Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 4: Chương 4: An Dương Thầm Mến




Chương 4: An Dương thầm mến

Edit: Zombie cưỡi lợn

Beta: Khanhky

1003231_1409511345950725_520709483_n

An Như quay đầu lại, liền thấy ngoài cửa sổ lầu hai có một người lơ lửng giữa không trung, người nọ tuy mang một cặp mắt kính thế nhưng An Như chỉ nhìn qua liền biết đây là người mà bà cho rằng đã sớm chết đi, thằng con cả của mình, Mộ Lê Thần.

Bà hoàn toàn ngây người, nhất là Mộ Lê Thần lại không hề thay đổi vẻ mặt khiến bà không khỏi hoảng hốt: “A… A… Thần..”

Mộ Lê Thần chạm tay vào cửa sổ thủy tinh, sau đó cửa số liền dần dần biến mất, tựa như bị thôn phệ hòa tan, cho đến khi lộ ra một cái lỗ to đủ cho một người đi qua hắn mới dừng tay, nhẹ nhàng tiến vào.

Ánh mắt Mộ Lê Thần xẹt qua những người còn lại, rồi trực tiếp dừng trên người An Dương, thấy An Dương bị hắn nhìn đến chỉ còn một bộ dáng ngây ngốc khóe môi mới gợi lên thành một nụ cười: “A Dương”

An Dương là anh họ của hắn, nhưng chỉ lớn hơn hắn hai tháng, cho nên Mộ Lê Thần chưa bao giờ gọi hắn bằng ‘anh’, mà gọi là ‘A Dương’.

Đối với An Dương, Mộ Lê Thần là cảm thấy áy náy.

Kiếp trước, Mộ Lê Thần đối với sự tình bản thân bị biến thành tang thi vẫn canh cánh trong lòng, cho rằng nếu không phải An Dương đưa hắn nhập viện, hắn sẽ không có khả năng biến thành tang thi.

Hơn nữa, kiếp trước lúc hắn nhìn thấy thân nhân của mình, gia gia kính yêu của hắn chết đi, chính là do An Dương tự tay giết chết, cho dù gia gia đã trở thành tang thi nhưng trong lòng Mộ Lê Thần hắn vẫn cảm thấy oán hận.

Thậm chí, hắn nhịn không được nghĩ, hắn cũng là tang thi, sau này có phải An Dương cũng sẽ giết hắn như vậy?

Vì thế, Mộ Lê Thần luôn cảnh giác khi ở cạnh An Dương, thậm chí còn nghĩ biện pháp ném hắn đi.

Nhưng mà lại không nghĩ rằng trong số bọn người giả tạo ở đây, người duy nhất bận tâm đến an nguy của hắn vẫn là An Dương.

Mộ Lê Thần vừa nghĩ đến An Dương vì cứu hắn mà bất chấp tất cả chạy đến viện nghiên cứu, cuối cùng lại bị…… Liền đau lòng chịu không nổi.

Lần này, hắn đến biệt thự phía Đông Nam là vì An Dương và gia gia của hắn.

.

Mộ Lê Thần đem ánh mắt nhìn đến nơi ngăn cách với tang thi đang gào rống, trong lòng hơi kích động, đó là…

Lúc nhìn thấy Mộ Lê Thần từ trong kích động khôi phục bình tĩnh An Dương mới đi tới, nhìn theo hướng của Mộ Lê Thần, ảm đạm nói: “Bên trong là… gia gia.”

An Dương sống ở Mộ gia hơn mười năm, cùng với Mộ Lê Thần nhận sự dạy dỗ của Mộ gia gia. Đối với An Dương, hắn xem Mộ gia gia giống như cha của mình.

Mộ Lê Thần trầm mặc, hiện tại gia gia biến thành tang thi, nhưng An Dương lại không xuống tay giết như lúc trước. Mà lại cách ly trong phòng, hắn có thể thấy An Dương phải gánh vác bao nhiêu áp lực.

Dù sao nơi này không chỉ có hắn là dị năng giả, hành động dung dưỡng tang thi của An Dương nhất định ở trong mắt người khác sẽ trở thành hành vi chống đối.

Khó trách An Dương cùng với mấy người Mộ gia bị an bài bên ngoài, thậm chí còn ở gần chỗ của gia gia.

Lúc Mộ Lê Thần còn trầm tư, một cái bóng đen hướng ***g ngực hắn đánh tới, hắn theo bản năng tung một cước đá, đá cái sinh vật không rõ kia văng ra ngoài.

Sinh vật không rõ ấy vậy mà vận khí khá tốt, không bị đá thẳng xuống đất hay đập vô tường, mà chỉ dừng ở trên sô pha, cũng không có một điểm thụ thương, nhiều nhất thì nơi trúng một cước kia có hơi đau trong chốc lát.

“A Thần, anh làm sao có thể khi dễ tôi như vậy?”

Nghe thấy thanh âm yếu ớt thầm oán trách, thân thể Mộ Lê Thần căng cứng, bắt buộc chính mình áp chế oán hận trong lòng, mang một mảnh bình tĩnh nhìn lại sinh vật kia.

Mái tóc vốn được chải chuốt tỉ mỉ lại rối rắm như ổ quạ, làn da láng mịn được bảo dưỡng cẩn thận nay khô cằn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười xinh đẹp lại bị thay thế bằng sầu khổ kinh hoàng.

Chỉ mười ngày, vị hôn thê minh diễm của hắn, vị đại tiểu thư liễu yếu đào tơ trở thành một đóa hoa khô héo.

Mộ Lê Thần trong mắt xẹt qua một tia ngoan lệ nhưng bị thấu kính ngăn trở, chỉ mới bị như vậy làm sao mà đủ?

Phó Nghiên hiện tại so với kiếp trước hắn gặp khi mạt thế tốt hơn nhiều, ít nhất, cô ta không vì sống sót mà bán thân cho bọn cường giả.

Trên sô pha yếu ớt hừ vài tiếng, Phó Nghiên chờ Mộ Lê Thần đến đỡ nhưng lại phát hiện ra có điều gì không đúng. Mộ Lê Thần, vị hôn phu luôn cưng chìu, nâng niu cô trong lòng bàn tay vì sao vẫn đứng tại chỗ thờ ơ nhìn cô, khiến cho cô tự biên tự diễn như tên hề.

Lúc Phó Nghiên xấu hổ, An Như giải vây cho cô, theo thói quen lúc trước mà chỉ trích Mộ Lê Thần: “Sao mày lại cư xử như vậy với Tiểu Nghiên? Tiểu Nghiên dù sao cũng là hôn thê của mày.”

Mộ Lê Thần tuy không hề hy vọng xa vời rằng bà ta sẽ đối tốt với hắn giống như đối tốt với em trai Mộ Lê Dật, thế nhưng An Như kia mặc kệ chuyện gì cũng đều chỉ trích hắn trước, đổ lỗi cho hắn, khiến hắn cảm thấy khổ sở. Kiếp trước bị bà ta lấy thân tình làm lợi thế trói buộc mà bán hắn, khiến cho hắn bi ai thống khổ…

Đó chính là mẹ của hắn, là thân sinh ruột thịt của hắn!

An Dương đột nhiên nhận thấy chính mình từ đầu đến giờ vẫn đem toàn lực chú ý đặt trên người Mộ Lê Thần. Khi thấy nét bi ai trong đôi mắt người kia, tay phải hắn nhất thời giơ lên một chút sau lại thu trở về.

Hắn thật muốn đem người đang khổ sở kia ôm vào lòng, dùng thân nhiệt chính mình mang đến ấm áp cho người kia……. Nhưng mà, hắn không có tư cách.

Lúc An Dương lần đầu tiên gặp mộng xuân liền biết người mình muốn là ai, nhưng hắn lại không dám tiếp cận Mộ Lê Thần, chỉ có thể đau khổ thầm mến hắn.

Bởi vì Mộ Lê thần là thẳng, hắn thích con gái, hơn nữa người hắn thích chính là vị hôn thê Phó Nghiên kia.

Trong lòng hắn, An Dương này cũng chỉ là anh em tốt mà thôi.

Mà vị trí anh em tốt đó, chính là đứng ở bên cạnh nhìn hắn hạnh phúc.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần cảm thấy trước kia mình không đáng phải chịu thống khổ, thế nhưng hắn rất nhanh sửa sang lại cảm xúc của mình. Nhắm mắt rồi mở ra, nhìn về phía An Như, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo cùng cực.

Hắn lúc trước quý bọn họ bao nhiêu, hiện tại căm ghét bấy nhiêu.

Mộ Lê Thần nhìn qua một đám… An Như, Phó Nghiên, Mộ Dung, Mộ Lê Dật… Mấy người các ngươi nợ tôi quá nhiều, mau trả đi!

Trước kia Mộ Lê Thần lúc nào cũng tôn kính nhìn An Như, nhưng hiện tại lại lạnh lẽo âm trầm, hoàn toàn quên mất Mộ Lê Thần bây giờ thực lực cường đại, còn cho rằng hắn vẫn là đứa con ngu ngốc tùy ý răn dạy, nổi giận nói: “Tao đang nói chuyện với mày đấy! Chết rồi à? Có nghe không?”

Tính tình An Như phi thường thô bạo, trước mặt người ngoài là một phu nhân đoan trang tao nhã của Mộ gia, thế nhưng đối với Mộ Dung và Mộ Lê Thần lại mắng chửi hơn súc vật, mắng rất khó nghe, quả thật nếu có người ngoài nghe thấy sẽ hoàn toàn không biết bà ta đã được đào tạo giáo dục trở thành phu nhân nhà giàu.

Tính tình bà ta như vậy là lý do Mộ Dung ngoại tình với Liễu Nhứ, Mộ Lê Quân so với Mộ Lê Thần lớn tuổi hơn, còn quang minh chính đại được Mộ Thanh Loan giao quyền quản lý yến hội, tuyệt không giao cho An Như là vì còn muốn lưu lại một chút mặt mũi cho Mộ gia.

Mộ Lê Thần không để ý đến An Như đang phẫn nộ chất vấn, một cái liếc mắt cũng cảm thấy dư thừa nên càng không thèm nhìn tới Phó Nghiên, xoay người đi về phía vật ngăn cách phòng của gia gia hắn.

Cửa phòng được một cái tủ lớn chống đỡ, Mộ gia gia nói như thế nào cũng chỉ là một lão già đã có tuổi, cho dù biến thành tang thi cũng kém hơn mấy tên thanh niên khí lực sung mãn, cho nên nhiều ngày như vậy ông cũng không xông ra được.

Mộ Lê Thần dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nhẹ nhàng đẩy, đẩy chiếc tủ gần trăm cân ra, sau đó mở cửa phòng.

An Dương thấy Mộ Lê Thần đột nhiên mở cửa phòng như vậy, vội vàng hô: “A Thần, cẩn thận!”

Lúc này, Mộ gia gia bị biến thành tang thi mang một thân hư thối đem lợi trảo hướng về phía Mộ Lê Thần quét tới…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.