Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 100: Chương 100: Cây mây biến dị




Náo loạn một hồi, đề tài cuối cùng cũng chuyển về chuyện ba tháng mà Sở Thiên mất tích, trọng điểm của chuyến đi lần này.

Sở Thiên đầu tiên là sơ lược nói một chút chuyện mình đã trải qua trong ba tháng, che giấu những phần khiến bọn họ lo lắng, kể đến đoạn nguy hiểm thì tóm lược, cho nên rất nhanh liền nói tới cảnh hắn và Toàn Hiểu Vũ gặp nhau.

Hắn muốn nói nhất đương nhiên là chuyện của không gian, về trái cây, về cá bạc. Vì thế trọng tâm lại bị Sở Thiên dẫn dắt tới công hiệu của trái cây, hơn nữa, hắn hy vọng thông qua lần cơ hội đi ra ngoài này, Lí Nam và Bạch Minh Hi đều có thể tiến vào không gian, thử nghiệm hiệu quả của trái cây.

Còn có cá bạc, vì để chứng minh công hiệu của cá bạn, Sở Thiên không thể không nói tới sự kiện mình ăn cá.

Tuy rằng Sở Thiên đã lượt bớt nhiều bộ phận, nhưng mà Lí Nam và Bạch Minh Hi vẫn nghe đến kinh tâm động phách, chẳng qua, sau khi nghe được một nữa, Bạch Minh Hi cuối cùng phì cười ra tiếng, sau đó liền vỗ đùi, cười đến không ngừng được: “Ha ha ha ha ha ha....... Cho cậu ăn bậy..... Ha ha ha...... Cười chết tôi, cậu cũng có ngày ngu như vậy.....”

“.....” Này căn bản không phải trọng điểm được không? Sở Thiên đầu đầy hắc tuyến, trọng điểm chẳng lẽ không phải là hiệu quả của cá bạc đối với dị hóa thú hay sao?

Lúc này, Bạch Minh Hi tựa vào cửa sổ cười to đột nhiên cảm thấy cửa kính xe chấn động, đợi hắn xoay đầu qua nhìn liền trong thấy một khuôn mặt dữ tợn hé răng ra.

Tiếng cười của Bạch Minh Hi lập tức biến thành gào khóc thảm thiết: “Đậu! Tang thi!”

Hắn không phải đội viên chiến đấu, loại chuyện này, đương nhiên cũng chỉ có thể trông cậy vào hai người ngồi phía trước. Trong lòng không khỏi kỳ quái, Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng hai tên ông lớn kia ngồi chồm hổm ở trên đỉnh xe sao lại không hề công kích, cũng không có cảnh báo?

Nhưng mà Sở Thiên vào lúc này, lại đem xe đạp ngừng lại.

Mà Toàn Hiểu Vũ vừa xuống xe vừa dùng giọng nói bất đắc dĩ nói: “Tôi nhờ tên bác sĩ chiếu cố hắn hai ngày, kết quả hắn lại tự mình chạy tới đây.” Giọng nói kia, giống như là một người lớn đang cảm thấy hết cách với đứa nhỏ bướng bỉnh.

Tạ Minh Hiên!

Toàn Hiểu Vũ vốn muốn đem hắn thả trong căn cứ vài ngày, tuy rằng tang thi có thể không cần nghỉ ngơi, nhưng mà Toàn Hiểu Vũ hy vọng hắn có thể thích ứng hoàn cảnh nhiều con người trong căn cứ.

Tạ Minh Hiên vẫn luôn rất có tính tự chủ hơn nữa còn thích ăn dị thú, cho nên giao cho Tiêu Tử Nhiên vài ngày, không có gì đáng lo lắng. Kết quả, hắn vẫn là tự mình bỏ trốn.

Bạch Minh Hi và Lí Nam lúc này mới nhớ tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ còn có nhân vật số một này, nghiêm túc mà nói, Tạ Minh Hiên cũng xem như là ân nhân cứu mạng của cao tầng căn cứ Thự Quang. Không nghĩ tới, những chuyện mà hắn muốn làm ở thời điểm còn là con người không thể làm được, hiện tại lại có thể làm được.....

Chỉ số thông minh của Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng không thấp, sau trận đánh ở sân huấn luyện, chúng nó chỉ biết Tạ Minh Hiên không phải quân địch, cho nên cũng không có công kích hắn.

Rất nhanh, Tạ Minh Hiên đã bị mang lên xe, chen chúc bên cạnh Bạch Minh Hi. Sau đó hắn nhìn Bạch Minh Hi lại nhìn nhìn Toàn Hiểu Vũ ngồi ở phía trước, vẻ mặt vừa tủi lại không vừa ý.

Này! Đại ca! Người nên tủi hẳn là tôi mới đúng? Bạch Minh Hi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có mười ngàn thảo nê mã lao nhanh qua.

Vì thế năm người chen trong một chiếc xe tiếp tục lên đường, câu chuyện lại trở về với công hiệu của cá bạc.

Sở Thiên nói ra suy nghĩ của mình, sau đó tỏ vẻ đương nhiên không có khả năng trực tiếp cầm cá giao cho Tiêu Tử Nhiên, một lát nữa vào không gian, mọi người nghĩ cách, tốt nhất là có thể chế biến thành một thứ gì đó khác, hơn nữa phải không có mùi cá.

“Lại muốn bắt cá sao?” Toàn Hiểu Vũ cười cảm khái: “Chúng nó không phải là đồng loại của anh sao? Sao anh nhẫn tâm giết chúng nó.” Đây là trêu chọc Sở Thiên sau khi biến hóa, cá bạc tự nhiên thân cận với hắn.

“Phốc — “Bạch Minh Hi phì cười, bởi vì chuyện của cá bạc được kể khá đầy đủ, hắn và Lí Nam cũng biết chân tướng. Bất quá, lần này không dám cười khoa trương, bên cạnh còn có một con tang thi vương nha!

Sở Thiên không quản Bạch Minh Hi, hơi kinh ngạc trừng mắt nhìn Toàn Hiểu Vũ sau đó cảm thán: “Này đến tột cùng là ai đã dạy hư em!” Hắn phát hiện Toàn Hiểu Vũ gần đây đã thăng cấp kỹ năng phun tào.

Toàn Hiểu Vũ chỉ là cười cười, giẫm lên chân ga, ô tô tức thì chạy nhanh như bay.

Ngoại trấn X, một xưởng gia công điện tử nào đó.

Nhìn tấm biển bên ngoài xưởng đã muốn đổ nát chỉ có thể lờ mờ nhận ra “Xưởng gia công” mấy cái chữ này. Cửa sắt cũng xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống một bên, cửa xưởng rộng mở hoan nghênh người vào.

Đại khái là bởi vì có Tạ Minh Hiên ở, mấy người dọc đường tới đây không gặp phải tang thi nào.

Sau khi thuận lợi đến đích, có vẻ vô cùng hưng phấn, cư nhiên là hai ông lớn* (Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng.) và Tạ Minh Hiên.

Chúng nó trăm miệng một lời ngao ngao, thiếu chút nữa là khẩn cấp vọt vào trong.

“Hiện tại làm sao bây giờ? Đi vào hay không?” Bạch Minh Hi hỏi Sở Thiên.

“Vị trí của quái vật ở đâu?” Sở Thiên không đáp mà hỏi lại.

“Lấy tốc độ sinh sôi nẩy nở của chúng nó, chỉ sợ từ sớm đã trải rộng bốn phía rồi đi!” Bạch Minh Hi đáp.

“Vậy không còn cách nào khác.” Sở Thiên nhún nhún vai: “Cứ để bọn họ xông vào đi. Tiểu Nam, dặn dò hai con mèo béo kia dùng dị năng cẩn thận một chút, cố gắng không làm hư hao đồ vật. Hỏa hệ dị năng của Hiểu Vũ cũng vậy. Nhớ kỹ chúng ta hôm nay đến đây là để lấy đồ.”

‘Bọn họ’ đương nhiên là Tạ Minh Hiên và hai ông lớn kia, vì thế, Lí Nam và Toàn Hiểu Vũ phân biệt dặn dò chúng nó, rồi mặc cho bọn họ vọt vào trong.

“Chúng ta đuổi theo.” Sở Thiên phân phó:” Tơ nhện và thực vật đều sợ lửa, Hiểu Vũ xung phong, dùng hỏa hệ dị năng, chú ý khống chế thế lửa. Tiểu Nam thử xem có thể giao tiếp với đám nhện kia không, tinh thần lực của anh không thể giao tiếp với sinh mệnh không trí tuệ.”

“Tiểu Bạch theo sát chúng tôi, quan trọng nhất phải tự bảo vệ tốt bản thân. Nhìn xem có gì dùng được thì đừng khách sáo, cứ việc lấy.”

Lúc này, một tang thi hai thú đã vọt vào sân lớn nhà xưởng, hai con mèo lớm lao thẳng tới chân tường, hưng phấn đào đất, đào đào móc móc.

Mà Tạ Minh Hiên thì lao thẳng tới cửa chính nhà xưởng, thoáng cái vọt vào không thấy bóng dáng.

Toàn Hiểu Vũ thấy thế đuổi theo, Sở Thiên kéo cậu lại nói: “Cẩn thận thực vật biến dị.” Hắn chỉ chỉ chỗ hai con mèo đang đào, sau đó còn nói: “Anh với Tạ Minh Hiên có tinh thần liên kết, yên tâm đi, hắn là tang thi cấp sáu mà.”

Sở Thiên vừa dứt lời, quả nhiên thấy hai con mèo đào ra một thứ biết di chuyển, hình như kiềm nén không được nữa, trong sân vốn bình yên, thoáng cái xuất hiện mấy trăm nhánh cây nhỏ chui từ dưới đất lên, nhưng mục tiêu của chúng nó chỉ có một, hướng thẳng Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng muốn đập bay hai tên này.

“Cẩn thận!” Lí Nam hướng về phía hai đứa nó hô to một tiếng.

Kỳ thật Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng thân là dị thú thì cảm giác so với con người càng thêm sắc bén, không đợi Lí Nam nhắc nhở, chúng nó liền lắc mình một cái nhảy ra phía sau, sau đó song song há mồm, băng vũ và hỏa long đồng thời thoát ra, công kích dày đặc nhắm về đống thực vật mà trút xuống.

Mấy trăm nhánh cây nhỏ hợp thành một cái thắt lưng dài bằng dây mây, hoàn toàn cắt đứt con đường đi thông vào bên trong nhà xưởng của bốn người cũng cắt đứt khoảng cách bốn người và hai mèo.

“Hiểu Vũ đốt chúng nó!” Nhìn thấy thế công của hai con mèo, những thực vật kia rõ ràng là cản không nổi hỏa long.

Toàn Hiểu Vũ không nói hai lời nhanh chóng hành động, tay phải nâng lên một con hỏa long xuất hiện, đúng vậy, hỏa long, thời điểm dị năng của cậu thăng cấp lần nữa, hỏa cầu đã sớm biến thành hỏa long.

Tiểu Ngữ tựa hồ biết băng hệ của mình không có tác dụng, vì thể nhảy hai cái, canh giữ ở phía sau Tiểu Ngưng, vì thế Tiểu Ngưng và Toàn Hiểu Vũ một trước một sau, hai đạo hỏa long lại xuất hiện, những cành mây này trong nháy mắt biến thành một đống tro.

“Nó nổi giận!” Lí Nam đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Ai? Cái thứ kia vẫn ở dưới mặt đất sao?” Sở Thiên hỏi, dị năng tinh thần của hắn có nhược điểm lớn nhất chính là trình độ trí tuệ càng thấp, khả năng làm ảnh hưởng của hắn càng nhỏ.

“Dưới đất!” Lí Nam hô to một tiếng, là trả lời cũng là nhắc nhở.

Lí Nam dứt lời, dưới mảnh đất nơi vừa bị đốt đột nhiên nâng lên, một loài thực vật to lớn giống như cây lại không phải cây giống như đằng lại không phải đằng đột ngột xông lên, lôi kéo nhánh cây trên người, hung hăng đè xuống chỗ bốn người.

Toàn Hiểu Vũ không chút khách khí, hai đạo hỏa long thẳng hướng bay ra, Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng cũng nhảy vài cái tránh thoát nhánh cây đang vây quanh chúng, theo sát Toàn Hiểu Vũ phóng ra một hỏa long.

Thực vật kia có chút e ngại, cư nhiên lui về sau, nhưng mà vẫn vẫy vẫy vài cái cành, ném vài viên cầu đen về phía mọi người.

Sau đó viên cầu đen nổ tung, phủ kín mặt đất.

“Đệt! Tất cả đều là nhện.” Bạch Minh Hi la lên, thuận thế một tay ôm lấy Lí Nam vào lòng.

Hai con mèo thấy vậy nhanh chóng chạy qua, đứng trước mặt bốn người.

“Dùng lửa đốt chúng nó.” Sở Thiên phân phó một câu, lân giáp cũng bắt đầu bao trùm toàn thân, sau đó trực tiếp nhằm phía cây mây đang tính rút lui.

Cây mây kia căn cứ vào thói quen chiến đấu thường ngày, nhánh cây và nhện con toàn bộ chạy tới chào hỏi Sở Thiên.

Nhưng mà Sở Thiên không tránh, nhánh cây quất trúng người hắn liền tự động đứt gãy. Ngay cả đám nhện con nện lên người hắn cũng không may mắn thoát khỏi.

Chỉ số thông minh của cây mây kia không cao nhưng cũng biết xu lợi tị hại, nhanh chóng thay đổi mục tiêu, mấy nhện cầu kia một lần nữa bay về phía ba người Toàn Hiểu Vũ, sau đó co rút thân thể của mình lại hình như muốn trốn trở về lòng đất.

Sở Thiên nào chịu cho nó cơ hội này, cấp tốc xông lên trước, giữ chặt lấy một bộ phận của chủ thể, xé một cái, một phần thân cây bị hắn hung hăng xé rách.

Không biết sức lực của Sở Thiên có bao nhiêu lớn, mà chỉ biết sau khi biến thân hắn có một thân khôi giáp dày và móng tay sắc bén, chỉ dùng một kích đã có thể khiến cây mây phải chịu đau đớn kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.