Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 102: Chương 102: Ny Tử




“Người sống sót sao?” Bạch Minh Hi cũng có chút nghi ngờ, người sống sót của hiện tại, phần lớn đều đã gia nhập vào vài căn cứ an toàn, mà cái trấn này hắn đã từng mang đội tới, không hề phát hiện người sống mà.

“Đại khái như vậy.” Sở Thiên nở nụ cười, cười đến mức có chút bí hiểm.

Liền ngay cả Toàn Hiểu Vũ cũng nhịn không được tò mò nhìn Sở Thiên thêm vài lần.

Thấy Sở Thiên bắt đầu thừa nước đục thả câu, Bạch Minh Hi bĩu môi, còn thầm đảo mắt xem thường — giả ngầu sẽ bị sét đánh.

“Vào xem đi.” Sở Thiên giống như mọc mắt ở sau đầu vậy trở tay cho Bạch Minh Hi một cái đánh vào đầu, ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, tự mình dẫn đầu xuống xe đi.

Hai người kia đều cười đồng tình, sau đó gắt gao bám theo sau Sở Thiên, Bạch Minh Hi bụm đầu giận mà không dám nói gì.

Hai ông lớn kia lúc này đây không có cảm xúc gì đặc biệt, thành thật đi theo sau mọi người.

Cửa của siêu thị mở rộng, nhưng không bị phá hỏng, sau khi đi vào trong, mấy người đều thấy được một cảnh tượng kỳ lạ.

Một đám người tay cầm tay đứng thành hai hàng, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ hình thành một bức tường người chặt chẽ chắn lấy con đường đi vào, đem Tạ Minh Hiên chắn ở bên ngoài, mà thứ được bọn họ bảo vệ phía sau lại là một tang thi.

Tang thi kia có hình dáng như một cô gái, từng bị gặm cắn ở khuôn mặt nhìn không rõ hình dáng ban đầu.

Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi và Lí Nam đang kinh ngạc, chỉ thấy Tạ Minh Hiên phóng trở về, ôm lấy Toàn Hiểu Vũ, trên mặt uất ức giống như đứa nhỏ bị bắt nạt gặp được cha mẹ.

Bức tường người chặn đường, biểu cảm của họ đều là cảnh giác và đề phòng, nhìn thấy mấy người bọn họ tiến vào, thái độ của những người đó càng thêm kiên quyết.

Mà Sở Thiên, từ lúc bước vào trong đầu liền hiện lên một đoạn tin tức: “Van cầu anh, đừng thương tổn bọn họ.”

Tinh thần hệ sao? Sở Thiên kinh ngạc, tinh thần lực lần theo nơi phát ra tin tức tiến vào trong não vực của đối phương, này, không đúng!

Luồng ý nghĩ này là nhằm vào Tạ Minh Hiên, mà câu nói kia chính là nói với Tạ Minh Hiên, chỉ là thông qua Tạ Minh Hiên truyền tới chỗ Sở Thiên.

Tinh thần hệ của Sở Thiên lại tiến thêm một bước, hắn thử giao tiếp với đối phương: “Chúng tôi sẽ không làm tổn thương bọn họ, người đập xe của chúng tôi là cô sao?”

Sau khi nhận được suy nghĩ của Sở Thiên, đối phương có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Anh...... Anh là ai? Anh nghe hiểu được tôi nói gì sao?”

Suy nghĩ rõ ràng, rất có logic, nếu không phải bề ngoài kia, Sở Thiên quả thực không tin mình đang nói chuyện với tang thi. Nhưng mà cũng chính là trong nháy mắt đó, hắn cũng hiểu rõ.

Phương hướng tiến hóa của tang thi này không phải tinh thần lực mà là trí lực.

“Các người muốn làm cái gì!” Trong đám người rốt cục cũng có người mở miệng quát.

Người hỏi chính là một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, thoạt nhìn như là đầu lĩnh của bọn họ, cực không ý tốt lên tiếng quát tháo.

“Cô ấy đập xe của chúng tôi, chúng tôi đuổi theo xem đã xảy ra chuyện gì.” Toàn Hiểu Vũ bình tĩnh trả lời. Vốn loại chuyện này đều do Sở Thiên làm, nhưng mà vừa rồi, khi cậu thấy Sở Thiên ngây người, liền tiếp nhận trả lời.

Toàn Hiểu Vũ nói xong, còn đưa tay chỉ chỉ nữ tang thi phía sau mọi người.

Trong lòng cậu cũng nghi hoặc, Tạ Minh Hiên đúng là tinh thần hệ khống chế cấp sáu, bởi vì trí lực không đủ, hắn đối với con người chỉ có thể gây ảnh hưởng mà không thể gây không chế, nhưng mà đối phó với tang thi cấp thấp hơn hắn quả thật dư sức, hiện tại thoạt nhìn lại cảm thấy hắn giống như bị ăn hiếp?

Đám người trước mặt vừa nghe nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, xem ra cũng không phải là người không chịu nói lý lẽ, vẻ mặt có chút buông lỏng.

Ông lão kia thoáng bước về trước một bước, khom lưng với bọn họ: “Thật xin lỗi, quấy rầy các cậu. Nhưng mà con bé không có ác ý, nó chỉ muốn tìm cho bọn tôi một ít thức ăn, con bé sẽ không cắn người, thật sự. Chúng tôi....” Hắn có chút quẫn bách chỉ chỉ bốn phía: “Chúng tôi quả thật không có đồ vật quý giá nào có thể bồi thường cho các cậu, hy vọng các cậu giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với chúng tôi được không?”

Lời hắn nói thành khẩn cộng thêm vẻ mặt quẫn bách, lại nhìn người chung quanh, đại khái đúng bởi vì trường kỳ đói khát, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, bởi vì thời gian dài thiếu nước, môi của mỗi người cũng đều khô tới nứt ra vài chỗ, quần áo thì dơ dơ bẩn bẩn. Mãi đến lúc này, bọn họ mới nhận ra mùi hương kỳ lạ trong phòng.

Ông ta xem ra cũng không phải là người quen cúi đầu khuất phục, hắn biết lí do của mình lọt vào tai người khác như có chút vô lại, nhưng mà, bọn họ thật sự không có đồ gì có thể bồi thường.

“Bác, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không tổn thương mọi người, cũng không phải muốn truy cứu cái gì, chỉ là nhìn thấy tang thi mới đuổi theo. Vốn là muốn giết miễn cho....”

“Đừng! Con bé sẽ không hại ai cả! Các người nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Sở Thiên hết ngẩn người tiếp lời, nói còn chưa hết câu đã bị phản ứng kịch liệt của đối phương khiến cho nửa câu còn lại phải nuốt trở vào trong bụng, không khỏi cười khổ.

Mà đối phương lại bởi vì câu nói chưa hoàn chỉnh này làm cho cảm xúc dâng trào lần thứ hai, bọn họ nắm chặt tay nhau, đứng thẳng người.

“Các người muốn giết con bé, trước tiên hãy bước qua xác của chúng tôi!” Ông lão trở về đội ngũ, vẻ mặt kiên quyết.

Sở Thiên dở khóc dở cười, Toàn Hiểu Vũ ba người cũng lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh như vậy, hồi lâu vẫn không thể nói nên lời.

“Các vị hãy thả lỏng một chút, chúng tôi sẽ không giết cô ta. Bác à ngài thật sự phải nghe tôi nói hết câu đã!” Sở Thiên bất đắc dĩ giải thích một câu.

Nhưng mà thái độ của đối phương đối với chuyện này vô cùng kiên quyết, hình như nghe không lọt lời Sở Thiên nói.

Lúc này, nữ tang thi vẫn luôn trốn ở phía sau mọi người, đẩy mọi người ra một mình đi tới phía trước.

“Ny Tử, mau trở về! Mọi người sẽ bảo vệ con!” Ông lão nói xong, chắn ở trước mặt tang thi, mọi người cũng ào ào chìa tay kéo cô gái ra phía sau.

Tang thi kia chỉ lắc đầu, trấn an ông bằng cách vỗ vỗ mu bàn tay khô quắc, cứ tiếp tục bước đi.

Tạ Minh Hiên lại vui vẻ, trông thấy cô gái đi ra liền muốn bước tới, kết quả nữ tang thi kia tựa hồ có chút sợ hắn, làm một cái động tác tránh né, mà Tạ Minh Hiên cũng chẳng biết từ khi nào đã bị Toàn Hiểu Vũ kéo trở về.

“Cô yên tâm, chúng tôi không có ác ý, chỉ là tò mò đến xem. Hắn cũng không có ác ý, bằng không cô đã sớm chết.” Lúc này Sở Thiên đang nói chuyện với tang thi nữ kia, giữa bọn họ đã thành lập con đường giao tiếp, cho nên Sở Thiên liền chọn phương thức này để mọi người đều nghe hiểu.

Tang thi kia gật đầu, nhưng vẫn có chút e sợ Tạ Minh Hiên.

“Bác, không cần khẩn trương, ngồi xuống tâm sự đi. Chúng tôi không có ác ý.” Sở Thiên nói xong, hướng Bạch Minh Hi gật gật đầu.

Nhiều năm làm bạn bè, Bạch Minh Hi lập tức ngầm hiểu ý, lập tức từ trong ba lô lấy ra một ít thức ăn nước uống, ôm toàn bộ giao cho ông lão.

Những người đó cũng không biết mình đã bao lâu không được nhìn thấy đồ ăn, trong mắt tức khắc phát sáng, khiến Toàn Hiểu Vũ suốt đời khó quên.

Có đồ ăn, bầu không khí dịu đi, Sở Thiên dẫn đầu lên tiếng nói mục đích của mấy người bọn họ, thứ nhất, không có gì không thể nói, mà còn có thể xóa đi nghi ngờ của đối phương. Vốn bọn họ có thể phủi tay bỏ đi, nhưng mà Sở Thiên có chút hứng thú với con tang thi kia, không ngại ở lại trong này nhiều thêm một chút.

“Các người tiêu diệt được con quái vật kia sao?” Ông lão mở to hai mắt nhìn, có chút khó tin lại có chút sợ hãi. Nhớ lại mới vừa rồi, vài người này nếu thật có thể giết chết con quái vật trong nhà xưởng thì muốn giết đám người bọn họ quả thật là dễ như trở bàn tay.

“Chúng tôi thấy, nhiều người đi vào, nhưng không ai có thể bước ra.” Một người tuổi còn trẻ bước tới nói.

Sở Thiên nhìn thấy mấy thiếu niên có vẻ tò mò, vì thế kể lại quá trình đánh nhau với con quái vật, có một số nội dung đương nhiên là có chỉnh sửa đôi chút, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói. Mấy người trẻ tuổi kia nghe vậy vẻ mặt vừa khiếp sợ lại mê mẩn.

Nhưng mà, lúc này chân chính phá tan đề phòng của mọi người chính là Lí Nam, hắn dùng dị năng trị cho những người bị thương hay bị bệnh, đặc biệt là đứa nhỏ mà mọi người ai cũng cho rằng sẽ cứu không nổi, lúc này bầu không khí mới hoàn toàn yên ổn.

Thấy thế, Bạch Minh Hi chen tới bên cạnh Sở Thiên lầm bầm: “Cậu xem, tâm hồn thuần khiết so với khuôn mặt tươi cười dối trá của cậu dùng tốt hơn nhiều.”

Sở Thiên không chút khách khí gõ đầu hắn, không để hắn tiếp tục nói nhảm, thừa dịp không khí đang tốt liền hỏi chuyện của cô gái.

Đại khái vì nhìn ra Tạ Minh Hiên không phải con người, cũng đều là nuôi tang thi, trong lòng không khỏi cảm thấy thích thích, ông lão cuối cùng đại biểu cho mọi người, kể về chuyện của nữ tang thi.

Phía sau thôn trấn này, chính là thôn của bọn họ, tên là thôn Lê Thủy, ông lão là thôn trưởng trong thôn, họ Dư.

Tang thi này vốn tên là Ny Tử, ba tuổi thì cha vì bệnh mà chết, mẹ thì bỏ theo người khác. Trong nhà nàng đến đời cha nàng đã là tuyệt hộ, không có thân thích, vì thế, nàng liền triệt để thành cô nhi.

Nhưng người trong thôn có lòng, vì thế nhà cậu một ngụm cơm nhà tôi một ngụm cháo đem nàng nuôi lớn, tới tuổi đến trường thì lại tiếp tục cảnh nhà bạn mười đồng nhà tôi một trăm để đóng học phí.

Nàng cứ như vậy mà ăn cơm trăm nhà tới lớn.

Nàng là một đứa nhỏ biết nhớ ơn, nhớ kỹ ân tình của mọi người, hễ là có thời gian rảnh liền đi khắp nơi giúp mọi người làm việc.

Vốn, cuộc sống vô cùng tốt đẹp, nàng năm nay mười bảy, cao trung, sắp đi thi lên đại học để trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp. Thôn trưởng thậm chí còn cùng mọi người chuẩn bị trước tính giúp nàng đóng tiền học phí, nhưng nào ngờ, mạt thế đến.

Hồi tưởng lại những ngày tháng đó, quả thật cứ như địa ngục vậy. Mọi người nhìn thấy thân thích bạn bè của mình từng người biến thành quái vật, một ngụm một ngụm gặm cắn máu thịt của người thân mình....

Mọi người không phải không có dũng khí giết tang thi, mà là không có dũng khí giết thân nhân của mình, người còn sống chỉ còn cách lựa chọn bỏ nhà lưu vong. Nhưng mà tại thời điểm đó, khắp nơi đều loạn cào cào, thôn trưởng mang theo người sống sót chạy lên trấn này, nhưng không có chỗ để đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.