Mắt Trái

Chương 16: Q.5 - Chương 16




Mẹ Bạch vội vàng chạy đến, hốt hoảng hỏi: “Diệu Diệu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Toàn bộ đồ đạc trong nhà đã được đóng gói cẩn thận, những gì cần lưu lại đều ở chỗ cũ, còn những gì cần mang đi đều đã được sắp xếp đâu vào đó trong va li của Diệu Diệu.

“Bác Bạch, đây là chìa khóa nhà.” Diệu Diệu nói: “Hôm nay chuyển đi gấp thế này mà không thông báo trước, con xin lỗi.”

Mẹ Bạch nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, lo lắng hỏi: “Diệu Diệu, con và Lập Nhân cãi nhau à? Nếu đúng là vậy thì mong con bỏ qua cho nó, thằng bé kia đôi khi tính tình rất xấu, sẽ không đi an ủi dỗ dành người khác, nhưng thật ra tâm địa nó không xấu chút nào!”

Đôi tình nhân cãi nhau thì bà biết phải thế nào bây giờ?!

“Bác Bạch, lần này người xấu tính là con chứ không phải anh ấy.” Diệu Diệu cười khổ: “Lúc này, chắc quan hệ giữa bọn con không thể nào tiếp tục được nữa.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Mẹ Bạch ngẩn người.

“Bác Bạch, căn nhà anh ấy đang ở có phải chỉ thuê đến cuối tháng hay không?” Đừng hỏi tại sao cô lại biết, trên thế giới này vẫn có chuyện trùng hợp như vậy, hôm qua cô đi siêu thị thì gặp chủ nhà, mới tán gẫu vài câu đã biết ngay tin này.

Nếu không phải dạo này công việc bận quá, không rảnh chuyển nhà, phỏng chừng Bạch Lập Nhân cũng sẽ không đợi đến cuối tháng.

Mẹ Bạch khó xử, nhưng vẫn thành thật nói cho cô biết: “Lập Nhân… Đúng là có nhờ bác dọn dẹp hộ một gian phòng cho nó. Nó nói muốn về nhà ở một thời gian.”

Aizz… Cần gì phải vậy chứ?

Cuộc sống của cha dượng Bạch Lập Nhân rất mộc mạc, thường động một chút lại nhận những thứ người khác không cần về, tuy vẫn có thể sử dụng, nhưng về điểm ấy, người mắc chứng nghiện sạch sẽ như Bạch Lập Nhân không thể nào chịu được, lại phải hết sức nhẫn nại.

Thói quen của họ trái ngược nhau như vậy, sống chung cũng không được tự nhiên, hơn nữa còn tự làm khó chính mình, một khi đã thế sao còn miễn cưỡng?

Trước tình huống này, cho dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không thể nào làm tu hú chiếm tổ.

“Bác Bạch, bác bảo anh ấy chuyển đến chỗ này đi, nói thế nào thì đây vẫn là căn nhà do anh ấy bỏ tiền ra mua, vả lại chỗ này cái gì cũng có, chỉ cần đem quần áo đến là ở được rồi.” Lúc ấy Bạch Lập Nhân đang nổi điên mới sảng khoái ra giá với chủ nhà như vậy, may mà lúc ở sàn giao dịch cô có năn nỉ thương lượng với chủ nhà mới có thể gộp cả đồ gia dụng và điện nước trong nhà này tính vào giá tiền.

“Bác Bạch, con đi đây, bác nhớ giữ gìn sức khỏe.” Diệu Diệu vẫy vẫy tay.

“Này, này, này…”

Mẹ Bạch là người thành thật, vỗn dĩ không có tài ăn nói, hiện tại chỉ có thể lo lắng suông, căn bản không biết làm thế nào để giữ cô ở lại.

Thằng bé và Diệu Diệu rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Mẹ Bạch sốt ruột đi qua đi lại, hy vọng có thể đột nhiên nảy ra được một lý do giữ cô lại.

“Hoa, cái bồn hoa…” Mẹ Bạch chỉ vào bồn lan dạ hương trong phòng khách, miệng hết khép rồi lại mở mới vất vả tìm ra được một lý do, lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Diệu Diệu lắc đầu: “Bác Bạch, bồn hoa này… bác cứ ném đi là được.” Đối với cô, nó chỉ là một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.

Nói xong, cô hít hít mũi, đi ra khỏi phòng.

Xách hành lý lên, cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại.

Diệu Diệu quay đầu.

Âm thanh thanh thúy kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.

Cô sờ sờ ngực, tâm không khỏi trào lên cảm giác phiền muộn, cảm giác mất mát cứ trầm trọng dâng lên trong lòng.

Diệu Diệu dọn về nhà.

Trong nhà hiện đang có hai con quỷ nhỏ, toàn bộ căn nhà cứ âm âm lãnh lãnh. Tuy rằng đang giữa mùa hè nóng nực, nhưng cả căn nhà, thậm chí cả phòng cô cũng lạnh lẽo luôn.

“Mày không nên về nhà, ít nhất cũng phải đợi qua rằm tháng bảy đã chứ.” Mẹ cô dài mặt ra, không thích thú gì nói. Trên cổ con gái không còn bùa hộ mệnh, nơi này âm khí quá nồng, không hợp với nó.

“Mẹ, đừng có vội đuổi con đi thế chứ! Bây giờ nhà cửa khó tìm lắm đó. Cũng phải cho con thời gian để thở chứ!” Diệu Diệu thân thiết ôm lấy mẹ mình.

Mới vào nhà, mắt trái của cô đã có thể nhìn thấy bóng dáng một béo một gầy của hai đứa kia.

“Chơi với ta đi!”

Quả bóng đuổi theo cây sào.

“Không thèm! Để mỗi lần ngươi tức giận lại giở trò lấy thịt đè người à!” A Vu chui vào gầm bàn, quả bóng nhỏ nhỏ kia có túm có kéo thế nào nó cũng không chịu ra.

Phiền muốn chết phiền muốn chết phiền muốn chết!!

“Ngươi ra đi, ta cam đoan không bao giờ bắt nạt ngươi nữa!” Quả bóng nhỏ đưa mặt lại gần, túm lấy mông thằng bé.

Không được không được không được.

Quả bóng nhỏ nóng nảy, há mồm cắn một phát vào cái mông đang hờ hững di chuyển đằng trước.

“Aaaa!!!!” A Vu thảm thiết thét lên.

Lúc này cuối cùng nó cũng nổi giận, thò đầu ra khỏi cái bàn, đang định phản kháng…

Thành công!

“Vu Vu!” Quả bóng nhỏ lắc lắc cặp mông tròn trịa, dang tay thật to, ôm lấy thằng bé.

“Tránh ra, ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tiền đồ sáng láng, không cần một con béo như ngươi lôi lôi kéo kéo!” A Vu nhất thời bị ôm đến không thở nổi, gào cha thét mẹ ăn nói lung tung.

Diệu Diệu suýt nữa cười ra tiếng.

Tình cảm tiến triển không ít nha!

“Mẹ nó mỗi ngày đều đến, bất luận có thấy hay nghe được hay không đều nói chuyện với nó một lát. Lại còn có “bạn đồng trang lứa” chơi đùa, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, không còn lúc nào cũng tìm cách chạy đi “nhập” vào người ta như trước nữa.” Thấy đuổi con gái đi không được, mẹ Diệu cũng hòa hoãn hơn một chút, kể cho cô nghe tiến triển.

Đã gặp được anh trai, tâm nguyện của Con Nhóc cũng coi như đã hoàn thành.

“Đợi tình cảm hai đứa nó thấm hơn một chút, mẹ sẽ thay chúng an bài minh hôn.” Đến lúc đó, cho con gái uống rượu giao bôi của hai đứa nó thì hai vía bị mất kia cũng có hy vọng rồi.

“Tùy duyên thôi mẹ ạ.” Diệu Diệu không để ý vẫy vẫy tay.

Cô không muốn bắt ép A Vu, vì cô biết chỉ cần mẹ cô bức bách, A Vu nhất định sẽ vì cô mà “hy sinh”.

“Con vào phòng đây!” Sợ mẹ cô lại đuổi mình đi, Diệu Diệu nhanh nhảu xách hành lý vào phòng.

Chỉ là, vẻ mặt mẹ Diệu Diệu vẫn ngưng trọng.

“Cái này sao mà tùy duyên được. Cứ tùy duyên thì mày…” Tại góc mà con gái không thể nhìn thấy, bà khẽ thở dài.

Hy vọng có thể tìm thấy ba nguyên liệu kia sớm một chút.

********

Qua một thời gian, Diệu Diệu cuối cùng cũng điều tiết được tâm trạng của mình.

8 giờ rưỡi, sau khi báo cáo với phòng nhân sự về chuyện nghỉ bệnh, Diệu Diệu quét thẻ, từ từ đến cầu thang, bước lên văn phòng.

Diệu Diệu bước đi trên sàn đá cẩm thạch, nhân viên các phòng ai nấy đều ra vẻ bận rộn, lạnh lùng đến mức không ai buồn chào hỏi. Phòng khách cách một cánh cửa bằng thủy tinh cho thấy hình như họ đang trao đổi với khách hàng. Tuy không có biến cố gì, nhưng cô cứ cảm thấy có điều gì đó khác thường, vì ngay cả trong không khí cũng lan tràn cảm giác nghiêm trọng, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác rằng tất cả mọi người đều đang gồng mình lên đối phó với chuyện gì đó.

“Đinh.” Lúc này, Tiết Khiêm Quân khí độ trầm ổn mặc trang phục thẳng thớm, khóe miệng treo thêm nụ cười yếu ớt đi ra khỏi thang máy.

Thấy cô, anh có hơi ngoài ý muốn, nhưng khôi phục tinh thần rất nhanh, cười cười: “Trả phép?”

“Đúng vậy.” Diệu Diệu cũng nhìn anh cười cười.

Sau đêm hôm đó, quan hệ của hai người họ đã tiến thêm một bước rất lớn, cảm giác càng lúc càng thân mật.

“Vậy là tốt rồi, nếu em vẫn còn mệt, anh đang định cân nhắc đến chuyện tuyển một cô trợ lý mới thật xinh đẹp đây! May mà không cần phải buồn rầu về vấn đề này nữa.” Anh trêu chọc, giọng nói có vẻ thoải mái khoái trá.

Nhưng Diệu Diệu lại sửng sốt.

Vì anh thường dùng điệu bộ này để nói chuyện với cấp dưới.

Tuy cô cũng là cấp dưới của anh, nhưng cứ thấy là lạ.

“Khiêm Quân, em chuyển nhà rồi.” Cô sợ nếu anh cứ đến nhà cũ, lại gặp chuyện gì, nên Diệu Diệu thông báo trước.

Cả tuần nay cô đều ở nhà ra dáng một cô con gái hiếu thuận, hoàn toàn xem nhẹ chuyện đã lâu không thấy hẹn gặp mình, cũng không hề gọi điện cho cô.

“Được. Nếu nhà quá xa, muốn đổi xe thì cứ báo với phòng nhân sự, xem có thể xin giúp đỡ phương tiện đi lại hay không.” Tiết Khiêm Quân vẫn cười rất tươi.

Diệu Diệu hơi sửng sốt.

Vậy thôi sao? Anh không hỏi cô chuyển đi đâu à?

“Cố lên, làm việc chăm chỉ nhé!” Anh ấn bả vai cô cổ vũ.

Béo: Xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng ta khinh!

Động viên cô xong, anh cười cười xoay người rời đi, chỉ lưu lại Diệu Diệu vẻ mặt mờ mịt đứng đó.

Đến giờ cơm trưa, Diệu Diệu gọi điện thoại nội tuyến cho anh.

Dù sao cũng phải cảm ơn ơn cứu mạng cũng như để bồi dưỡng tình cảm, cô muốn mời anh ăn cơm.

“Xin chào, trợ lý Liêu.” Bắt máy, giọng nói anh vẫn ôn hòa như vậy.

Nhưng một tiếng trợ lý Liêu kia lại khiến cô không biết mở miệng như thế nào.

“Em, em muốn mời anh ăn cơm…” Cô khó khăn mở miệng.

Cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Trong điện thoại truyền đến vài giây im lặng, sau đó lại truyền đến một giọng nói ôn hòa, từ chối: “Ngại quá, trợ lý Liêu, hôm nay chắc không được rồi, tôi có hẹn ăn trưa với bạn gái.”

Hẹn ăn trưa với bạn gái.

Diệu Diệu vẻ mặt mờ mịt.

Bạn gái? Bạn gái anh không phải là cô sao?

Lúc mới đến công ty, anh mời cô ăn cơm, khi đó, anh nói: “Một khi đã như vậy, nếu trợ lý từ chối thì anh cũng không miễn cưỡng. Nhưng bạn gái anh sẽ không nỡ từ chối lời mời ăn trưa của anh chứ?” Khi đó, trợ lý trong miệng anh là cô, bạn gái cũng là cô.

Chỉ là, lúc này, trực giác của cô cho thấy, bạn gái trong miệng anh hình như là một người khác.

“Anh đang đùa gì vậy?” Diệu Diệu không kịp phản ứng, ngơ ngác nói.

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.

Sau đó giọng nói điềm đạm của anh truyền qua, thong thả nói: “Trợ lý Liêu, cuối tháng này tôi sẽ đính hôn.”

Diệu Diệu ngẩn người, cứng lưỡi, sợ đến mức ống nghe điện thoại dần dần tuột khỏi tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.