Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 84: Chương 84: Tử cục




Rời khỏi phạm vi bị tinh thần lực của Sở Thiên dọn dẹp, dọc đường lục tục gặp phải mấy con chuột lớn và chim to màu đen.

Toàn Hiểu Vũ dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp chướng ngại vật trước mắt, một đường chạy thẳng đến trung tâm thương mại.

Sau mười phút, tòa trung tâm thương mại mà cậu tìm kiếm xuất hiện ở trước mắt cậu.

Nhưng quỷ dị chính là, những con chuột và chim lại nhao nhao rời khỏi nơi này, tản ra bốn phía, giống như nơi này có cái gì đó khiến chúng nó cảm thấy rất đáng sợ.

Chúng nó một bộ nóng lòng chạy trối chết, thậm chí cũng không có công kích Toàn Hiểu Vũ.

Nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì! Trong cự ly khoảng một trăm mét, tại đây đã cảm giác được mối nguy hiểm từ trong tòa trung tâm thương mại đó.

Bước chân của cậu ngừng một lát, sau khi ngừng lại, cậu đứng tại chỗ mắt nhìn phía trước, sau đó hung hăng cắn chặt răng, lấy ra một chai nước trong không gian, hung hăng uống một ngụm nước, tiếp đó lại một lần nữa dùng hết tốc lực chạy trốn.

Cửa cuốn của trung tâm thương mại bị lõm xuống thật sâu, đương nhiên vẫn đang đóng kín.

Thời điểm Toàn Hiểu Vũ đang chuẩn bị giơ đao lên muốn hung hăng bổ đôi cửa cuốn thì nó bỗng nhiên bị một cái vật thể to lớn nào đó hung hăng đâm thủng, cái vật thể to lớn kia cũng hướng về phía Toàn Hiểu Vũ nghiền áp qua.

Toàn Hiểu Vũ phản ứng cực nhanh, nhảy lên một cái cấp tốc lui về phía sau tránh được quái vật lớn đáng đánh tới phía của cậu.

Hơn thế có vài bóng người lăn ra khi con quái vật xuất hiện.

Toàn Hiểu Vũ tập trung nhìn vào, lúc này mới thấy rõ con quái vật lớn kia cư nhiên là một con nhện.

Không! Không hoàn toàn thị con nhện!

Đó là một con quái vật.

Thân thể to lớn của con nhện và tám cái chân vĩ đại, nhưng mà nơi vốn nên là đầu con nhện lại biến thành tám cái đầu người!

Đó là đầu của tám đứa nhỏ, khuôn mặt của tám đứa nhỏ!

Khuôn mặt thuần một màu than chì, con mắt đỏ tươi như máu lúc này đang hung ác trừng mắt nhìn mọi người.

Một đạo lôi quang đánh xuống, nện thẳng lên trên người quái vật nhện, nhưng mà đạo lôi quang kia có vẻ khiến nó ăn đau một chút cũng không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với cái lớp ngoài dày như giáp sắt kia.

Người phóng ra đạo lôi quang kia chính là Tả Lực. Con quái vật nhện kia ăn đau, trong đó một cái đầu há miệng ra, một sợi tơ nhện phun ra nhắm thẳng vào mệnh môn của Tả Lực.

Toàn Hiểu Vũ không chút suy nghĩ phóng ra một hỏa cầu, trực tiếp thay Tả Lực đỡ lấy thế công kia.

Tơ nhện gặp phải hỏa cầu lập tức bị thiêu trụi, hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.

Lúc này công kích của những người khác cũng bắt đầu xuất hiện.

Âu Dương Cảnh thao túng nguyên tố kim loại xung quanh, biến chúng nó hóa thành từng đạo lưỡi kiếm, toàn bộ đâm về phía tám cái đầu của con quái vật nhện.

“Hiểu Vũ, cậu không có việc gì thì thật tốt quá! Sở Thiên bọn họ đâu? Ở phía sau sao?”Âu Dương Cảnh thấy Toàn Hiểu Vũ xuất hiện, đương nhiên là kinh hỉ vạn phần, một bên vừa công kích, một bên lại phân thần nói chuyện với cậu.

“Sở Thiên bọn họ đâu?” Câu hỏi này trực tiếp đánh nát chút hy vọng cuối cùng trong lòng Toàn Hiểu Vũ.

Một loại đau đớn trước nay chưa từng có đánh thẳng vào trái tim cậu, đau đến mức cậu thoáng cái nửa quỳ trên mặt đất, hồi lâu cũng nói không ra lời.

“Đừng ham chiến! Chúng ta chạy ra ngoài thành!” Đây là thanh âm của Tiêu Tử Nhiên.

Toàn Hiểu Vũ nghe tiếng hơi ngẩng đầu liền trông thấy Tiêu Tử Nhiên cũng mang theo vài người chạy ra khỏi cửa sắt.

“Đã biết! Hiểu Vũ đã trở về.” Trả lời Tiêu Tử Nhiên chính là Âu Dương Cảnh, bọn họ quả nhiên vừa đánh vừa rút lui khỏi theo hướng ngoài thành.

Tiêu Tử Nhiên lúc này mới trông thấy Toàn Hiểu Vũ đau đến ngồi xổm trên mặt đất tuôn đầy mồ hôi lạnh, thế nhưng hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua, căn bản là không kịp chào hỏi.

Bởi vì con quái vật đang truy kích ở phía sau bọn họ cũng rất nhanh liền đuổi tới.

Đúng! Vẫn là quái vật!

Một con rắn lớn có hai cái đầu mang theo khí độc màu đen chui ra từ trong trung tâm thương mại.

Hai cái đầu kia cũng giống như con nhện là hai cái đầu của trẻ con, khuôn mặt cũng là màu xanh xám, tròng mắt đỏ như máu, duy nhất khác với con nhện chính là, hai cái đầu này là hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

Tiêu Tử Nhiên vừa công kích vừa rút lui, Toàn Hiểu Vũ đã nhìn ra, bọn họ hình như còn đang che chở cái gì đó.

Là đội viên không có dị năng trong đội sao?

Toàn Hiểu Vũ nhớ tới, mặc dù tối sau cùng, Sở Thiên cũng không có quên trách nhiệm của người thân cũng là người lãnh đạo của đội, mặc dù là biết rõ sẽ chết, anh ấy cũng muốn phải cùng mọi người cùng một chỗ.

Như vậy mình thì sao? Sở Thiên không thấy, bản thân còn có thể làm cái gì?

Đi thôi! Đi thay Sở Thiên hoàn thành trách nhiệm mà anh ấy chưa hoàn thành! Trong lòng Toàn Hiểu Vũ đột nhiên xuất hiện một thanh âm như vậy.

Cậu đứng lên, trong ánh mắt, chỉ có nhóm đồng bạn của mình đang chiến đấu cùng bọn quái vật.

Giết chúng nó!

Trong đầu Toàn Hiểu Vũ giờ phút này chỉ có một cái ý niệm trong đầu!

Long văn trên cổ bốc cháy lên, lộ ra kim sắc huyết hồng, mọi người chỉ nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ trong mắt sung huyết còn chưa kịp hỏi nhiều một câu, liền trông thấy Toàn Hiểu Vũ trong nháy mắt biến thành một đạo quang ảnh, hướng con quái vật nhện kia chém giết.

Tốc độ của cậu thật sự quá nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt nhoáng lên một cái, một hồi gió lốc nhỏ thổi qua, trên người con quái vật nhện liền cùng đạo quang kia va chạm vào nhau liền hồi.

Năm phút sau, con quái vật nhện ngã xuống! Tám cái đầu và tám cái chân dài rụng đầy đất.

Mấy người Âu Dương Cảnh và Tả Lực trợn mắt há hốc mồm.

Ngay sau đó, bọn họ lại trông thấy đạo quang ảnh kia lại hướng con mãng xà hai đầu kia chém giết.

Trong ánh mắt Tiêu Tử Nhiên nhìn thấy không phải bạch quang, mà là một loại lưu quang thất thải, khác với màu sắc của Sở Thiên, nhưng có màu sắc rực rỡ.

Đương nhiên, lúc này Tiêu Tử Nhiên khẳng định không có tâm tư gì đi nghiên cứu. Công kích của Toàn Hiểu Vũ khiến mọi người giành được chút không gian để thở dốc.

“Mau tới hỗ trợ.” Tiêu Tử Nhiên hô một tiếng.

Sau đó mọi người đồng tâm hiệp lực đem những người được bảo hộ dọc đường ào ào dẫn theo ra ngoài.

Hơn hai mươi đứa nhỏ! Có nam có nữ, toàn bộ đám nhóc cỡ mười hai tuổi. Nhỏ nhất, chỉ có đứa trẻ khoảng độ ba đến năm tuổi giờ phút này đang được Tiêu Tử Nhiên ôm vào lòng.

“Chạy! Toàn bộ chạy nhanh! Âu Dương Cảnh, Tả Lực, các người mau mở đường, tôi bọc hậu!” Tiêu Tử Nhiên lại ra một chỉ thị.

Cho nên động tác của mọi người đều rất nhanh, bao gồm đám trẻ con kia.

Đứa nhỏ trong tay Tiêu Tử Nhiên giao cho Lão Ô vẫn luôn chạy theo bên cạnh hắn, bảo Lão Ô đi trước, bản thân quả nhiên ở lại phía sau bộc hậu.

“Hiểu Vũ, đừng ham chiến, chạy theo chúng tôi nhanh! Bên trong còn có rất nhiều quái vật, chúng ta ứng phó không nổi đâu. Tuy rằng tôi đã nhốt bọn chúng lại, nhưng không nhốt được bao lâu đâu.”

Không có đáp lại! Toàn Hiểu Vũ vẫn như cũ cùng con rắn lớn kia triền đấu.

“Toàn Hiểu Vũ! Cậu có nghe thấy không? Khốn kiếp, mau chạy cùng chúng tôi!” Tiêu Tử Nhiên cũng nóng nảy, giờ phút này hắn cũng đã nhận ra Toàn Hiểu Vũ không đúng.

Những chiếc xe bọn họ dừng ở bên ngoài từ sớm đã bị những con chuột và chim kia phá nát, hiện tại chỉ có thể dựa vào hai chân, nhanh chóng chạy trối chết.

May mắn chính là, những con chuột và chim kia không biết vì cái gì toàn bộ bỏ chạy, nếu không, bọn họ sẽ không còn đường sống.

Trả lời Tiêu Tử Nhiên là hai cái đầu người rớt xuống.

Con rắn kia sau khi mất hai đầu chỉ có thể vùng vẫy cái đuôi về phía Toàn Hiểu Vũ sau khi đắc thủ, lúc này mới ầm ầm ngã xuống đất.

Công kích cuối cùng của rắn hai đầu, Toàn Hiểu Vũ lại chẳng thể né tránh bị quất một cái thật mạnh, trực tiếp bay ra ngoài.

Tiêu Tử Nhiên vội vàng thao túng nhánh cây, quấn lấy Toàn Hiểu Vũ lôi kéo cậu về bên cạnh mình.

Lúc này lại phát hiện, thải sắc sáng rọi không còn, ngay cả hồng sắc bình thường Tiêu Tử Nhiên hay thấy cũng không có, quanh thân bị màu xám che phủ, ảm đạm không ánh sáng, hơn nữa, cả người đã lâm vào hôn mê sâu.

Tiêu Tử Nhiên thấp giọng mắng một tiếng, đặt Toàn Hiểu Vũ lên lưng hướng về phía đội ngũ toàn lực chạy trốn.

Hắn đã nghe thấy được —

Bên trong trung tâm thương mại, tiếng của chướng ngại vật dùng để ngăn cản bọn quái vật giờ đã bị nghiền nát.

Dọc đường chạy như điên, khắp nơi đều là xương trắng và vết máu loang lổ.

Bọn họ lại nhớ tới những nơi bọn họ đã từng rời khỏi.

Hiện nó đã biến thành mồ chôn tập thể! Máu, xương trắng, thi thể của người và bọn quái vật, chiếm đầy mảnh đất.

Khi chạy trốn tới nơi này, mọi người đều ngừng lại.

Cùng lúc, thể lực khô kiệt. Phương hướng khác thì tường thành sụp đổ, xa xa bụi khói cuồn cuộn! Lại có rất nhiều thứ gì đó, đang không ngừng tràn tới đây!

Tuyệt lộ!

Chạy tới tuyệt lộ!

Một tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn bị đánh tan.

Lúc này mọi người trái lại rất bình tĩnh. Bọn họ đã tranh đấu một ngày một đêm. Thể lực tiêu hao hết, dị năng tiêu hao hết, tinh hạch cũng tiêu hao hết!

Có người không biết từ đâu lấy ra chai nước ngồi trên mặt đất uống từng ngụm từng ngụm. Đó là do Bạch Minh Hi ở trước khi chiến đấu đã phát cho bọn họ, có vài người đã làm rớt, có vài người còn giữ lại nhưng không kịp uống.

Khi Tiêu Tử Nhiên lưng cõng Toàn Hiểu Vũ chạy tới nhìn thấy mọi người yên lặng không nói gì nghỉ ngơi tại chỗ cùng với tiền phương cuồn cuộn khói lửa, hắn cũng chỉ biết cười khổ.

Những đứa nhỏ được mang theo ra ngoài, phần lớn đang ngẩng đầu mờ mịt nhìn nhóm người lớn.

“Xin lỗi nhóc, cuối cùng, vẫn không thể cứu mấy đứa.” Tiêu Tử Nhiên cười cười với bọn nhỏ, nhẹ nhàng mà đem Toàn Hiểu Vũ hôn mê trên lưng đặt xuống.

Bọn nhỏ mờ mịt ngơ ngác nhìn nhau, mà Tiêu Tử Nhiên cũng không nói chuyện với bọn nó nữa, lấy ra chai nước của mình, cũng hung hăng uống từng ngụm lớn.

Tử cục! Này cư nhiên là một cái tử cục!

Lúc này liền ngay cả Tiêu Tử Nhiên cũng buông tha giãy giụa.

Phía trước là đám quái vật, hoặc là đại quân tang thi. Phía sau là rất nhiều quái vật do con người chế tạo ra! Chúng nó đói khát, hơn nữa đối với nhân loại tràn ngập hận thù!

“Cậu ta làm sao vậy? “Âu Dương Cảnh đi đến bên cạnh Tiêu Tử Nhiên nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ đang hôn mê lo lắng hỏi.

“Đại khái là đang hư thoát đi. Cái loại đấu pháp không muốn sống này....” Tiêu Tử Nhiên trái lại cong môi cười.

“Không sao chứ? Có cần để Lục Trung Hạ xem thử không?” Âu Dương Cảnh hỏi.

Tiêu Tử Nhiên kỳ quái nhìn hắn một cái, biểu tình biến thành như cười như không: “Tôi là một bác sĩ, cậu ta chỉ là hôn mê mà thôi. Bất quá, loại thời điểm này không có ý thức không phải rất tốt sao?”

Âu Dương Cảnh ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Tiêu Tử Nhiên.

Đúng vậy, một cái tử cục không có đường lui, trị liệu hay không trị liệu thì có liên quan gì chứ? Hôn mê rất tốt! Không cần giống như bọn họ thế này cùng đợi cái chết tiến đến, không cần giống như bọn họ cảm thấy sợ hãi, lại càng không cần —

Lại càng không cần giống như bọn họ vậy, chứng kiến cảnh đồng bạn bị cắn xé, bị cắn nuốt! Sau đó là đến lượt mình bị cắn xe, bị cắn nuốt!

Cái loại mất đi ý thức vào thời điểm này đúng là một chuyện tốt!

Âu Dương Cảnh thở dài một tiếng, bản thân yên lặng bỏ đi.

Phía trước, giữa khói lửa mịt mù là bóng dáng mơ hồ có thể thấy được, là đàn tang thi khổng lồ, đang dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đây!

Phía sau là tiếng kêu gào của bọn quái vật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.