Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 83: Chương 83: Bất kiến




Tiêu Tử Nhiên mới vừa dẫn người đóng cửa lại, thì có một con chim to màu đen “Ba” một cái đánh lên cửa cuốn.

Sau đó, chính là tiếng vang “ba ba ba ba ba ba....” liên tục.

Cửa cuốn hợp kim nhôm trong vòng vài phút cơ hồ bị đâm lõm xuống, nhưng cũng may nó không bởi vì vậy mà rạn nứt.

Nhưng mà, cửa sổ thì không may mắn như thế, thủy tinh công nghiệp bình thường dưới năm lần va chạm của những con chim to đó liền trực tiếp vỡ vụn, vì thế mọi người sẽ không đặt biệt tụ tập ở trước cửa sổ, dị năng đều xuất hiện, bên trong mang theo viên đạn do súng ống bắn ra, tiến hành phòng ngự có tính phản kích, phòng ngừa chim to màu đen phá cửa xông vào.

Trung tâm thương mại này từ lúc mạt thế bắt đầu đã bị người ta thanh lý qua, hiện tại bên trong trống rỗng cái gì cũng không có, thứ hữu dụng từ sớm đã bị người ta dọn sạch.

“Đội trưởng! Bên trong có một kho hàng rất lớn, bên trong trống không, bốn phía khép kín, chỉ có một cánh cửa chống trộm rất dày.” Lão Ô từ hậu phương chạy ra đối với Tiêu Tử Nhiên thét lên: “Nếu như ở đây thủ không được chúng ta có lẽ có thể trốn ở đó.”

Lão Ô phụ trách dò xét địa hình, ở thời điểm mọi người bố trì phòng ngự, hắn đã đi xung quanh trung tâm thương mại kiểm tra.

“Mang tôi đi xem.” Tiêu Tử Nhiên lập tức đáp lại, đó là một tin tức tốt.

“Nơi này liền tạm thời giao cho cậu.” Tiêu Tử Nhiên đi hai bước lại quay đầu nói với Âu Dương Cảnh.

Âu Dương Cảnh gật gật đầu ánh mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ: “Yên tâm.”

Tiêu Tử Nhiên đi theo Lão Ô tìm tới kho hàng kia, sau khi quan sát một hồi, khi hắn đang chuẩn bị dặn dò Lão Ô đi gọi những người khác từ từ rút vào trong này, lại phát hiện ở góc tường xa nhất của kho hàng có một tia hồng quang chợt lóe.

Tiêu Tử Nhiên cảm thấy vừa động lập tức đi đến quang điểm đó. Nếu như ở trước mạt thế, ai cũng sẽ không đối với hồng quang này cảm thấy xa lạ, đó chính là một cái đèn bình thường lóe lên đèn đỏ tương tự giống camera mà thôi.

Đây là cái gì? Hắn vừa phất tay ra hiệu Lão Ô đừng lên tiếng, vừa chậm rãi đi đến gần vị trí của quang điểm kia.

Trong bóng đêm, hồng quang lại lần nữa chớp động, Tiêu Tử Nhiên rốt cục có thể xác định này quả nhiên cũng không phải lỗi giác của mình.

Lần này, Lão Ô cũng phát hiện quang mang quỷ dị này.

Sau khi mạt thế bùng nổ, mọi người đã có bao lâu chưa từng nhìn thấy ánh đèn? Sản phẩm điện tử? Cảm giác giống như ký ức của đời trước vậy rất xa cách lại không quen.

Sở dĩ khi hai người tìm thấy bóng đèn nho nhỏ kia, sau khi đi theo sợi dây của nó, mạnh mẽ đánh nát góc tường thì nhìn thấy một hệ thống thông gió cực lớn vẫn đang không ngừng làm việc.

Đúng vậy, phía sau bức tường, vốn nên là bên ngoài, nhưng mà, trên thực tế, phía sau tường lại là một căn phòng nhỏ, trong căn phòng được sắp đặt một bàn máy móc cực lớn, một đầu đi thông ra bên ngoài, một đầu nối liền xuống dưới đất.

Tiêu Tử Nhiên và Lão Ô, đều nhìn thoáng qua đối phương, trong ánh mắt Tiêu Tử Nhiên tràn đầy suy tư, mà trong ánh mắt của Lão Ô là nghi hoặc và trưng cầu.

“Đi tìm hiểu xung quanh, có lẽ có cánh cửa!” Tiêu Tử Nhiên quyết đoán nói.

Này rất khác thường.

Ngày thứ mười sau mạt thế, S thị liền hoàn toàn ngắt điện. Tuy rằng hắn chưa từng đi tới nhà chính Thái gia, nhưng mà liền ngay cả Viên Long chỗ đó cũng phải đốt đèn cầy.

Như vậy, đến tột cùng là ai, hoặc nói là loại tồn tại nào, có thể ở trong mạt thế thành lập một cái không gian, hơn nữa còn cung cấp điện 24 giờ không ngừng nghỉ?

Cho nên, bất kể như thế nào, Tiêu Tử Nhiên đều quyết tâm nhất định phải đi xuống tìm tòi xem sao.

Nội thành J thị.

Vô số người trốn ở trong nhà chạy ra, nhưng lại bị chim to màu đen công kích, chạy trở về thì lại gặp đám chuột bổ nhào tới giết.

Tiếng la khóc, cùng với hương vị máu tươi nhét đầy vùng trời thành phố.

Nhưng mà, hơn thế nữa, trừ bỏ giết chóc ra, bên trong thành xuất hiện một cảnh tượng mới.

Đứa nhỏ được mẹ ôm chặt trong lòng, ở thời khắc người mẹ ngã xuống, trong tay đột nhiên phun ra hỏa diễm, thiêu đốt những con chuột trong phòng.

Một đôi tình nhân bị truy kích ở ngã tư đường, một người đột nhiên ngã xuống, trước khi con chim đen kia nhào xuống bổ lấy người bị ngã, thì người còn lại bất thình lình bộc phát ra tốc độ trước nay chưa có chạy tới đem người yêu đoạt trở về.

Nam nhân tay cầm mộc côn bảo vệ cha mẹ tuổi già, sau khi đập bay một con chim, lại phát hiện mẹ mình bị một con chuột to cắn. Hắn sốt ruột múa may mộc côn, nhưng mộc côn lại bỗng nhiên như có linh tính vậy, sinh trưởng dài ra, ở khoảng cách vài thước, nam nhân một phát nện lên người con chuột....

Chuyện tương tự như thế trong cảnh tượng như địa ngục đang không ngừng xuất hiện.

Như trong thời khắc tuyệt vọng nhất, thần lại một lần nữa ban cho nhân loại hy vọng.

Bắc thành.

Toàn Hiểu Vũ nhắm hai mắt lại, ở một phút cuối cùng cậu bướng bỉnh không chịu trốn vào trong không gian một mình sống tạm bợ qua ngày.

Được rồi, nếu đã không chỗ có thể trốn, cho dù mọi người chết cùng một chỗ cũng tốt. Dù sao, nếu như tất cả mọi người đều chết hết, cậu không biết một kẻ ngu ngốc như cậu làm sao có thể tiếp tục sinh tồn trong mạt thế hung hiểm này!

Cảm giác đau đớn như dự đoán không hề xuất hiện. Trái lại, ở khoảng khắc trước lúc tử vong, Toàn Hiểu Vũ cảm nhận được tinh thần dao động cực kỳ quen thuộc.

Đúng vậy, tinh thần dao động! Tinh thần thuộc về Sở Thiên!

Toàn Hiểu Vũ thường xuyên cùng Sở Thiên luyện tập, cậu đã quá quen thuộc với cổ tinh thần lực dao động này rồi.

Có lẽ là ảnh hưởng của không gian, Toàn Hiểu Vũ tuy rằng không có dị năng tinh thần hệ nhưng lại có thể cảm nhận được dao động khi dị năng giả tinh thần hệ sử dụng tinh thần lực.

Trong khoảng vài giây đồng hồ, sát khí chung quanh trong nháy mắt biến mất. Cái loại cảm giác tử thần cầm lưỡi hái gần trong gang tấc này cũng đồng dạng biến mất.

“Phốc phốc phù phù!”

Là thanh âm quái vật lớn đều nhao nhao rơi xuống đất.

Toàn Hiểu Vũ mở mắt ra lấy bọn họ làm tâm, bọn quái vật trong bán kính một ngàn mét toàn bộ đều rớt xuống đất!

Nhìn đến trên đất đầy chim đen, Toàn Hiểu Vũ kinh hỉ vạn phần — nhất định là dị năng của Sở Thiên lại thăng cấp!

Cậu đảo mắt, bắt đầu tìm kiếm những người khác ở xung quanh.

Bạch Minh Hi đang ở vị trí ban đầu, trong lòng gắt gao che chở Lí Nam, lúc này, vẻ mặt hai người mờ mịt nhìn bốn phía.

Mà Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng hai nhóc kia cũng là bình yên vô sự, giờ phút này đang vui nhảy nhảy bên chân Bạch Minh Hi và Lí Nam.

Tầm mắt Toàn Hiểu Vũ lại đi tìm Sở Thiên, nhưng mà một vòng lại một vòng, không thấy! Sở Thiên không thấy!

Sở Thiên không thấy!

Toàn Hiểu Vũ đầu tiên là dại ra một hồi, sau đó không thể tin chạy tới vị trí cuối cùng cậu trông thấy Sở Thiên.

Không thấy, không thấy Sở Thiên! Vẫn không thấy Sở Thiên!

Cậu có chút nóng nảy tìm kiếm trong đống thi thể của quái vật, từ nơi này sang nơi khác.

Tốc độ của cậu lúc này được triển khai toàn bộ, Bạch Minh Hi và Lí Nam cũng chỉ có thể trông thấy một hư ảnh đang đi qua đi lại trong đống thi thể của quái vật.

Lúc này hai người lấy lại tinh thần cũng ý thức được — Sở Thiên không thấy!

“Tiểu Thiên!” Bạch Minh Hi nhịn không được hô to: “Tiểu Thiên, cậu ở đâu?” Vừa hô gọi vừa bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Lí Nam cũng ôm lấy hai nhóc kia, đi theo phía sau, hỗ trợ cùng nhau gọi: “Anh Sở Thiên, anh Sở Thiên, anh đang ở đâu....”

“Sở Thiên, anh ở đâu? Đừng trốn nữa, em biết anh đang ở đây. Vừa rồi em còn cảm giác được tinh thần lực của anh dao động. Là anh đã cứu bọn em đúng không, đừng trốn nữa, mau ra đây đi.” Toàn Hiểu Vũ vừa thì thào tự nói, vừa tìm kiếm trong đống thi thể.

Mãi đến khi ngay cả Lí Nam và Bạch Minh Hi cùng sắp không nhìn thấy cậu, Lí Nam mới nhịn không được nói: “Anh Hiểu Vũ, anh muốn đi đâu? Anh Hiểu Vũ...”

“Hiểu Vũ! Cậu làm cái gì? Trở về!” Bạch Minh Hi cũng cảm giác được không thích hợp vội vàng hướng Toàn Hiểu Vũ hô.

Hai tiếng hô hoán này khiến Toàn Hiểu Vũ trong nháy mắt thanh tỉnh.

Đúng rồi còn có Tiểu Bạch và Tiểu Nam, nhất định phải cam đoan hai người an toàn! Nhất định phải!

Chỉ trong chớp mắt, Toàn Hiểu Vũ lại xuất hiện ở trước mặt hai người.

Khoảng cách gần thế này, dù cho kẻ ngu si cũng nhìn ra được Toàn Hiểu Vũ hiện tại tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn Sở Thiên mất tích, người bị kích thích lớn nhất là cậu.

“Hiểu Vũ....” Bạch Minh Hi muốn mở miệng khuyên cậu bình tĩnh một chút, hắn cũng nhìn ra được, thể lực của Toàn Hiểu Vũ đã bắt đầu cạn kiệt.

Nhưng mà, Toàn Hiểu Vũ cũng không có cho hắn cơ hội nói chuyện.

“Tiểu Bạch, Tiểu Nam, các người yên lòng, tôi sẽ dẫn hai người đến nơi an toàn. Các người trước vào không gian, tôi đi tìm Sở Thiên. Dị năng của anh ấy có thể thăng cấp, hôn mê ở nơi nào đó. Tôi đi tìm một chút!”

Nói mấy câu xong cũng không đợi hai người bọn họ phân trần liền một tay dắt một người sau đó tiếp đó hai người và hai mèo trong lòng Lí Nam, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Đem hai người bỏ vào không gian, Toàn Hiểu Vũ hơi an tâm chút.

Cậu nói với mình, tuyệt đối không thể chết, tuyệt đối không có thể xảy ra chuyện gì! Tính mạng của hai người Bạch Minh Hi và Lí Nam, hiện tại đang nằm trong tay cậu. Sở Thiên, còn đang ở một nơi nào đó chờ cậu đi tìm anh!

Hai mươi phút sau.

Tìm trong phạm vi tinh thần lực công kích của Sở Thiên, căn bản là không có tung tích!

Toàn Hiểu Vũ suy sụp ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn bầu trời một mảnh đen ngòm như cũ.

Cậu quyết định, trở lại trung tâm thương mại đi tìm tên bác sĩ. Chỗ đó là nơi tụ tập ước hẹn của mọi người. Có thể, Sở Thiên trước một bước đến nơi đó đi?

Làm tốt quyết định, Toàn Hiểu Vũ lại một lần nữa tiêu hao một khối tinh hạch cuối cùng trong lòng bàn tay, lúc này mới có sức lực để đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất đến địa điểm ước hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.