Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Cố Tử Thần không biểu cảm, chỉ gật đầu với ME xem như chào hỏi, không nói gì, kéo Tô Niên Niên rời đi.
“A này... vì sao lần nào cũng kéo em đi vậy, em có thể tự đi mà! Đừng như vậy, Cố Tử Thần, em muốn quyết đấu với anh! Anh là đồ quỷ sứ đáng ghét huhu...” Tô Niên Niên không cam tâm tình nguyện bị kéo đi, Cố Tử Thần tặng cho cô ánh mắt lạnh lùng như dao.
Cô rụt cổ lại tủi thân ngồi một bên, không biết đã chọc đến tôn đại thần này ở chỗ nào, lòng bàn tay còn siết chặt lá bài ME ký tên.
Ánh mắt Cố Tử Thần rơi vào lòng bàn tay cô, chân mày nhíu sâu hơn.
Nam Chi đứng bên nhìn mà buồn cười, Cố Tử Thần thật đúng là, rõ ràng là thích, rõ ràng là quan tâm, vậy sao cứ giấu mãi trong lòng không chịu mở miệng.
Đây rõ ràng là ăn dấm mà ~ chậc chậc, nhìn hai người này một người thì thâm trầm, một người thì nghốc nghếch, thật không biết bao giờ mới có thể tiến tới với nhau.
Trò chuyện một hồi, giờ khai tiệc đã đến, mấy người Tô Niên Niên, Trần Nguyên đều là ngang hàng, dĩ nhiên ngồi cùng một bàn. Cố Tử Thần thì đi đến chỗ cha mình xã giao, Tô Niên Niên chú ý, ME cũng ngồi bên cạnh cha Cố Tử Thần.
“Học tỷ Nam Chi, ME kia rốt cuộc là ai vậy...” Tô Niên Niên thật sự không nhịn được, tim ngứa như bị mèo cào.
Nam Chi cười cười, giải thích với cô: “Anh ấy là con trai của bác Cố, Cố Ly, lúc trước học ở bên Mĩ, mấy năm nay về nước bước vào ngành giải trí, người biết thân phận của anh ấy không nhiều đâu.”
“Vậy anh ấy là anh trai của Cố Tử Thần? Hóa ra bác Cố có hai đứa con trai?” Tô Niên Niên choáng váng, trước kia chưa từng nghe nói a.
“Không phải, anh ấy là anh họ của Cố Tử Thần, Nam Chi nói bác Cố, là anh trai ruột của cha Cố Tử Thần, lúc còn trẻ vì bị bệnh mà qua đời.” Trần Nguyên kiên nhẫn giải thích cho em gái mình, anh và Cố Tử Thần có quan hệ tốt mới biết được nhiều chuyện của Cố gia như vậy.
“Nha... hóa ra là vậy...” Tô Niên Niên hiểu rõ gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Bản thân Dạ Tinh Vũ là kẻ tham ăn, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Niên Niên, khiến Tô Niên Niên thấy ngại, đành phải gắp cho Dạ Tinh Vũ một đĩa, sau đó uyển chuyển nói: “Nhị Vũ, cậu cứ lo cho bản thân đi, không cần để ý đến mình đâu.” Gần đây cô đặt biệt danh cho tên ngốc Dạ Tinh Vũ là “Nhị Vũ”*, Dạ Tinh Vũ không chỉ không phản đối, còn đắc ý đón nhận, bởi vì cậu cảm thấy đây là tên thân mật mà Tô Niên Niên dành cho cậu.
*Ở Trung Quốc thường gọi những người ngốc nghếch một cách đáng yêu là ‘hai hàng’ (Nhị Hàng), cho nên Tô Niên Niên đặt biệt danh cho Dạ Tinh Vũ là Nhị Vũ ý chỉ Dạ Tinh Vũ ngốc nghếch.
Dạ Tinh Vũ chớp đôi mắt to, sắp bốc lên bong bóng màu hồng.
Ôi ôi, vẫn là Niên Niên tốt với mình nhất, dịu dàng quan tâm lại còn đáng yêu như vậy...
Trần Nguyên nhìn vẻ mặt hoa si của Dạ Tinh Vũ, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Cái tên nhị hóa này, dám ngấp nghé em gái của anh!
Nam Chi mỉm cười nhìn Dạ Tinh Vũ và Tô Niên Niên vui đùa, trong lòng rất hâm mộ.
Nếu như cô và Trần Nguyên có thể như thế thì thật tốt...
Ánh mắt cô nhìn về phía Trần Nguyên tràn ngập khát vọng, nhưng Trần Nguyên né tránh ánh mắt của Nam Chi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tiếp tục ăn cơm.
Ở bên này Cố Tử Thần đối phó với một đống khách khứa, chào hỏi cùng Cố Ngôn Chuẩn xong, đi thẳng đến bàn Tô Niên Niên, sau đó mặt không đổi sắc bắt Dạ Tinh Vũ chuyển vị trí, mình ngồi xuống cạnh Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ăn phình quai hàm, nhìn thấy anh kinh ngạc kêu “A” một tiếng.
Cố Tử Thần lạnh nhạt nói: “Em ăn đi, nhìn anh làm gì.”
Cũng đúng nha... Tô Niên Niên nghĩ ngợi, dứt khoát tiếp tục chiến đấu với món ngon trên bàn.
Nhìn dáng vẻ ra sức ăn của cô, Cố Tử Thần rơi vạch đen, con heo ngốc này, bảo cô không nhìn là cô thật sự không nhìn nữa hả!