Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một người đàn ông mặc âu phục màu sẫm, thân hình thẳng tắp chậm rãi đi tới, ngũ quan tuấn mỹ không giống người thường, khóe môi nở nụ cười như có như không, giơ tay nhấc chân lộ ra hơi thở ưu nhã.
Tô Niên Niên nhìn ngây dại, từ nhỏ đến lớn, cô đã gặp rất nhiều soái ca, nhưng chưa hề có ai vừa điển trai lại vừa có thần thái.
Anh khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, không chỉ có sự trẻ trung anh tuấn, mà còn có mị lực của một người đàn ông trưởng thành, trong nháy mắt, biết bao cô gái bị kinh diễm.
“Niên Niên, em vẫn ổn chứ?” Nam Chi lo lắng đẩy cô một cái, mấy người bên cũng dời mắt, nhìn Tô Niên Niên.
Hai mắt Tô Niên Niên tỏa sáng, miệng nhỏ nhếch lên, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa xuất hiện không chịu di chuyển, khiến Cố Tử Thần không tự chủ nhíu mày.
“Học tỷ Nam Chi, chị véo em một cái đi, không phải em em em xuất hiện ảo giác chứ, vì sao lại cảm thấy người đàn ông kia nhìn giống như ME trên tivi a!”
Nam Chi dở khóc dở cười: “Em không nhìn lầm, thật sự là anh ấy, ai, Niên Niên, em đi đâu đấy?”
ME đứng ở một góc của buổi tiệc, tiện tay nhận một ly sâm panh, còn chưa đặt lên môi, liền bị một cái đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý.
Tô Niên Niên ỷ vào vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhân lúc hai vệ sĩ ngăn người tiếp cận ME, nhẹ nhàng lách qua, hấp tấp đến trước mặt ME, mắt to sáng long lanh, còn kích động hơn cả nhìn thấy quốc bảo là gấu trúc.
“Cái đó... anh có thể ký tên cho em không?” Tô Niên Niên căng thẳng mở miệng hỏi.
ME cười vui vẻ: “Được...”
Giọng nói của anh dễ nghe mị hoặc, là giọng nói tiêu chuẩn của nam thần, khoe trương mà nói chính là thuộc dạng nghe nhiều sẽ mang thai.
Tô Niên Niên đưa một lá bài lên, còn có một cây bút bi không biết lấy từ đâu.
Khóe miệng ME cong lên, vẻ mặt không hề có chút mất tự nhiên, tính cách được tu dưỡng giúp anh không để lộ bất cứ cảm xúc gì, mà cầm bút, chuẩn bị lưu loát ký tên.
Xoẹt.
Bút bi vạch trên lá bài, chỉ để vệt trắng nhạt.
Dễ thấy, bút bi này không có mực.
Tô Niên Niên cười lúng túng, ngượng ngùng cầm lại bút, thử bút mặt sau lá bài mấy lần, cuối cùng cũng có thể viết chữ bình thường.
“He he, xoẹt mấy phát là được, nếu không cứ hất lên, như này...” Tô Niên Niên sợ anh không hiểu, còn biểu diễn động tác vung bút.
Biểu cảm của ME càng thêm vi diệu, tiểu nha đầu này là khỉ sao?
Nhưng khá thú vị đấy.
Anh thở dài, nhận mệnh ký tên, như đối xử với một fan hâm mộ, thân thiết hỏi: “Có cần viết thêm gì không?”
Tô Niên Niên trợn mắt, không ngờ còn có đãi ngộ này, nghĩ ngợi nói: “Người mập phải ăn ít cơm, người xấu phải đọc nhiều sách!”
“...” ME im lặng, xoẹt xoẹt viết câu nói này.
Tô Niên Niên như nhặt được châu báu, liên tục nói cảm ơn, đây chính là thần tượng mà Nhu Nhu thích nhất a, hừ, giờ có thể cầm lá bài này đi thịt cậu ấy một trận, cuộc đời không nên quá viên mãn!
Đắc ý ôm lá bài đi về, vừa xoay người, liền đụng phải một bức tường người.
“Ôi...” Tô Niên Niên xoa đầu, nhìn Cố Tử Thần chẳng biết xuất hiện sau lưng từ lúc nào.
ME cười rạng rỡ mà tuấn mỹ, anh nói: “Sao? Gặp anh sao không chào anh một tiếng?”