Tác giả: Hoa Liễu Liễu
Edit: Bích
Beta: Dật
Chương này là tác giả tự tiêu khiển viết ra ngoài lề, không liên quan đến cốt truyện, các bạn có thể nhảy qua để tránh ảnh hưởng đến cảm thụ mạch truyện.
- ------------------------------------
Trong biệt thự.
Hàn Kiều Kiều ôm laptop ngồi trên sopha vẻ mặt hậm hực.
Hàn Dực cầm một ly sữa bò đưa tới cho cô.
“Bảo bối làm sao vậy? Không vui?”
Hàn Kiều Kiều nhận ly sữa bò, không uống phồng má chọc chọc màn hình máy tính nói: “Anh, mấy ngày nay độc giả xem truyện bị tụt giảm.”
Hàn Dực đến gần cô ngồi xuống: “Làm sao em biết bị tụt giảm?”
“Xem số lượt thích còn có số liệu lượt đọc không bằng một nửa so với lúc trước.”
“Quản những cái đó làm gì dù sao cũng không phải chúng ta viết văn.” Hàn Dực không thèm để ý ôm eo Hàn Kiều nhẹ nhàng vuốt ve.
Hàn Kiều Kiều nâng má thở dài: “Haizz, em thay tác giả sốt ruột, vạn nhất tác giả chịu đả kích không viết nữa làm sao bây giờ? Em với anh còn ở chung còn chưa đủ mà...”
Hàn Dực cười rộ lên nựng nựng khuôn mặt nhỏ của cô nói: “Không có việc gì, bây giờ là cuối năm học sinh đều bận rộn thi cử, đương nhiên không có thời gian xem tiểu thuyết. Việc học quan trọng, chờ đến nghỉ đông thì tốt rồi.”
“Như vậy thì em an tâm rồi.” Hàn Kiều Kiều đóng laptop lại, cảm khái nói: “Hy vọng các bạn học sinh đều thi được kết quả tốt, như vậy đến tết có thể được nhiều tiền mừng tuổi...Sau đó tác giả có thể lại được nhiều like.”
“Tốt! Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa mau uống hết sữa sau đó đánh răng về phòng đi ngủ.”
Hàn Kiều Kiều nhìn Hàn Dực có chút muốn nói lại thôi cô chu môi cái miệng nhỏ nhanh chóng uống hết sữa ậm ừ nói: “Anh không nghĩ tới độc giả của chúng ta phần lớn đều là học sinh, anh nói chúng ta...”
“Hửm?” Hàn Dực nhíu mày đợi cô nói tiếp.
“Anh xem... các bạn học sinh đều nhìn xem chúng ta... Nên là... Chúng ta về sau...” Hàn Kiều Kiều cúi đầu có chút rối rắm xoắn ngón tay: “Ách... Về sau không nên làm những hành động thân mật được không...”
“Không được!” Hàn Dực quyết đoán trả lời.
Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn Hàn Dực, Hàn Dực lấy cái ly rỗng trên tay cô kéo cô lên lầu.
“Không, không phải, anh, chúng ta không thể...”
Phanh!
Cửa phòng đóng lại ngăn cách hết thảy tiếng động bên ngoài.
P.S lời edit: Là sau này mấy cảnh H cứ kéo nhau vào phòng đóng cửa là xong á hả khóc.