Chương 26: Buổi sáng
Sáng sớm hôm sau, bầu trời mịt mù như trước. Từ trên lầu nhìn xuống, trên mặt đất ướt dầm dề, mấy cây trồng trước kí túc xá đều không còn khỏe mạnh cao lớn như hôm qua, hoa lá trên cành cây hư thối, cây bị rụng một tầng lá dày, tất cả đều thể hiện trận mưa kì quái hôm qua kia.
“Xem ra trận mưa tối hôm qua thực sự rất cổ quái. Nếu cứ mãi như vậy, chẳng còn nhân loại sống sót được nữa” Vẻ mặt Tạ Thiên ưu buồn mà nhìn những cây cối phía dưới, sau đó hơi giương mắt nhìn Từ Dương sắc mặt bình tĩnh như bức tượng điêu khắc, nhịn không được thì thào nói nhỏ một câu.
“Có thể đây là một loại khảo nghiệm mà ông trời dành cho loài người Cạnh tranh lẫn nhau, kẻ mạnh thì sống” Từ Dương cũng thì thào nói nhỏ, ánh mắt nhìn bầu trời nhưng hai viên trân châu đen sáng bóng, làm cho người khác không tự chủ được mà bị giam vào vòng xoáy kia.
“…Có lẽ vậy” Một câu trả lời ngoài ý nghĩ vừa xong, Tạ Thiên hơi ngây ra một lúc, sau đó hít một tiếng nhỏ không thể nghe thấy.
Mùi hương của cháo nhàn nhạt tản ra trong phòng, các thành viên liên tục tỉnh lại. Tối hôm qua Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đột ngột phát sốt, sáng nay đều đã chậm rãi tỉnh dậy. Lúc hai người mới tỉnh còn có chút mơ màng, nhìn người đứng ở trước bọn họ, Ngô Thiên Hạo và Tạ Hải nhìn chăm chú vào bọn họ không tha, không rõ cho nên liếc mắt nhìn nhau.
“Lẽ nào các cậu không có phát hiện điểm khác thường so với lúc trước sao?” Nhìn vẻ mặt bọn họ mờ mịt, Ngô Thiên Hạo phải nhắc nhở bọn họ. Lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện dị năng của mình, nhưng thế nào mà người hắn yêu và bạn thân của hắn lại không phát hiện đây? Chẳng lẽ bọn họ không có thức tỉnh dị năng?.
Hạ Duyên Phong nghe vậy trong lòng hơi chấn động một chút, lúc này chăm chú lưu ý những chỗ khác của thân thể, không được chút lát liền hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngô Thiên Hạo. Hắn hơi nhíu lông mày, tâm tình không bị khống chế mà phấn chấn. Thì ra hắn cũng thức tỉnh dị năng rồi, nhưng thật là một chuyện rất đáng giá để cao hứng.
Thấy mặt mày của hắn phấn chấn, trong lòng Ngô Thiên Hạo đã biết hắn nhận thấy được việc thức tỉnh dị năng rồi, đồng thời cũng cảm thấy thật tình vì hắn mà vui vẻ. Vì vậy, tất cả sự chú ý của hắn đều chuyển dời đến trên người Từ Lâm, ôn nhu nói cho hắn biết việc phát sốt tối hôm qua, sau đó nhỏ giọng hỏi hắn có phát hiện điểm khác thường nào hay không.
Từ Lâm lúc đầu chỉ tưởng hắn bị lạnh, cho nên mới không cẩn thận mà sinh bệnh, nghe được hàm ý câu này của hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nhớ tới Ngô Thiên Hạo phát sốt cũng vừa lúc sốt cao hôn mê, cùng với các loại mà Từ Dương nói trước đây, cả kinh nói không nên lời.
“Ý của anh là em thức tỉnh dị năng?” Từ Lâm có điểm cứng đờ quay đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Thiên Hạo đang cười, như là không thể tin được mà trừng mắt nhìn, thấy hắn gật đầu cười, nhịn không được trợn mắt nhìn lần thứ hai.
“Nhanh nhìn thử một chút rồi sẽ biết?” Ngô Thiên Hạo bị cặp mắt xinh đẹp kia khiến cho dưới bụng cồn cào, giống như hai anh em tốt mà để sát vào bên tai của hắn, kìm không nổi mà liếm vàng tai hồng non mềm vài cái, mãnh thú trong lòng đang không ngừng gào thét trực tiếp quật ngã.
Có trời mới biết bọn họ đã có bao nhiêu lâu chưa ân ái, mấy ngày hôm trước giết tang thi tiêu hao hết sức lực, hầu như lên giường đều ngủ như chết, căn bản không có tinh lực muốn chuyện này. Tối hôm qua thật vất vả ngủ ngon giấc, hiện tại liền thấy dáng vẻ khả ái của Từ Lâm, nếu không nổi lên chút tâm tư không thích hợp, thì thật đúng là thánh nhân rồi.
Vành tai nhạy cảm bị cái gì đó ấm áp trơn trợt nhẹ nhàng liếm, Từ Lâm bất giác đỏ mặt, cảm xúc quen thuộc khiến hắn không cần suy nghĩ cũng có thể biết vật đó là gì. Khóe mắt nhìn thấy có vài người ở trong phòng, lúc này liền cổ cũng đỏ, nhịn không được đem Ngô Thiên Hạo đẩy ra, chỉ sợ chậm một chút nữa, hắn liền làm ra chuyện kinh hãi thế tục.
Ngay trong nháy mắt khi hắn đẩy Ngô Thiên Hạo ra, một cột nước ước chừng bằng cây bút từ đầu ngón tay hắn phóng ra, ở dưới vài ánh mắt kinh ngạc, cột nước nhỏ hoa lê mà vẩy lên trên gương mặt đẹp trai như ánh dương của Ngô Thiên Hạo, không khách khí chút nào mà tưới lên người hắn một thân nước lạnh.
“…” thấy một màn hoa lệ như vậy, mấy người đều đổi thành một sắc mặt vi diệu, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi trầm mặc, cô gái duy nhất của tiểu đội là Đàm Quỳnh Linh nhịn không được dẫn đầu mà bật cười, ngay sau đó đến Tạ Thiên cười sang sảng, tiếng cười của hai người lây lan đến mấy người còn lại, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng rất là hòa hợp.
“Tiểu Lâm, dị năng của em không tệ, có em hỗ trợ, chúng ra không cần phải lo lắng về vấn đề thiếu nước về sau nữa.” Nhìn một thân ướt dầm dề của Ngô Thiên Hạo, sáng sớm thức dậy còn thấy lá cây bởi vì mưa mà mục nát, Đàm Quỳnh Linh có chút cảm khái mà than thở.
Tạ Thiên gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, thở dài mới nói: “Dị năng Tiểu Lâm thức tỉnh rất đúng lúc, hai người các cậu vừa tỉnh dậy cũng không biết được trận mưa tối hôm qua đã tạo nên cái đại nạn gì. Aiz, cây cối bên ngoài bây giờ đều biến thành mục nát hư hỏng, giống như là bị tưới nước độc, cũng không biết sau này còn có thể hay không mà tìm được nguồn nước sạch sẽ.”
Mí mắt Từ Lâm không khống chế được mà khẽ giật, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Từ Dương đang đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn như bình tĩnh, rồi mơ hồ lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tâm trạng hơi khẽ trầm xuống, trong lòng hiểu trận mưa hôm qua thật không phải chỉ là trận mưa thông thường, mà là mang theo một loại bệnh độc nguy hiểm truyền nhiễm không biết tên.
“Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ nổ lực rèn luyện dị năng của mình, cam đoan tiểu đội của chúng ta sẽ có đủ nước để dùng.” Từ Lâm có chút trịnh trọng nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ nguyên nhân có bị nhiễm hay không, hắn đều có gắng rèn luyện, để nhanh chóng sử dụng dị năng thành thạo và nâng cao cấp bậc dị năng, vì vậy không để cho tiểu đội thêm phiền phức.
Từ Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mọi người một chút, sau đó quay đầu trở lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa mắt nhìn hoàn cảnh của mấy căn phòng lân cận, coi lại những cây mục nát hư hỏng, trong lòng dần dần toát ra một loại bất an mãnh liệt, dường như về tới lúc bị tang thi cấp cao đánh bất ngờ ở kiếp trước, đối phương mạnh mẽ đủ để cho bọn họ cảm thấy chấn động.
“Tình huống của hai người thế nào?” Từ Dương thu hồi ánh mắt, không muốn người khác nhận được điểm trầm trọng trong mắt, quay đầu nhìn Hạ Duyên Phong và Từ Lâm, bởi vì lòng bất an mà khẽ nhíu mày: “Nếu như hai người không có chuyện gì, chúng ta ăn một chút thì phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Công xưởng nhỏ tụ tập không ít người sống sót, ngày hôm qua lại có một trận mưa xuống như vậy. Tuy rằng hiện tại dưới lầu không có xảy ra chuyện gì kì quái, cậu cũng không dám đảm bảo kế tiếp cũng sẽ bình tĩnh như tối hôm qua. Cùng ở một chỗ với những người sống sót không biết tốt xấu, không ai có thể bảo đảm bọn hắn có thể không làm ra những chuyện cổ quái hay không.
“Chúng tôi không có việc gì.” Hạ Duyên Phong và Từ Lâm không hẹn mà cùng trả lời, hai người liếc mắt nhìn đối phương, cuối cùng Từ Lâm tiếp tục nói: “Liền theo lời anh nói, ăn sáng xong liền lập tức rời đi, nhiều người dưới lầu như vậy, tốt nhất…đừng để cho nhiều người biết chúng ta rời khỏi lúc nào.”
Sau khi nói xong câu này, sắc mặt Từ Lâm hơi cứng đờ, cả người có chút lạnh, vào lúc này từ đầu ngón tay truyền tới cảm xúc ấm áp, theo bản năng hắn cầm lấy bàn tay ấm áp, trong lòng cũng bởi vậy mà khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng hắn biết hắn đã càng trở nên máu lạnh, tuy rằng trong lòng thỉnh thoảng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng hắn biết đang ở tận thế, nếu như lại ôm lòng thương hại giống như trước đây, sớm muộn cũng sẽ rước lấy chuyện xấu. So với khi chậm rãi tỉnh ngộ, không bằng từ lúc vừa mới bắt đầu thời kì hỗn loạn này liền không có lòng thương hại.
Đối với lời nói này của Từ Lâm, đương nhiên Từ Dương không có ý kiến với việc này. Ngô Thiên Hạo là người yêu của hắn, lại sinh ra trong gia đình quân nhân, tính tình anh dũng kiên cường nhưng không thích xen vào việc của người khác, tự nhiên cũng không có ý kiến. Về phần Hạ Duyên Phong, từ lúc hắn theo Từ Dương trở lại Từ gia, bọn họ liền trở thành bạn bè thân thiết.
Chỉ là không ngờ, ba người Tạ Thiên đều không thấy lời nói này có gì không đúng, ngược lại Tạ Thiên còn gật đầu đồng ý nói: “Tiểu Lâm nói không sai, căn cứ vào tình hình ngày hôm qua, khẳng định có rất nhiều người chú ý đến mỗi cử động của chúng ta. Tin chắc chúng ta vừa xuống dưới lầu, ngay trong bọn hắn đã có người có kế hoạch hành động đi sau xe chúng ta.”
Tuy rằng cùng tiếp xúc với nhóm người kia một khoảng thời gian ngắn, nhưng Tạ Thiên nói thế nào đều không phải là một người dân thông thường, ở quân đội lâu như vậy, thứ nên học thì một chút cũng không bỏ, đã sớm thăm dò bản tính của con người. Chỉ có điều vừa nghĩ đến gặp được bốn người Từ Dương, trong lòng hắn liền không nhịn được mà cảm khái vạn phần.
“Nếu mọi người cũng không có ý kiến, thì chúng ta cứ quyết định như vậy.” Giọng nói Từ Dương nhàn nhạt, trầm mặc một chút, lại thản nhiên không chút gợn sóng mà nói thêm một câu: “Nếu như đến lúc đó thật sự có người theo sau xe chúng ra, chỉ cần bọn họ theo kịp và không gây trở ngại cho chúng ta, thì cũng không cần quản bọn họ nhiều như vậy”
Thành viên tiểu đội đều không có ý kiến gì, bàn bạc kết thúc, mọi người phân tán ra, người rửa mặt, người dọn dẹp, người thu thập, chuẩn bị một thời gian.
Buổi sáng vẫn là cháo và bánh bao, tất cả mọi người đang dần dần tập quen với đồ ăn như vậy, tuy rằng trong lòng có chút hoài niệm đến các loại thức ăn ở trước tận thế, nhưng bọn họ cũng nhớ rõ được tình hình hiện nay, không ai rầu rĩ về vấn đề đồ ăn có ngon hay không.
Sau khi ăn xong và thu gom lại bát đũa, đem tất cả mọi thứ có ích thu vào không gian. Khóe mắt Từ Dương nhìn đến vũ khí trong tay ba người Tạ Thiên, đều là gậy sắt và rìu chữa cháy được tìm thấy trên đường, nếu mọi người đều là thành viên của tiểu đội, liền đơn giản trực tiếp lấy vài thứ vũ khí trong không gian ra cho bọn họ chọn.
Lúc đầu ba người Tạ Thiên đều không biết gì nhìn Từ Dương đem ra ngoài một rương gỗ lớn, cho đến khi Hạ Duyên Phong tiến đến mở rương gỗ ra, ba người bị vũ khí chấn động một phen. Trong lòng không nhịn được mà cảm thán, người này lo xa nghĩ sâu đến những phương diện quả thật…cùng người thường không thể sánh kịp.
Hoàn chương 26.