Chương 25: Thức tỉnh
Khoảng chừng một canh giờ sau, mấy người Từ Dương trao đổi tin tức hữu dụng với nhau, Từ Lâm và Đàm Quỳnh Linh cũng đã chuẩn bị xong cơm tối. Một nồi cháo thịt cùng trứng muối, hơn chục cái bánh bao lớn. Tuy rằng nhìn có chút giản dị, nhưng vào tận thế, như thế này cũng tốt hơn với cái gì cũng chưa được ăn.
“Đã lâu không có ăn được một bữa lớn, thật là ấm áp quá.” Tiểu tử ngốc Tạ Hải đói bụng đến luống cuống tay chân, cầm một cái bánh bao cũng không đoái hoài tới có nóng hay không, tiếp theo vội vàng gặm một ngụm lớn, hơi nóng từ bánh bao truyền đến đầu lưỡi, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình hài lòng, dường như đang ăn được một món ngon hiếm thấy.
“Các anh cũng không tìm kiếm vật dụng nấu ăn sao? Vậy gạo và mì thì làm sao các anh có thể ăn được?” Từ Lâm có chút hoang mang mà nháy mắt mấy cái, đôi gò má bị bánh bao nhét đầy, hơn nữa hai tay cầm bánh bao đặt ở bên môi, nhìn như một con sóc nhỏ ăn vụng quả thông.
“Chúng tôi có một nồi sắt, nhưng chúng tôi không dám lãng phí thời gian nấu thức ăn, dù sao chúng tôi cũng chỉ có ba người, không biết khi nào tang thi sẽ xuất hiện, cho nên đều trực tiếp ăn bánh mì hoặc bánh bích quy khô các loại.” Nhìn đối phương chậm rãi nhai nuốt bánh bao, lại nhìn chính mình ăn như hổ đói, Tạ Hải có chút ngượng ngùng cười cười.
Từ Lâm cười thiện ý, cảm thấy được cùi chỏ bị đụng nhẹ một cái, theo bản năng nhìn về phía Ngô Thiên Hạo ngồi kế bên hắn, thấy hắn rất bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Hải, có chút dở khóc dở cười quay về chạm hắn một chút, đồng thời len lút cho hắn một nụ cười, lúc này mới khiến hắn hài lòng…cong môi một cái.
Tạ Hải không rõ ràng nhìn hai người, cuối cùng vẫn là bánh bao có sức hấp dẫn lớn, kế tiếp bắt đầu chiến đấu cùng bánh bao. Mà Tạ Thiên ngồi bên cạnh hắn cũng không biết lí do giống vậy, nhưng Đàm Quỳnh Linh tâm tư tương đối tinh tế phát hiện được, lẳng lặng nhìn hai người ngồi phía đối diện một chút, thấy thế nào cũng cảm thấy được hành vi của bọn họ có chút lạ.
May mà cô cũng biết việc đời, vả lại cũng không thích lắm miệng vào chuyện người khác, mặc dù nhận biết được quan hệ ám muội giữa hai người Từ Ngô, cô cũng không có nhiều phản ứng, ngược lại chuyện cô quan tâm nhất bây giờ chỉ có một người Tạ Thiên, quan hệ của người khác ra sao, cũng không có liên quan gì đến cô.
Ăn xong cơm tối, Đàm Quỳnh Linh tay chân lanh lẹ mà thu dọn chà rửa bát đĩa, còn lại đám người Từ Dương bắt đầu an bài nhiệm vụ canh gác vào đêm nay. Đội trưởng Từ Dương sắp xếp kế hoạch, những người khác có thể góp ý kiến, không ai phản đối thì thông qua.
Đã bàn bạc xong, từ giờ trở đi tiểu đội bọn họ tên là “Hồng Nhật”*, ý nghĩa là “Cảm xúc mạnh mẽ đốt cháy tháng năm.” Đội trưởng Từ Dương, đội phó Tạ Thiên, Từ Lâm năng lực tính toán tốt làm nhân viên thống kê vật tư, Đàm Quỳnh Linh làm tổ trưởng hậu cần, về phần ba người còn lại, tiểu đội viên và hai người tổ hậu cần. (*Nguyên văn 红日: Mặt trời đỏ. Mình thấy tên Mặt trời đỏ thì nó có hơi nhi đồng quá nên mình để tên Hán Việt luôn.
“Nếu tất cả đã an bài xong, bây giờ giải tán, mọi người hoạt động tự do.” Thấy bọn họ cũng không có ý kiến gì, Từ Dương dứt khoát an bài xong nhiệm vụ, sau đó để cho bọn họ tự do hoạt động, còn lại chính cậu chạy đến bên giường gỗ ngồi xếp bằng tĩnh tọa.
Người khác chỉ xem như hắn đang luyện khí tức, cũng không biết cậu đang dựa vào thời gian tĩnh tọa để khiến ý thức tiến vào trong không gian. Cậu đặc biệt thỏa mãn cái không gian này, không chỉ có thể trực tiếp tiến vào không gian, đồng thời cũng có thể khiến ý thức đi vào không gian. Nếu như chỉ có thể dựa vào thân thể tiến vào không gian, sợ rằng rất khó tìm cơ hội như vậy để vào không gian.
Lúc trước chỉ có bốn người bọn họ, ban ngày bôn ba giết tang thi ở trên đường, hiển nhiên không dám thư giãn. Đến lúc buổi tối gác đêm, càng không thể thư giãn nửa phần. Chờ đến phiên cậu nghỉ ngơi, tuy rằng có thể tiến vào nhìn không gian, nhưng cũng không dám ở quá lâu trong không gian, dù sao thế giới bên ngoài quá không an toàn, cậu phải chú ý cẩn thận hơn.
Mà này thành viên tiểu đội tăng lên thêm ba người, chờ gác đêm đều rất dài, thời gian của cậu cũng nhiều hơn một chút, nhưng mà bây giờ ngủ thì còn quá sớm, vừa vặn có thể nhân cơ hội này vào không gian nhìn kĩ một chút, mệt mỏi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành trong không gian. Không gian mười canh giờ, bên ngoài chỉ một giờ, thật có lời
Cho dù chỉ có ý thức tiến vào không gian, nhưng cũng có thể khống chế không gian thu hoạch trồng trọt và trưng bày đồ đạc. Nhìn đống đồ mới thu vào gần đây nhất, Từ Dương nhịn không được hơi…cau khóe môi một cái. Đem đồ vật phân loại xong, lại dùng ý thức thu hoạch các loại hoa quả đã chín trên đất.
Thật vật vả thu hoạch xong trái cây nông nghiệp, cậu cũng cảm thấy được tình thần lực không lớn bằng trước khi vào đây, nghĩ đến nguyên nhân lập tức tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực. Khi tiêu hao hết tinh thần lực, đợi lát nữa khi tinh thần lực khôi phục, ngược lại có thể nhanh chóng năng cao tinh thần lực, cậu rất hài lòng chuyện này.
Từ Dương nhìn đồng ruộng trống rỗng một chút, coi lại hoa quả cách đó không xa, đủ lại kiểu dáng, trái cây treo đầy cành, hồng rực rỡ, vàng óng ánh, xanh mượt mà, cậu cảm thấy thật vừa ý. Bước nhanh đến ghế dài trong biệt thự nhỏ, rất nhanh thì lâm vào trong giấc ngủ nặng trĩu.
Ngủ không bao lâu, Từ Dương mơ hồ mà nghe được vài tiếng gọi khẽ, bỗng dưng mở mắt ra, đối diện là cặp mắt ôn nhu của Hạ Duyên Phong. Hai người liền giật mình, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, hơi có chút mất tự nhiên mà dời tầm nhìn. Mí mắt Từ Dương khẽ nâng, dùng ánh mắt hỏi thăm gọi cậu có chuyện gì.
Hạ Duyên Phong ổn định trong lòng có chút đập nhanh, quay đầu nhìn Từ Lâm nằm ở trên giường đối diện, thấp giọng nói nhỏ: “Hình như Từ Lâm phát sốt, tôi và Ngô Thiên Hạo không biết cho hắn uống thuốc hạ sốt nào. Không bằng anh nói các loại thuốc hạ sốt, sau đó cho hắn đem ra.”
Từ Dương nghe vậy lòng khẽ run lên, lập tức bước xuống đi tới giường đối diện, tâm trạng có chút kích động quan sát sắc mặt Từ Lâm một chút, lại chậm rãi phóng ra tinh thần lực điều tra tình hình hiện tại của hắn, sau một lát rốt cục mới xác định được đáp án.
“Anh Dương, Tiểu Lâm thế nào rồi?” Trong mắt Ngô Thiên Hạo hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm, lúc hắn mới bắt đầu sốt cao hôn mê, nếu không có Từ Lâm và Hạ Duyên Phong hỗ trợ, tại một thời gian hỗn loạn, hắn nhất định không có cách nào rời khỏi trường học. Mà nay thấy Từ Lâm một bộ dáng suy yếu tiều tụy, hắn chỉ cảm thấy ngực đau đớn không ngừng.
“Đừng lo lắng, hắn không có việc gì.” Từ Dương nói lạnh nhạt như trước, trong con ngươi lại chợt lóe lên vẻ vui sướng, vỗ vỗ vai hắn lại nói: “Cho dù có chuyện gì cũng là chuyện tốt, cậu nên vui vẻ cho hắn mới đúng.”
“Chuyện tốt?” Ngô Thiên Hạo ngẩng đầu lên, có chút không hiểu nhìn cậu một chút, sau đó lại quay đầu lại nhìn gương mặt phiếm hồng của Từ Lâm. Nhìn một lúc, bất chợt hiểu rõ được ý tứ trong lời của Từ Dương, những vẫn không dám xác định mà hỏi thăm: “Ý của anh Dương là Tiểu Lâm đang thức tỉnh dị năng sao?”
Từ Dương mỉm cười gật đầu, sau đó từ trong không gian lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Ngô Thiên Hạo, thấp giọng dặn dò: ” Cậu cho hắn uống nhiều nước này thì tốt rồi, xem tình hình của hắn hẳn là không bao lâu nữa có thể hạ sốt, không cần phải uống thuốc.”
Ngô Thiên Hạo gật đầu mừng rỡ, người khác không biết, hắn cũng biết chai nước này nhìn không chỉ có mấy tác dụng giống với nước khoáng thường, chính hắn đã uống không ít nước khoáng của Từ Dương đem ra, trông đó có chứa một chút bí mật nhỏ không muốn người khác biết, mấy người bọn họ cũng đều biết rõ trong lòng, nước này sợ rằng còn tốt hơn thuốc.
Ba người Tạ Thiên vẫn im lặng không lên tiếng nghe bọn họ nói chuyện, trong ba người bọn họ vốn đã có hai người dị năng, mà thời gian bọn họ thức tỉnh dị năng cũng bị phát sốt, cho nên lúc bọn họ thấy Từ Lâm phát sốt, trong lòng đều có cảm giác vi diệu, nhưng nhất thời lại không rõ vì sao có loại cảm giác kì quái này. Mà nay nghe được lời nói của Từ Dương, bọn họ mới chợt nhận rõ từ đâu mà xuất hiện cảm giác này, sợ rằng là do một thân dị năng trong lúc đó cũng bị dẫn dắt. (Đoạn này hơi khó hiểu một chút, là do Từ Lâm bộc phát dị năng nên những người có dị năng khác cũng bị Từ Lâm cuốn hút và cảm nhận được điều đó.
Một giờ sau, quả nhiên Từ Lâm chậm rãi tốt hơn, tốc độ thối lui khiến cho ba người khác cũng đã trải qua không thể tin được mà mở to mắt. Hồi tưởng lúc mới bắt đầu bọn họ phải trải qua hơn một ngày một đêm mới có chuyển biến tốt, không nghĩ tới Từ Lâm hiển nhiên chỉ qua canh giờ liền hạ sốt, thật sự là một cơ hội bất đồng.
“Tôi nghĩ chắc là thời gian trước giai đoạn bị nhiễm độc, thời kì ủ bệnh tương đối dài, cho nên thời gian thức tỉnh dị năng của người khá dài, thời gian chuyển biến của tang thi cũng khá lâu. Cho nên cho tới bây giờ, Từ Lâm mới nhanh hạ sốt như vậy.” Nhìn bọn họ đều cùng một dạng biểu tình, Từ Dương bình tĩnh mà giải thích.
“Nghe hình như thật sự là chuyện này, anh Dương thật lợi hại” Tạ Hải không chút nào keo kiệt mà khen ngợi cậu, để cho hắn suy đoán, sợ rằng một năm cũng chưa nghĩ đến khả năng này, người thông minh quả nhiên là người thông minh.
Lúc biết Từ Lâm không có việc gì, mọi người đều tự tản ra, bắt đầu bận rộn làm chuyện của bản thân. Tắm rửa, luyện tập, tĩnh tọa, bận rộn kinh khủng.
Thời gian gác đêm bắt đầu từ mười giờ, mỗi tổ ba giờ. Thời gian vừa đến mười giờ, người Từ Lâm đột nhiên nóng rần lên, cho nên ca của hắn do Tạ Hải gác, còn Đàm Quỳnh Linh đảm nhận vị trí Tạ Hải, và Tạ Thiên cùng nhau gác đêm.
Chính giữa là tổ Ngô Thiên Hạo và Tạ Hải, Từ Dương và Hạ Duyên Phong là tổ cuối cùng. Ai biết lúc vừa đến phiên bọn họ gác đêm, đột nhiên Hạ Duyên Phong cũng ngã bệnh giống Từ Lâm, đều phát sốt, cả người đều mơ màng không rời giường.
“Dương ca, khẳng định Duyên Phong không có cách nào gác đêm, tôi nhờ anh tôi dậy gác đêm cùng với cậu.” Tạ Hải thấy Hạ Duyên Phong mê man còn muốn đứng dậy gác đêm, trong lòng có chút cảm động không diễn tả được, những người bọn họ mới vừa gặp thật không xứng đáng gọi là bằng hữu, đây mới thật sự là bạn bè.
“Cho anh cậu ngủ đi, mọi người cũng nghỉ ngơi thật tốt. Tôi ngủ ngon, tinh thần đủ, một người canh chừng cũng được. Chờ anh cậu ngủ đến khi nào tỉnh, đến lúc đó nhờ hắn trở lại giúp tôi một chút là tốt rồi.” Từ Dương đút chút nước cho Hạ Duyên Phong, đứng dậy nhìn Ngô Thiên Hạo và gật đầu cảm ơn Tạ Hải, sau đó bắt đầu gác đêm.
“Nghe anh Dương đi, anh ấy chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân, nếu anh ấy đã nói như vậy, chắn chắn có thể.” Ngô Thiên Hạo thấy vẻ mặt Tạ Hải lo lắng, vỗ vỗ xuống bờ vai hắn, rồi đi đến bên giường nhìn Từ Lâm, lúc này mới nằm vật xuống nghỉ tạm trên giường bên cạnh.
Hoàn chương 25.