Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 147: Chương 147: Cứu anh trai




Sẩm tối, đang trên đường đi làm về, Trương Mỹ Vân nhận được tin nhắn từ zalo của Trương Bá Thái.

Ban đầu cô định bỏ qua không đọc, nhưng sau đó linh tính mách bảo, cô mở ra xem.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp gương mặt bị đánh tới sưng vù, bầm tím, biến dạng suýt chút nữa không thể nhận ra của Trương Bá Thái, chân tay Trương Mỹ Vân bủn rủn.

Đọc lời nhắn kèm theo của Định Râu xong mặt Trương Mỹ Vân trắng bệch.

Cô hốt hoảng nói với Võ Quế Sơn.

"Anh tấp vào vỉa hè cho em xuống với."

Nhận thấy gương mặt lo lắng của Trương Mỹ Vân sau khi đọc tin nhắn từ zalo, Chúng Thanh Phong quan tâm hỏi "Có chuyện gì thế em?"

"Em có chút việc cần giải quyết.Anh cứ về trước đi nhé."

"Em muốn đi đâu anh đưa em đi."

Võ Quế Sơn nói.

Trương Mỹ Vân từ chối lời đề nghị của Võ Quế Sơn: "Chuyện này em có thể tự giải quyết được."

Võ Quế Sơn làm theo lời Trương Mỹ Vân nói, tấp xe vào lề đường.

Cô vừa xuống xe vừa nói với lại.

"Em đi đây!"

Cánh cửa ô tô đóng lại rồi, Võ Quế Sơn quay xuống nhìn Chúng Thanh Phong thắc mắc.

"Mỹ Vân đi đâu mà gấp gáp thế nhỉ?"

Vừa rồi lúc Trương Mỹ Vân đọc tin nhắn trên zalo, Chúng Thanh Phong thoáng thấy hình ảnh gương mặt một người đàn ông bị đánh rất nghiêm trọng.

Dù không đọc được nội dung tin nhắn, nhưng qua thái độ kỳ lạ của Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong có thể đoán được anh ta có ý nghĩa nào đó đối với cô.

Chúng Thanh Phong nhìn qua cửa kính ô tô, thấy Trương Mỹ Vân đã lên taxi đi mất.

"Bám theo chiếc taxi đó."

Chúng Thanh Phong ra lệnh cho Võ Quế Sơn.

"Chúng ta đang theo dõi Mỹ Vân sao anh?"

"Anh thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn lắm"

"Vừa rồi đọc được tin nhắn của anh xong, tôi lập tức tới đây luôn nên không mang theo tiền..."

Trương Mỹ Vân chưa kịp nói hết câu thì Định Râu đã nổi trận lôi đình.

"Anh em chúng mày định chơi tao đấy hả?"

Trương Mỹ Vân lắc đầu xua tay: "không, không, không.Tôi sẽ trả đủ 200 triệu cho anh mà."

"Mày vừa nói mày không mang theo tiên, vậy mày định trả tao kiểu gì?"

Không để Trương Mỹ Vân trả lời, Định Râu ra lệnh cho đàn em.

"Moi một quả thận của thằng Thái cho tao."

Nghe Định Râu nói vậy, Trương Mỹ Vân sợ quá.

Cô bất ngờ hét lên với tông giọng cao chót vót khiến Định Râu và đàn em của hắn giật nảy cả mình.

"Khônggg! Xin các anh đừng làm thế..."

"Im mồm! Nếu không tao lấy luôn hai quả thận của nó bây giờ."

Đang nằm còng queo dưới đất, Trương Bá Thái gắng gượng nhấc cái đầu với gương mặt bê bết máu, bám đầy bụi bẩn lên nhìn Trương Mỹ Vân thều thào cầu cứu.

"Mỹ Vân...Cứu anh...Anh không muốn...chết..."

Nhìn thấy gương mặt biến dạng tới đáng sợ của anh trai, Trương Mỹ Vân đưa hai tay ôm mặt.

"Trời đất ơi! Họ đã làm gì với anh thế này..."

Trương Bá Thái lết người nhích từng chút một về phía Trương Mỹ Vân, giơ cánh tay đầm đìa máu lên túm lấy chân cô.

"Em gái...Cứu anh với...Anh thê...từ nay sẽ không bao giờ...ghi lô đề, chơi cờ bạc nữa...xin em...hãy Cứu anh..."

Trương Mỹ Vân ngôi xuống, cô khó nhọc đỡ Trương Bá Thái dựa vào người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.