Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 101: Chương 101: Người sống sót




Liên tục vài lần sau đó, cây mây mặc dù không địch lại Sở Thiên, nhưng vẫn trốn trở về dưới nền đất.

Vì thế Sở Thiên ngoảnh lại thấy Toàn Hiểu Vũ bên kia cũng xuất hiện một trận hỏa long điên cuồng càng quét, đám nhện con bị tiêu diệt sạch sẽ. Bọn họ khống chế thế lửa rất tốt, không có đốt cháy thứ không nên đốt.

Vì vậy Sở Thiên bỏ lại một câu: “Cẩn thận một chút, theo kịp.” Rồi sau đó liền lập tức đuổi theo phương hướng của Tạ Minh Hiên, lách mình vào bên trong nhà xưởng.

Toàn Hiểu Vũ ba người thấy thế, lại cấp tốc đuổi theo, nhưng mà Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng, lại lần nữa bổ nhào qua chỗ đất từng bị đào kia, tiếp tục công việc đào bới.

Bên trong nhà xưởng, là hàng phân xưởng lớn cái này nối liền với cái kia, nhìn ra là do từ ba gian phân xưởng không lớn không nhỏ hợp thành, nơi mà bọn họ tiến vào chính là gian giữa.

Lúc này, nơi vốn dùng để đặt máy móc đã bị một đám tơ nhện trắng xóa bao trùm, hiện tại nơi này thoạt nhìn càng giống một cái ổ nhện khổng lồ.

Tạ Minh Hiên đang bị tơ nhện cuốn lấy, nhưng vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, tuy rằng thân thể nhìn như bị trói buộc chặt chẽ, nhưng hai tay hắn vẫn được tự do, hai tay bám vào một chỗ, không ngừng dùng sức lấy thứ gì đó bỏ vào trong miệng.

Thứ kia là một vật hình cầu màu trắng ngà, lớn khoảng một cái trứng ngỗng, Tạ Minh Hiên ăn ngon lành, phảng phất như mỹ vị thế gian.

Mà Sở Thiên thì đang đánh nhau với một con nhện, con nhện lớn kia lại vô tâm ứng phó Sở Thiên, một lòng một dạ muốn nhằm về phía Tạ Minh Hiên.

Ba người đại khái cũng hiểu được, phỏng chừng con nhện này vốn đang đánh nhau với Tạ Minh Hiên, mới phun đầy tơ nhện lên người hắn, thì Sở Thiên đột nhiên xuất hiện, Tạ Minh Hiên rảnh rang đương nhiên là lao thẳng tới chỗ có đồ ăn ngon.

“Hiểu Vũ, bên dưới lớp mạng nhện này có dụng cụ mà tôi cần, cậu dùng hỏa hệ cẩn thận một chút.” Thấy Toàn Hiểu Vũ rút kiếm, Bạch Minh Hi khẩn trương hề hề dặn dò.

Toàn Hiểu Vũ gật gật đầu, kỳ thực không cần Bạch Minh Hi dặn dò cậu cũng biết, cậu không hề quên mục đích của chuyến đi lần này.

“Mọi người tìm chỗ an toàn đi.” Toàn Hiểu Vũ vứt lại một câu liền xách đao đi trợ giúp Sở Thiên.

Con nhện lớn kia vốn muốn thoát khỏi Sở Thiên, ai ngờ lại xuất hiện thêm một người, Tạ Minh Hiên vẫn đang hăng hái ăn uống, chỗ đó không biết có bao nhiêu cái trứng nhện bị hắn ăn mất.

Vì thế con nhện lớn giận tím mặt, không hề ham chiến, chân dài như trảm đao quét về phía Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ.

Hai người dọc đường kề vai chiến đấu, ăn ý khác thường thì làm sao có thể bị con nhện tùy ý đánh trúng, chỉ là vài lần xoay người, hai người liền một trái một phải chia nhau chặt đứt hai cái chân của con nhện.

Mất đi hai chi chống đỡ thân thể con nhện mất cân bằng, sau đó, thân thể đột nhiên chấn động, phát ra tiếng vang như những con ong vậy.

“Khốn thật! Lại tới!” Bạch Minh Hi hô to một tiếng kéo Lí Nam quay đầu chạy ra ngoài, bên trong một giây cũng không thể chờ.

Ngay tại thời điểm con nhện phát ra tiếng kêu như con ong, những con nhện con được bao trùm dưới đống tơ nhện trắng xóa như thủy triều dũng mãnh trào ra, mỗi con đều có kích cỡ như một trái bóng bàn, hung hổ muốn nhấn chìm mọi người.

Bởi vì những con nhện con này trào ra, thời gian Tạ Minh Hiên ăn món ngon bị cắt ngang, hắn cũng tức giận đùng đùng, phất tay một cái, liền đạp chết một mảng lớn nhện con.

Hắn trái lại không sợ mấy thứ này, tùy ý để chúng nó bò toàn thân cũng xem như không có việc gì, chỉ là những thứ kia số lượng rất nhiều, trong lúc nhất thời, chỉ thấy toàn thân Tạ Minh Hiên bị chúng nó bao phủ.

“Đốt hay không đốt?” Từ một khắc Bạch Minh Hi lôi kéo Lí Nam chạy trốn, Toàn Hiểu Vũ tựu thoát ly chiến cuộc bên này, lắc mình che ở trước cửa, tránh cho mấy con nhện ấy đuổi theo giết bọn họ.

Bởi vì mục đích của chuyến này là thu hoạch vật tư bên trong, Toàn Hiểu Vũ vốn không dám dùng lửa, nhưng mà tình hình trước mắt, bọn họ tuy rằng không sợ đám nhện này nhưng song quyền nan địch tứ thủ*(Hai quyền đấm không so được với bốn tay.), cho nên cậu hỏi Sở Thiên.

“Đốt!” Sở Thiên quyết đoán nhả một chữ, hắn đã có thể sâu sắc cảm nhận được sự nóng nảy của con nhện lớn, vì thế gia tăng tốc độ công kích.

Sở Thiên lời còn chưa dứt, Toàn Hiểu Vũ cũng đã thao túng hỏa long quét về phía làn sóng nhện.

Lửa quả nhiên là thiên địch của nhện, cứ thế quét sạch một mảng lớn.

Lấy sức lực chiến đấu hiện nay của hai người, căn bản không phải sợ loại quái vật như thế này, chỉ là vì bảo vệ vật tư, nên có chút trói buộc.

Hiện tại buông thả mà đánh, chẳng quá mười phút, chiếc cuộc liền kết thúc.

Con nhện lớn bị móng vuốt sắc bén của Sở Thiên cắt đứt đầu, phân cách thành nhiều mảnh nhỏ. Đám nhện con bị Toàn Hiểu Vũ đốt chết phần lớn, sau khi con nhện lớn chết liền lặng lẽ trốn vào góc nào đó.

Tạ Minh Hiên bị hỏa thế của Toàn Hiểu Vũ xông cho đen thui, nhưng mà hắn vẫn cứ vô cùng hưng phấn, Sở Thiên mới vừa chặt đứt đầu con nhện, hắn liền điên cuồng vọt qua, ở trong óc con nhện đào đào, lấy ra một viên thú hạch ướt sũng, sau đó không chút khách khí nuốt một ngụm xuống.

Hắn ăn luôn thú hạch, đại khái là đã no rồi, không đi tìm trứng nhện nữa, mà ngoan ngoãn về tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ.

Lúc này, bên ngoài cũng vang lên tiếng ngao ngao hưng phấn của Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng truyền đến.

Bạch Minh Hi dẫn đầu thăm dò hỏi: “Xong rồi sao?”

“Không có việc gì, mọi người vào đi.” Toàn Hiểu Vũ thu hồi kiếm, gật gật đầu.

Bạch Minh Hi rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sinh vật như côn trùng thật sự rất khiến người ta chán ghét.

“Chúng nó sao vậy?” Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc chỉ chỉ bên ngoài.

Sau đó thấy Lí Nam đúng lúc mang theo chúng đi vào, nghe Toàn Hiểu Vũ hỏi liền thuận theo trả lời: “Chúng nó từ trong tường đào ra một ổ hạt châu rồi ăn nó luôn. Em chỉ có thể giành được một viên.” Nói xong liền chìa viên châu trong tay cho Toàn Hiểu Vũ.

Toàn Hiểu Vũ nhìn một chút, cũng nhìn ra nguyên do, đang tính trả lại cho Lí Nam, thì Tạ Minh Hiên đã ngao một tiếng, cướp viên châu kia chạy qua một bên nuốt luôn.

Mấy người ai cũng dở khóc dở cười, nhưng cũng không để tâm chuyện này, vì thế liền bắt đầu công việc, dưới sự chỉ huy của Bạch Minh Hi, bắt đầu thanh lý tơ nhện bên trong nhà xưởng.

Đối phó với thứ này cần phải dùng tới lửa, chẳng qua càng phải cẩn thận và không chế hợp lý. Vì vậy, Toàn Hiểu Vũ tự nhiên biến thành cái bật lửa lâm thời.

Dùng suốt một giờ, mọi người mới đồng tâm hiệp lực thanh lý hết máy móc của ba phân xưởng, kỳ thật, nói là hai phân xưởng và một kho hàng mới đúng.

Nơi mọi người vừa chiến đấu là nơi mà đàn nhện tập trung dày đặc nhất, cho nên cũng là nơi chịu tổn hại lớn nhất, một bộ phận do bị con nhện trường kỳ chiếm đóng mà tạo ra hư tổn, một phần còn lại là do lúc đánh nhau gây hư tổn, sau khi chọn chọn bỏ bỏ thì không còn lại bao nhiêu thứ có thể dùng.

Phân xưởng còn lại thì đỡ hơn một chút, Bạch Minh Hi tìm được không ít thứ hay ho, đều nhét vào không gian.

Thứ cần lấy đi đều đã lấy rồi, mọi người chuẩn bị trở về, dấu vết đánh nhau ở bên ngoài vẫn còn, mà cây mây kia đã không biết chạy đi đâu.

Cũng không biết thứ Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng đào được có liên quan gì đến cây mây kia.

“Em còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó không?” Sở Thiên hỏi Lí Nam.

Lí Nam lắc đầu: “Không cảm nhận được.”

Sở Thiên gật gật đầu lại nhớ ra điều gì đó nói với Toàn Hiểu Vũ: “Em đem những thứ bên trong đốt sạch đi, miễn cho chúng nó ngóc đầu trở lại. Nhà xưởng thì đừng đốt, ngộ nhỡ có người may mắn sống sót, đừng để bọn họ trốn vào.

Toàn Hiểu Vũ gật đầu, xoay người đi vào trong, sau hơn mười phút mới trở ra.

“Đi thôi.” Sở Thiên thấy cậu đi ra, liền kêu gọi mọi người rời đi.

Mấy người mới vừa đi ra khỏi nhà xưởng, trở về bên cạnh xe, chỉ thấy nơi đó có bóng người chợt lóe, lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi xe của bọn họ.

Tạ Minh Hiên là người đầu tiên nổi giận, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này Sở Thiên đã dỡ hình thái chiến đấu khôi phục lại bộ dạng ban đầu, Toàn Hiểu Vũ đi tới chỗ xe cẩn thận kiểm tra.

“Không có việc gì, nó đại khái ý đồ đập vỡ cửa sổ, nhưng lại không thành công, chúng ta khi nào trở về?” Toàn Hiểu Vũ nói.

“Đó là tang thi sao?” Sở Thiên không xác định hỏi một câu.

Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Tang thi cấp bốn.” Cậu vừa nhìn đã biết, mà Tạ Minh Hiên hiện tại là cấp sáu, cho nên mới mặc hắn đuổi theo, Toàn Hiểu Vũ không chút nào lo lắng.

“Tang thi đập cửa kính xe để làm chi?” Sở Thiên nghi hoặc: “Trên xe lại không có người sống.”

Toàn Hiểu Vũ cũng không hiểu rõ lắm, này quả thật không quá phù hợp với thói quen của tang thi.

“Đi! Đuổi theo xem sao.” Chung quy cảm thấy điều này có chút kỳ lạ, Sở Thiên dẫn đầu ngồi trên ghế lái, chuẩn bị đuổi theo.

Nhờ vào tinh thần liên kế giữa hắn với Tạ Minh Hiên, Sở Thiên rất nhanh nắm chắc phương hướng của chúng nó, lập tức mang theo mọi người lái xe đuổi theo.

Chúng nó cũng chạy không quá xa, không đến hai ki lô mét, Sở Thiên liền trông thấy một loạt siêu thị cỡ nhỏ lụp xụp ngoài khu dân cư.

Hắn cảm ứng được, Tạ Minh Hiên ngay tại bên trong.

“Là ở đây sao?” Bạch Minh Hi đúc đầu ra nhìn.

Sở Thiên gật gật đầu, nhưng lại nói thêm một câu: “Kỳ quái.”

“Làm sao?” Bạch Minh Hi khẩn trương hỏi, tang thi hắn không sợ, quái vật hắn cũng không sợ, nhưng hy vọng đừng lại là côn trùng, hắn thật sự chịu không nổi.

“Bên trong ngoại trừ Tạ Minh Hiên và con tang thi kia, còn có không ít người sống!” Sở Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.