. Hơn nữa, họ cũng đến căn cứ Vũ Nam. Hai căn cứ gần thành phố Thanh Giang nhất gồm Bắc Thành phía bắc, Vũ Nam phía nam. Về quy mô thì Chương Vinh chưa nói, chắc cũng không rõ tình hình bên căn cứ Vũ Nam. Dù sao căn cứ mới xây dựng, chuyện nhà mình thôi cũng đủ đau hết cả đầu.”
Lục Trường Uyên nói rồi tắt thuốc lá, hơi cảm khái: “Bất kể là căn cứ nào, khu vực được chọn để cứu viện luôn là thành thị phồn hoa, vùng nông thôn lạc hậu sẽ bị bỏ qua.”
Hàn Kiều Kiều dựa vào vai Hàn Dực, nghe được Lục Trường Uyên nói vậy thì cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, tuy vậy vẫn không thể trốn tránh hiện thực.
Dù không xét đến vật tư và mật độ dân cư dày đặc, chỉ xét riêng vấn đề thời gian và giao thông thuận lợi, những người cầm quyền cũng không lãng phí nhân lực tại nơi cằn cỗi như thế.
Tuy nhiên, cô nghĩ tới một chuyện, thời kì tận thế, trừ vài căn cứ lớn thì thực ra còn rất nhiều căn cứ nhỏ rải rác khắp nơi. Chỉ cần có người sinh tồn trong khốn cảnh, chưa chắc đã hết hy vọng sống.
“Sản xuất công nghiệp không thể khôi phục trong thời gian ngắn, vật tư trong thành phố có hạn nên giữa các căn cứ đã hình thành quan hệ hợp tác hoặc cạnh tranh. Đô thị là nơi tập hợp nhiều vật tư, muốn nhanh chóng tích trữ lượng lớn, tất nhiên là phải bỏ qua một vài khu vực...”
Ngôn Tiếu hỏi hắn: “Có nói gì về dị năng không?”
Trên mặt Lục Trường Uyên lộ ra nụ cười kỳ quặc: “Chương Vinh luôn hỏi chúng ta có phải là dị năng giả không. Bây giờ căn cứ nào cũng đang mời chào dị năng giả, thêm việc nghiên cứu những phát minh có thể dò xét dị năng. Tớ thấy cũng không có gì phải giấu nên bảo là có vài người, cơ mà chưa nói cụ thể.”
Khoé miệng Ngôn Tiếu cong lên, nói: “Tớ thấy tính thực dụng của mấy dị năng cũng chẳng ra sao. Lúc đánh nhau chẳng phải cũng toàn dùng vũ khí nóng à.” Nói xong quay đầu nhìn Hàn Kiều Kiều, “Ví dụ như bạn học kia của em, phong hệ chứ gì? Có tác dụng gì không? Thổi bay dị chủng hả?”
Hàn Kiều Kiều nghiêm túc nghĩ, nói: “... Chắc là phát điện bằng sức gió chăng?” Cô nói xong, tự nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực của Hàn Dực cười rộ lên.
Khoé miệng Hàn Dực hơi cong, hơi bất đắc dĩ cười.
Ngôn Tiếu cũng cười: “Em nói cậu ta là cái chong chóng siêu to khổng lồ á! Ha ha ha ha......”
Trên mặt Lục Trường Uyên cũng mang theo ý cười: “Súng ống đạn dược cũng có ngày dùng hết, huấn luyện một đội dị năng để chiến đấu là chuyện sớm muộn. Nghe giọng điệu của Chương Vinh xem chừng là rất tin tưởng căn cứ. Căn cứ Bắc Thành và căn cứ Vũ Nam đã đạt thành quan hệ hợp tác trong nghiên cứu khoa học, giờ đang nghiên cứu phương hướng và phương pháp phát triển dị năng.”
Ngôn Tiếu trừng mắt nhìn: “Anh ta nói cả những điều này cho cậu á?”
“Anh ta muốn tặng cho chúng ta một món nợ nhân tình đây mà, dù sao khi đến căn cứ, chúng ta hỏi được mấy cái này rất dễ dàng.” Lục Trường Uyên dừng một chút, lại nói: “Xem tình hình như vậy, hình như vẫn còn chưa biết về tinh hạch.”
Ngôn Tiếu bên cạnh gật đầu, nói với Hàn Dực: “Vừa rồi tớ theo dõi hai tên lính thăm dò phía trước, cách chỗ này chừng 200 mét có quân nhân canh giữ xung quanh, trên mặt đất đều là thi thể dị chủng, tuy nhiên không có ai đào tinh hạch, họ cứ để như vậy. Hàn ca, chờ họ đi rồi chúng ta có nên nhặt tiện nghi không?”
Hàn Kiều Kiều vừa nghe cũng hơi động lòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Hàn Dực.
Tinh hạch không phải mãi mãi ở trong thi thể. Dù tính chất cứng rắn nhưng chẳng phải cục đá, nói thẳng ra, đó là vật thể ngưng tụ năng lượng, khi thi thể phân huỷ thì năng lượng cũng từ từ tan biến. So sánh có vẻ giống một cục pin, không có ai nạp điện, vứt xó vô dụng thì qua thời gian, điện năng cũng chậm rãi hao kiệt.
Nói cách khác, tinh hạch có “hạn sử dụng“.
Hàn Dực dùng tinh thần lực quét xung quanh một lần, nói: “Cũng không tệ lắm, sáu tinh hạch.”
Mọi người nghe vậy không khỏi trở nên hào hứng, nhặt được tận sáu tinh hạch đó! Lần trước vất vả phá huỷ một sào huyệt cũng chỉ có hai tinh hạch mà thôi.
“Ngày mai bảo Carey tới đây đào cũng được.” Lục Trường Uyên đề nghị.
Bạch Khải Thuỵ có thể ẩn thân, xung quanh lại có quân đội canh chừng, chỉ cần không gây ra tiếng động quá lớn thì đào tinh hạch hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngôn Tiếu hơi lo lắng: “Nhưng nhiều thi thể dị chủng như thế cũng chỉ có Hàn ca mới biết bên trong con nào có tinh hạch. Carrey cũng không thể tìm từng con một đúng không?”
Hàn Dực nói: “Việc này thì đơn giản, tớ có thể dùng tinh thần lực nói chuyện trực tiếp với cậu ấy.”
Ngôn Tiếu nghe vậy đôi mắt cong lên, dáng vẻ như thực hiện được gian kế: “Vậy coi như xong.”
Bàn bạc xong đối sách, không còn việc gì nên mọi người quyết định dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị cho ngày mai.
Lục Trường Uyên vừa khởi động động cơ, phía trước lại có người đi tới.
Chương Vinh và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tới gần, sau lưng là mười mấy binh lính, hình như để bảo vệ cô gái kia.
Cô mặc áo sơ mi rộng màu trắng ngà cùng với quần dài màu xám đậm, dáng người thon thả tuyệt đẹp, tóc dài vuốt sang một bên, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, cả người trông giỏi giang lanh lợi lại không mất đi vẻ uyển chuyển thanh lệ.
Cô gái đi qua khiến người ta đều phải liếc nhìn.
Hàn Dực cảm thấy Hàn Kiều Kiều bên cạnh anh căng thẳng, cúi đầu nhìn cô, thấy cô cắn chặt môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đó, trong ánh mắt lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
“A Dực!” Tần Nam Y vui mừng gọi lớn.
Nếu không nhờ Chương Vinh nói cho cô biết, cô cũng không ngờ sẽ gặp được Hàn Dực. Chẳng phải người Hàn gia đã đi căn cứ Bắc Thành rồi à? Sao Hàn Dực lại ở đây?
“Sao anh lại ở đây? Anh không đến căn cứ Bắc Thành ư? Bây giờ muốn lái xe đi đâu thế?” Cô hỏi liên tiếp mấy câu mới biết mình mất bình tĩnh, đành đứng ở xa mím môi, hơi ngượng ngùng cười nhẹ.
Người ta đã nhiệt tình như thế rồi nên không thể làm như không để ý. Hàn Dực mở cửa xe, tựa bên cửa sổ, trả lời ngắn gọn: “ Về khu biệt thự Lăng Sơn.”
Tần Nam Y dường như đã quen với việc Hàn Dực cư xử lạnh nhạt, cô lại đến gần một bước, dịu dàng nói: “A Dực, anh đến căn cứ Vũ Nam với em đi, ba em vẫn luôn muốn gặp anh. Nhiều năm rồi không gặp, mẹ em cũng thường xuyên hỏi về anh.” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Hàn Dực nghe vậy, biểu tình trở nên nhu hòa hơn, hỏi: “Dì Đoạn còn khoẻ chứ?”
Gương mặt Tần Nam Y mang theo chút sầu lo: “Cơ thể của mẹ vốn không chịu được vận động quá sức, nếu ba em không kịp thời đón về...”, vừa nói, âm thanh không kiềm được trở nên nghẹn ngào. Cô vội cúi đầu, đè lên khoé mắt, khi ngẩng đầu thấy hốc mắt ửng đỏ, quả là vừa đáng thương lại còn kiên cường.
“Bệnh tình giờ đã ổn định lại rồi, anh đến căn cứ Vũ Nam với em đi, vừa lúc có thể thăm mẹ em.”
Hàn Dực nhìn thoáng qua Hàn Kiều Kiều.
Tuy rằng Hàn Kiều Kiều vẫn cúi đầu không nói, nhưng vừa rồi Tần Nam Y mời anh đi căn cứ, anh rõ ràng cảm nhận được thân thể của cô khẽ run lên.
“Không được, tôi còn có chuyện cần phải xử lý.” Hàn Dực từ chối Tần Nam Y, trong lòng suy tư về phản ứng dị thường của Hàn Kiều Kiều.
Tần Nam Y lộ ra biểu cảm thất vọng, không nhịn được hỏi: “Vậy anh xong việc rồi sẽ đi đâu? Anh có đi căn cứ Vũ Nam không?”
Đến Vũ Nam? Đến nhờ cậy Tần gia, cũng coi như là cam chịu bị Tần gia quản chế. Hàn Dực không hề có ý định như vậy.
Còn chưa đợi anh từ chối, Tần Nam Y đã thấy Hàn Kiều Kiều im lặng trong xe, nói một cách đau lòng: “Khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện đã xảy ra, Kiều Kiều có sợ không? Rốt cuộc em cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi. A Dực, bên cạnh anh toàn là đàn ông, sao có thể chăm sóc tốt cho Kiều Kiều? Vẫn nên để Kiều Kiều đến Vũ Nam đi, như vậy anh cũng an tâm làm việc hơn, đúng không?”